chap 1: Bắt đầu lại...
Ngọc trước đây là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn,dễ thương,thông minh có đôi chút tinh nghịch, hoà đồng và vui vẻ.. Nhưng từ khi mối tình đầu của cô tan vỡ năm cô học 12 đã biến cô trở nên ít nói, rụt rè, cô chẳng còn tin vào tình yêu nữa bởi cái giá của nó là sự phản bội. Từ đó cô xa lánh lũ con trai sinh viên đeo bám cô khi cô bước chân vào Đại học.
cô chỉ còn biết chúi mũi vào sách vở và chẳng quan tâm bất cứ thứ gì..
Duy là một anh chàng khoá trên Ngọc . Anh là một người điển trai, học giỏi,nhà có điều kiện và anh cũng nằm trong số những tên theo đuổi Ngọc.
Vào một chiều thu, lúc Ngọc đang ngắm nhìn đường phố của Thủ Đô nhâm nhi một tách cà phê sữa thơm lừng, người phục vụ lại chỗ cô và đặt lên bàn cô một lãng hoa hồng-thứ hoa mà cô thích nhất :
- Xin lỗi đã làm phiền, Quý khách được một vị khách phía bên kia gửi tặng.
Ngọc nhẹ nhàng quay đầu lại, cô thấy Duy..anh mở khoé miệng cười nhẹ,nụ cười ấy như gỡ được phần nào cõi lòng của cô gái, đã lâu cô chẳng có ai quan tâm ngoài bố mẹ cô.
-Cô chuyển cho người phục vụ một mảnh giấy nhớ gửi Duy "cảm ơn anh!!"
ngay lập tức Duy tiến tới bàn Ngọc làm cô sửng sốt:
- Chào cô bé, anh là Trần Thanh Duy, sinh viên năm II trường X, anh có thể biết tên em không??
- Chào anh, em là Đặng Bảo Ngọc học sinh năm nhất cùng trường với anh ạ.
-oh, vậy ra là đồng môn nhé !!!_Duy lại nở một nụ cười thật tươi, tim Ngọc như tan ra thêm chút nữa..
Sau lần đó anh quyết định theo đuổi mạnh hơn, anh bí mật theo cô về tận nhà và ngay ngày hôm sau anh tới nhà Ngọc, đưa đón cô. Ngọc không chịu và bảo anh về, Duy không về mà cứ đứng lì ở đấy cho đến khi Ngọc miễn cưỡng lên xe
lần một sẽ có lần hai, cứ thế ngày qua tháng lại Ngọc quen dần với chiếc xe của Duy và cũng từ từ có cảm tình với anh.. hai người trở nên thân hơn..Ngọc cũng đã cười nhiều hơn, mỗi lần được nghỉ anh lại đưa cô đi chơi, ăn kem,ăn khoai nường vỉa hè,trà đá hay dạy cô đá bóng, chơi cầu lông,bóng rổ và đôi khi còn là "gia sư" cho cô lúc Ngọc gặp bài khó, cô như được trở về với những gì trong sáng nhất khi cô còn là một nữ sinh ngây thơ hồn nhiên vô cùng..
khoảng cách ban đầu rút dần, Ngọc trở nên năng động và thân thiện hơn bao giờ hết.
Có lần, sau buổi tập bóng rổ, Duy đưa Ngọc đi ăn khoai nướng, cô hấp tấp làm nhây lên mũi mà vẫn ăn ngon lành, Duy nhẹ đặt tay lên mũi khẽ lau vết dính và lại mỉm cười_nụ cười của anh đẹp lắm, đẹp đến nổi Ngọc không tin là nụ cười này, ánh mắt ấy, bàn tay kia, hành động đó là dành cho cô, .Ấm áp lắm, cô thấy tim cô rung lên một nhịp "Thịch"..
Khi Duy chở Ngọc về, lòng anh bỗng mơn man những suy nghĩ mông lung về người con gái sau lưng anh, anh nhớ cái hành động ban nãy của anh, cả hai như đứng hình, anh chỉ biết cười chống cho ngượng vì mặt anh sắp đỏ lên vì ngại, anh thầm cảm thấy anh phải có trách nhiệm với cô gái bé bỏng này, Anh cần cô và một ý tưởng chợt loé trong đầu Duy...mang tên "Tỏ Tình"
Nghĩ là thực hiện, chẳng bao lâu sau , Duy ngỏ lời nói yêu Ngọc:
- Ngọc, anh yêu em,anh đã yêu em ngay từ lần đầu gặp, em còn nhớ cái ngày em mới vào trường không? Em đi muộn và chạy như gặp ma rồi va phải anh, miệng tíu tít nói "xin lỗi, xin lỗi" . Khuôn mặt em cứ xuất hiện trong mỗi giấc mơ của anh và anh quyết định tìm em-một nửa trái tim anh, em làm bạn gái anh được không??
Ngọc bối rối, cô không muốn trả lời mặc dù cô cũng có thích anh nhưng cô chợt nhớ đến mối tình cũ, mối tình mà cô bị đá một cách đau đớn khi cậu bạn cùng lớp+cũng là người yêu của cô đã cắm sừng cô, yêu người khác sau lưng cô mà cô ngây ngô đâu hay biết... một lần hắn hẹn cô ra nói lời chia tay không chút vương vấn và trơ trẽn tay trong tay với cô ả kia mà hôn môi trước mặt Ngọc..Trái tim cô vụn vỡ hoàn toàn..Vì sự tổn thương đó mà cô không dám tin ai, cô sợ trái tim cô lại tan vỡ thêm một lần:
- Cho em thời gian được không anh
Không đợi Duy trả lời Ngọc đứng dậy rồi cô bỏ mặc Duy và bắt xe về..
Ngọc suy nghĩ nhiều lắm, hai dòng cả xúc lẫn lộn, cô vừa không muốn đi theo vết xe đổ lại vừa muốn được yêu thương chăm sóc..
Đã một thời gian cô từ chối tất cả lời mời đi chơi, hay những buổi học thể chất để tránh mặt Duy.. thực tâm cô chẳng biết đối diện với anh thế nào..
..Lòng cô đong đầy một nỗi sợ
Trời mưa thật to,tối sầm.. Ngọc nhìn mưa mà lòng bâng khuâng, chợt có tiếng chuông điện thoại
" Anh muốn gặp em, đã hơn nửa tháng nay em tránh mặt anh, là sao? Em xuống gặp anh đi, một lần thôi"
đọc xong tin nhắn Ngọc im lặng thì nghe tiếng bấm chuông nhà, cô ngó thấy Duy đang đứng dưới cổng, cả người ướt sũng..
Vơ vội cái ô cô lao xuống, cô vừa sợ anh dầm mưa sẽ bị cảm vừa sợ bố mẹ thức giấc
- Anh Duy , sao anh khờ quá vậy, ngấm mưa cảm thì làm sao?
- Anh chỉ muốn gặp em thôi mà, Ngọc !!! em không có cảm giác gì vpis anh sao?? Hay tại quá khứ của em…
- Sao anh biết, Anh điều tra tôi sao??? _Ngọc vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt cô dò xét.
-Anh …anh xl..anh đã biết quá nhiều rồi thì phải nhưng anh thương em thật lòng mà..hãy chấp nhận anh, anh sẽ bù đắp tất cả, sẽ yêu thương , chăm sóc em,hãy tin tưởng ở anh, nghe anh một lần đi màNgọc, anh xin em, đùng lảng tránh anh,anh….anh ..không chịu được..
Từ khoé mắt Ngọc đọng lại những giọt nước long lanh là mưa hay nước mắt cô..
..bất chợt, Duy cầm bó hoa hồngmà anh cầm nãy giờ được giữ bởi chiếc áo khoác của anh ,rồi quỳ xuống chân Ngọc
_ Làm ny anh,em nhé, anh hứa sẽ yêu em bằng cả trái tim, Đồng ý nha..
Ngọc run run, nhận lấy rồi ngẹn ngào lắm mới thốt ra câu:
- E…m..em đồng ý !!!
Chỉ nghe đến câu này, Duy vui quá, nước mắt ứa ra
- Anh mong câu này từ lâu rồi em biết không ???
rồi ôm chầm lấy Ngọc..
Chiếc Ô rớt xuống, Ngọc cũng đưa tay lên ôm lấy Duy mà lòng tràn đầy hạnh phúc, như cùng ý nghĩ cả hai thầm hứa sẽ yêu và bên nhau mãi mãi.
Dưới cơn mưa tình yêu ấy một tình yêu mới chớm nở..thật đẹp
…là sự bắt đầu lại của Ngọc
Chương II : sự trở lại bất ngờ !!!
Cổng trường Đại học mở ra chào đón những Cử nhân của trường tham dự buổi lễ tốt nghiệp ngập tràn cảm xúc vui buồn lẫn lộn..
Ai nấy đều có người nhà tới tham gia vào dòng người đông đúc để chụp với con em mình một tấm ảnh kỉ niệm trong buổi lễ Tốt nghiệp trang trọng này..
Và Duy cũng là một trong những cử nhân xuất sắc với tấm bằng giỏi trong tay đứng nhìn về phía cổng trường chờ đợi gì đó..nhưng trông anh cũng chẳng mấy vui vẻ vì người bố của anh ko đến dự..chỉ có mẹ anh đến..
-"chắc bố bận"_Duy nghĩ vu vơ..
bà ra dáng là một phu nhân với bộ áo dài có đính đá, sắp lấp lánh, bà đeo nhẫn , lắc tay, dây chuyền đều bằng vàng và bước xuống từ xe hơi: đáp ngay trước sân trường..
Bà nhanh chóng tìm được con trai bà..nhưng bà chẳng mấy hài lòng với sắc mặt vẻ khó chịu, bà cau mày:
- Mẹ nói rồi..con trai của chủ tịch một công ty lớn như con là phải tốt nghiệp từ nước ngoài..bảo đi du học thì không nghe học trường này bằng cấp có ra đâu với đâu, cái bằng quèn này , làm được gì hở con???
Nói rồi bà vứt tấm bắng xuống đất..
Duy nhặt lên không nói gì.
Bà bực mình nói tiếp:
- Con có biết là bố con kì vọng vào con lắm không..cái tên con là ông ý chọn với ý mong muốn con sau này duy trì cái sự nghiệp mà ông gây dựng..con à, con thua kém ai mà con lại học cái trường này ???đã vậy, cả năm không thèm về thăm gia đình..không nhận tiền trợ cấp của bố mẹ..mẹ thất vọng vì con lắm Duy à, Bố con cũng chẳng đến đây tham dự lễ tốt nghiệp đâu phải vì ông ý bận công việc mà ông không muốn nhìn con trai ông tốt nghiệp ở nơi này..con hiểu chưa??
Ngậm ngùi Duy thốt lên:
- Nước mình thì có gì thua kém nước ngoài mà bố mẹ cứ phải hắt hủi như vậy, con muốn cuộc sống của con do con làm chủ, con sẽ không dựa vào bố mà đổi lấy sự nghiệp con sẽ bước đi trên chính đoi chân của con..Con tin con làm được, mẹ tin con đi nhất định con sẽ thành công như bố..mẹ hãy nói với bố như vậy , bố sẽ hiểu con thôi..Còn bây giờ mẹ con mình có thể chụp một tấm hình kỉ niệm không???
Bà chưa nói gì Duy tiếp luôn:
- Hôm nay là ngày vui bất kể điều gì, vì đâu thì con cũng đã lớn,là con trai mẹ, mẹ đừng làm con buồn nhé!!!
rồi quay sang anh Nhiếp ảnh
- Anh ơi , chụp cho em tấm ảnh kỉ niệm với..
- Á á…á…stop…còn em nữa mà Duy _Ngọc như ma đuổi chạy đến trong tay ôm bó hoa có kèm thiệp cúc mừng , trên cổ đeo 1 cái máy ảnh Canon ..mặt thất thần trông đến buồn cười..Duy bật cười..
"Trời ơi, nụ cười chiếm gọn trái tim tôi đây mà, sao mà duyên thế chứ lị"_Ngọc khúc khích nghĩ..
- Ê …bị sao á???
-Ơ…ơ..không có gì,,..em chạy vội, mất thăng bằng tẹo_Thực ra là đang ngả nghiêng vì cái đôi môi kia, hàm răng duyên đến khó tả của Duy..:))
Chợt cô sực tỉnh, nhìn thấy người phụ nữ quý phái đang đưng bên cạnh Duy.
- Đây là…
- Mẹ anh đấy!!! - Duy chộp lấy câu nói ngắt quẳng kia của Ngọc vì biết cô hơi ngạc nhiên
- Dạ, cháu chào bác, rất vui được gặp bác, cháu xin lỗi vì đã không để ý đến bác mà chào hỏi muộn, thật sự cháu hơi hấp tấp…
- Cháu là ai? Có quan hệ gì với thăng Duy nhà bác_ bà hỏi gấp
lại một lần nưa Ngoc bị cướp lời từ mẹ con nhà Duy..Ngọc bối rối, tay bắt đầu run khẽ, Ngọc sợ sệt, Duy thì trông ngóng xem câu trả lời của Ngọc:
- Dạ, tên cháu là Ngọc cháu là đàn em khoá dưới của a Duy_ Duy cau mày ,Ngọc nói tiếp…"Và là người yêu của Duy..thưa bác"
_ Người Yêu??..Bà Trần hỏi vặn lai..nét mặt không mấy vừa ý
-Vâng, thưa mẹ..Duy dõng dạo đáp lời
- Thế ra con học trường này là do có người yêu à?
-Không..đó là quyết đinh của con, không do ai hết..con quen cô ấy sau khi con học năm II, tính đến nay yêu nhau đã hơn 2 năm rồi mẹ ạ.
- Yêu đương lại còn giấu diếm bố mẹ
- Con đâu có giấu. con định bụng nhân dịp này giới thiệu gia đình nhưng có mỗi mẹ đến, con hơi buồn
Ngọc trân người chẳng biết nói năng gì, chỉ lặng im nhìn hai mẹ con họ nói về mình..lúc sau cô nói thẳng
- Thưa bác , hôm nay là ngày anh Duy ra trường, bác nên chúc mừng anh ý…bác và anh đứng lại để cháu chụp ảnh nhé
- đúng đấy!!! mẹ thương con không? Duy phụng phịu kiểu trẻ con
-mẹ không thương con mìnhchả nhẽ thương con hàng xóm
Thực ra , mẹ nào chẳng thương con , chẳng muốn tốt cho con nên dù có khó chịu thế nào bà cũng yêu con mình và nhoẽn miệng cười, Duy ôm eo mẹ, Bà Trần đặt tay lên vai đứa con trai mình ..Tách
-Xong ạ..ảnh đẹp nhé..Bác với anh, hai người giống nhau quá.nhìn trong ảnh thấy giống như hai chị em ý..
Bà Trần bật cười lên:
_ Ai cũng nói vậy..nhưng thực ra cũng là mấy trò nịnh bợ..mẹ con bảo sao không giống, mà tôi thì trẻ trung gì nữa…
Nghe đến đây Ngọc bừng tỉnh..bà ta không hề coi trọng cô, thẳng thừng hắt vào mặt cô một gáo nước lạnh, đâu phải cô bợ đỡ gì họ chẳng qua chỉ là một chút cách nói chuyện xã giao vui vẻ thôi mà bà ta làm căng
Ngọc cảm thấy mình bị coi thường. từ trước tới nay chưa bao giờ có một ai xúc phạm cô, cô là con một đươc bố mẹ cưng chiều như nâng trứng quý hơn châu báu mà ba ta coi cô chả khác gì lũ thấp hèn ngoài kia..
Thật sự nếu được Ngọc muốn biến mất, tránh xa người đàn bà độc miệng kia…Nhưng Duy đang đứng nhìn cô..
NGọc bất chấp.nhẫn nhịn im lặng lủi thủi cho đến hết buỗi lễ mặc dù chẳng có một chút thoải mái
Hôm sau khi đi chơi Duy dỗ Ngọc và cho cô biết tất cả về gia đình anh..
Cô thảng thốt, cô biết nhà anh có điều kiện nhưng chưa bao giờ nghĩ nhà anh lại tiếng tăm như thế, cô bối rối vô cùng và nghĩ đến cách cư xử của mẹ Duy hôm trước.."chẳng qua báy lolawsng jminhf hamtieefn nên mới đến với con bà"-Ngọc nghĩ trộm_Nhưng chưa bao giờ cô có suy nghĩ đến gì khác ngoài Duy, cô yêu anh và anh cũng vậy..hai người ngồi trên ghế đá ven hồ nắm tay,Ngọc tựa đầu vào vai Duy- cô cảm nhận đc tình yêu trong cô đang rực cháy trong anh và cô..khiến cô quên mọi lo lắng, mọi phiền muộn và họ thầm hứa một lời thề sắc son bên nhau mãi mãi…
…Với tấm bằng giỏi nằm trong tay chẳng khó khăn gì Duy đã kiếm được một chân trong một công ty lớn mà chẳng màng đến lợi thế gia đình,,anh đã được chọn vào phòng Ma-Ket-Ting_là một cơ hội cho anh giao lưu với các ông chủ với những bản hợp đồng béo bở..anh dần quen với những cách xử sự của mấy đại gia đầy tiền và từ đó anh quen thân khá nhiều, tiếng tăm về năng lực của anh dậy vang khắp công ty..
Sau một năm làm quen với nghề Duy nhanh chóng leo lên chiếc ghế Trưởng phong Maketting danh dự.đầy triển vọng…Anh vui vẻ thông báo cho Ngọc_người con gái luôn bên anh..
Ngọc vui mừng lắm , mở rộng cánh tay chạy đến ôm chầm Duy, rất nhanh Duy đỡ lấy người con gái mà làm anh ngất ngây suốt quãng đời sinh viên.. Ngọc khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn thật nhẹ
-Anh làm tốt lắm..Anh yêu của em giỏi lắm..anh là số 1..Yêu thế cơ chứ
- Yêu nhiều tới đâu cưng yêu???
Ngọc ngây thơ vòng tay ra miêu tả…nhiều thế này này..
rồi cả hai cùng nhìn nhau cười lớn dưới vỉa hè lòng THủ Đô..hạnh phúc như bao trọn lấy haic on tim nhỏ bé đang đồn dập đập cùng một nhịp với nhau…
Đến ngày Tốt nghiệp của Ngọc,Duy ôm bó hoa hồng thật lớn gồm 99 bông hông rực rỡ hoà quên với ánh nắng ban mai, thêm ửng kên màu của sự tươi trẻ đầy nhựa sống.Bố mẹ Ngọc cũng đến và đãcó dịp để Duy ra mắt với tư cách là bạn trai Ngọc…ông bà Đặng có vẻ khá ưng ý anh…khi biết người mà con gái mình chọn tư chất rất thông minh, lich sự, thẳng thắn, ngoan ngoãn..ông bà lấy làm hài lòng..
rồi cả nhà có những bức hình chung tràn ngập niềm vui
Ngọc tốt nghiệp bằng giỏi nhưng thành quả không cao, lại thiếu kinh nghiệm thực tế khiến cô lúng túng trong phỏng vấn ,..công việc của cô không như ý muốn cho ắm, cũng mới chỉ là một nhân viên văn phòng một công ty mỹ phẩm vừa ..
từ khi có công việc cả hai khá bận rộn nên họ dành cho đối phương khoảng thời gian bên nhau là rất ít…
- "Ngọc ơi, cậu có dự buổi lễ họp lớp 12 không? buổi lễ được tổ chức tại Nhà hàng A 20h tối mai nhé.cậu nhớ đến nhé..lâu lắm lớp ta không họp..nhớ các cậu quá"
Mail của Duyên..cô bạn cũng chỗ hồi cấp 3…lâu rôi Ngọc chẳng gặp họ..chẳng biết ra sao , mỗi đưa mỗi cuộc sống riêng và đều bận rộn..đây là dịp hiếm để bạn bè quay quần bên nhau như thời học sinh:
- "Có chứ, phải tham gia chứ, xem mấy đứa mặt mũi ra sao nữa chứ,..hihi"_Ngọc trả lời nhanh chóng để tiếp tục cho công việc..phải hoàn thành bản báo cáo doanh thu bán hàng…Ting Ting
- "Cục cưng ngủ ngon nhé..yêu em"_Tin nhắn đều đặn hằng ngày, như vậy là Duy đã xong việc và chìm vào giấc ngủ..
- Yêu a…_ trả lời xong Ngọc quay lại với công việc và rồi đi ngủ khi đã 2h sáng
Một ngày làm việc căng thẳng đã qua , chiều Duy cùng Ngọc đi ăn tối..Ngọc ói với Duy chuyện họp lớp Duy rất bình thường, vui vẻ nói
-Ôi..họp lớp vậy chắc vui ha…Em ăn nhanh đi, anh đưa em đến đó..ok
NGọc hí hửng Nhanh nhảu đáp..
-Vâng…anh yêu tâm lí nhất )
Chiếc xe của Duy quay đi "tụ họp vui vẻ nhé em yêu". Ngọc mỉm cười rồi bước vào nhà hàng sang trọng, ..hơn 40 cặp mắt đổ dồn vào cô, vì Ngọc đến hơi muộn hay vì cô quá xinh_với bộ đầm đỏ đầy quyến rũ..đôi môi đỏ hồng.. lông mày lông mi đc trau chuốt cong vuốt mà dày ..sống mũi cao nhô lên tạo thế cho khuôn mặt trở nên gọn mà sắc sảo...chân cô tuy không dài lắm nhưng cũng đủ để người khác phải ngây ngất vì đôi chân thon,thẳng đuột , làn da mượt mà,mịn màng...tất cả tạo nên một dáng vẻ thướt tha, kiều diễm, cuốn hút đến lạ lùng ..Vì thế Ngày xưa Ngọc đc mệnh danh là Hoa Khôi của lớp...
Cô chọn một ghế ngồi gần cửa sổ nhà hàng..bàn ăn bày biện rât nhiều món ăn, rượu bia la liệt, buổi tiệc có bố trí dàn âm thanh, ánh sáng, khi nhạc lên chẳng khác Bar là mấy..ồn ào nhưng vui vẻ..chợt một cánh tay túm lấy tay cô,thất thần quay mặt lại, cô thốt lên:
-"Nhân!!!"_ mối tình đầu và cũng là mối tình cay đắng nhất của cô
- Ngọc còn nhớ tôi sao, tôi nhớ Ngọc lắm, Ngoc biết không. 6 năm qua tôi không hề quên Ngọc dù một giây, ngày xưa tôi có lỗi với Ngọc, khi xa rời Ngọc tôi mới nhận ra người tôi yêu là Ngọc, con bé kia quyến rũ tôi làm tôi mờ mắt dẫn đến sai lầm..
Im lặng…Ngọc cứng đơ miệng chẳng biết nói lại ra sao, bao uất ức trở về, nước mắt tuôn trào trên khoé mắt
- Nhân về đây là tìm Ngọc, nhưng chẳng dám gặp chỉ âm thầm theo sau Ngọc, hô nay mới dám bạo gan nói chuyện với Ngọc.. tôi biết Ngọc có bạn trai rồi nhưng anh ta không tốt, anh ta hay bỏ mặc Ngọc đi bộ một mình giữa đêm"
- Cậu im đi!!! Cậu biết gì mà dám nói người tôi yêu như vậy, anh ấy yêu tôi, làm mọi thứ cho tôi, chung thuỷ hết mực với tôi đâu như loại lòng lang dạ sói như anh, anh ý bận việc chứ có phải rảnh rỗi lang thang như anh..chúng tôi nghĩ đến tương lai rồi mong cậu giữ phép lich sự.._Ngọc tức giận khiến Nhân ngạc nhiên..một cô tiểu thư nhỏ nhắn, dẽ thương đã trở nên khó chịu khi gặp lại cậu..Cậu đã sai khi quay về????
-Những kỉ niệm bên nhau của chúng ta , Ngọc quên rồi sao…
Nước mặt lại rơi khi kỉ niệm ùa về dù cô đã kìm nén nhưng ko được , cô bất lực trước trái tim cô..
Không Ngọc không yêu Nhân, chỉ là vì những nổi đau từ xưa quay lại khiến tim cô đau chứ ko hề là do Nhân nói mấy lời đường mật kia..
Đèn sáng bỗng tắt phụt, nhạc nổi lên tất cả chìm vào tiếng nhạc đập mà nhảy theo, cái đầm bó của Ngọc khiến cô bị chao đảo giữa lũ bạn như diien cuồng kia, cô vấp váy và ngã, Nhân đỡ cô
-Hôm nay chúng ta hãy vui vẻ như hồi còn là học sinh, đừng để ý gì cả, vui hết mình đi Ngọc, chúng ta sẽ mãi là bạn bè đúng không, đừng lảng tránh tôi, Ngọc nhé,"
Nói rồi Nhân cầm tay Ngọc kéo lại một phía tránh sự nhộn nhịp, cùng nhau nâng ly..Ban đầu Ngọc kháng cự nhưng nghĩ là chỉ là một ly rượu nhỏ, cô nhắm mắt uống như những người bằng hữu lâu ngày gặp lại..
1 ly rồi 2 ly, Ngọc lâng lâng, cảm giác phê trỗi dậy, men rượu làm hơi thở cô nồng lên, nghe như mất nhân tính..
-Uống đê!!! Zô..
Nhân thấy vậy hưởng ứng lắm rót cho cô đầy chén. Đc 3-4 ly cô gục xuống bàn,men rượu cùng lũ bạn ồn ào khiến đầu óc cô quay cuồng chẳng biết gì cả..chỉ cảm nhận như có một ai đó đang bế thốc cô lên như nâng niu ân ái..
Tỉnh dậy cô bàng hoàng , mặt thất thần nhìn ra cô đang trên giường với Nhân trong cảnh ko ải chê thân, cô hét toáng lên .gào trong nước mắt
-Tại sao????
Nhân choàng tỉnh vơ vôị quần áo cho cậu và đưa cho Ngọc quấn lấy thân cô thì thầm :
-Anh xl. Anh sẽ có trách nhiệm …
- Anh cút đi. Tôi không muốn nhìn mặt loại khốn nạn như anh, đồ dơ bẩn..anh hại đời tôi rồi, anh vui chứ !!! anh ko đi tôi sẽ biến ngay khỏi nơi dơ dáy này..
Quơ vội q.áo Ngọc mặc ào rồi chạy thẳng một mạch ko quay đầu nhìn lại con người đáng nghuyền rủa kia, cô đau đớn vô cùng, đời cô đã hết cô đến bờ sông định nhảy thì Duy lao tới túm lấy vai cô"
-Đừng…Ngọc em làm gì vậy. cả đêm hôm qua anh tìm em mãi, a gọi điện chẳng thấy nghe máy ..giờ lại định làm gì đây???
_Anh Duy …em bị cưỡng bức rồi….e là đàn bà rồi..tránh xa khỏi cuộc đời em ra..tấm thân em giờ đây nhơ nhuốc , không còn mặt mũi nào nhìn a nữa…A đi đi..Mau lên…huhu
Ngọc khóc nước mắt cô giàn giụa…trái tim cô đâu nhói, tất cả đã đỗ vỡ..
Duy thì lặng người đi, anh không còn biết nói gì, trong đầu anh chẳng còn nghĩ đc gì nữa..2 từ "đàn bà" lặp đi lặp lại trong đầu anh làm anh tê tái..có cái gì đó bị bóp mép trong lòng anh..là niềm tin, hạnh phúc hay tình yêu..bàn tay anh run run như chẳng thể tin và cái điều anh vừa nghe thật là cay nghiệt...tay anh buông lỏng ra..a cố hít thật sâu ,,rồi lấy lại bĩnh tĩnh...
Anh chỉ còn biết đưa cô về nhà…bố mẹ Ngọc thất thần khi hiểu mọi chuyện họ ôm con họ vào lòng rồi cũng rớm những giọt nước mắt cay đắng vì sự trớ trêu của số phận:
- con à, con còn bố mẹ mà, ko đc nghĩ bậy nha con, con có làm sao bố mẹ sống sao đc con ơi…
Ngọc giăng xé tâm can , trong thâm tâm đầy rẫy sự hối hận.cô hận cái bản thân nhem nhuốc này ,cô hận cả cái XH kia…từ đó cô luôn ở nhà, chẳng đi đến đâu, cô sợ ai đó nhìn thấy đc tấm thân bẩn thỉu của cô..
3 Ngày sau, Ngọc nhân được tin Nhân đã bay qua Mỹ sống…
Và đồng thời chừng ấy ngày Duy ko gặp cô lấy một lần , ngay cả một tin nhắn hỏi han cũng không có..
Cô nhếch mép nhìn đời
"lũ con trai mà..đứa nào rồi cũng như nhau cả thôi"
Lúc bấy giờ cô chẳng cần gì, chẳng tha thết cái lũ đốn mạt kia nữa, cô chỉ sống vì bố mẹ cô như một cái xác vô hồn..
..Sau một tuần sống trong đau khổ cùng cực cô quyết định bắt đầu bước ra khỏi căn nhà của cô tìm chút ánh sáng nơi bờ Hồ Gươm…cô rảo bước đi, nhẹ nhàng, không ồn ào đúng như một chiếc bóng mỏng mang nhẹ đưa trong gió..
Bỗng một bàn tay như vô hình từ phía sau cô ôm nhẹ eo cô từ phía sau làm cô nổi gai ốc
-Em.. hãy để anh chịu trách nhiệm cho tất cả….
Chương 3 :Cái Kết !!!
Ngọc giật nảy mình gỡ bàn tay đang ôm lấy eo cô rồi vội vàng quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của chàng trai xuyên thẳng vào lòng tử của con mắt cô..Cô bàng hoàng..từ khoé mắt, một hạt long lanh rớt xuống gò má chảy dài đến cằm..miệng run run nhưng chẳng nói được lời gì..toàn thâncô như không cử động được..
Duy âu yếu, kéo tay cô lại gần và ôm chặt lấy Ngọc:
- Anh xin lỗi, tất cả là do anh mà ra, hãy để anh làm tròn trách nhiệm của thằng đàn ông..
Duy nhẹ nhàng cúi mình, nửa đứng nửa quỳ, tay trái cầm lấy đôi bàn tay xanh xao bé nhỏ, tay phải bật ra 1 chiếc hộp bé bé hình tim màu đỏ bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim có đính đá lấp lánh, ánh mắt sáng nhìn thẳng vào Ngọc:
- LẤY ANH NHÉ !!!
Ngọc như không tin vào tai mình cô sững sờ:
-Anh….Em
- Xin em đừng từ chối anh, anh đã suy nghĩ kỹ rồi. anh sẽ không để em bị tổn thương nữa, anh nhận ra , anh cần em, hãy bên anh, làm vợ hiền của anh, hãy tin anh,anh hứa sẽ bảo vệ em và sống với em đến hết cuộc đời này.
-Anh…không.. để ý đến …trinh tiết của..e..
- Thôi..đừng nhắc đến điều đó…tất cả tại anh, nếu anh ko sơ suất chậm thời gian đến đón em thì mọi chuyện đã khác..em à. Anh không quan trọng điều đó, miễn sao anh yêu em và em cũng yêu anh với tình cảm chân thành là đủ rồi..Đồng ý nhé..
Ngọc khẽ gật đầu..
Duy vui sướng bế thốc cô lên xoay vòng trên không trung, khiến tim cô rạo rực bật lê tiếng cười hạnh phúc..
Đám cưới êm đềm diễn ra với sự chấp thuận của hai bên gia đình cùng sự cung chúc của mọi người..cuối cùng, sau bao cố gắng thì Ngọc cũng đã trở thành vợ Duy..
Những ngày Tuần Trăng Mật ngọt ngào bên Pháp kết thúc..Họ trở về
Như bao vợ chồng son khác họ có một cuộc sống hạnh phúc, ân ái bên nhau..
Hai vợ chồng họ quyết định sống chung với ông bà Trần, làm họ ai nấy đều vui mừng, Ngọc luôn cố gắng làm tốt bổn phận con dâu thảo cũng như nghĩa vụ làm một người vợ hiền ..vì vậy mà cô được bố mẹ chồng và chồng hết mực quý mến, yêu chiều vô cùng..
Duy lại lao đầu vào công việc Trưởng Phòng của anh, mặc dù gia đình anh có hẳn một công ty riêng và tài sản, tiền đồ nhà anh không hề ít nhưng anh luôn luôn hướng tới niềm say mê công việc và quyết tâm đi lên bằng công sức trí tuệ bản thân, không hề có ý "ăn nhờ" bố mẹ.
Ngọc thì tất bật với công việc văn phòng của mình và cả việc nhà nên khá vất vả, mới đầu thì bà Trần với Duy cũng có giúp cô một ít việc nội trợ nhưng dần dần thì ai cũng thưa dần hầu như chỉ mình cô làm hết. nên việc để ý bản thân là rất hiếm, những cuộc tụ họp bạn bè không còn thay vào đó là một đông công việc chồng chất, mẹ chồng cô - Bà Trần, tuy bà không có làm việc công ty gia đình nhưng bà là hội trưởng hội phụ nữ thành phố cũng như Hội trưởng hội Văn Thơ cồng đồng nên rất bận, bà luôn phải di chuyển , hội họp nên việc giúp đỡ Ngọc việc nhà là rất khó. Thấy vậy ông Trần và Duy có bàn thuê người giúp việc, nhưng Ngọc từ chối vì cô nghĩ cô có thể làm được..
Nghe lời Ngọc nhưng thương vợ Duy thuê một người giúp việc theo giờ và giúp cô một số ít, cũng khiến cô bớt mệt mỏi.
Ngày Tháng dần qua..Duy thấy vợ chồng không mấy khi bên nhau vì Xã Hội vì gia đình mà cả hai không có khoảng thời gian riêng, anh đè nghị với bố mẹ xin dọn ra ngoài ở..hơi khó khăn khi để ông bà Trần chấp thuận nhưng bố mẹ có bao giờ thắng nổi con cái, đành theo ý con.
Duy chọn mua một ngôi nhà không rộng lắm chỉ be bé thôi nhưng 2 lầu và có khu vườn khá rộng và nhiều cây cối, cả hai đều ưng ý lắm.
Nhà mới thì có nhiều việc để lo cho tổ ấm hơn nhưng cả hai đều vui vẻ vì khá là thoải mái trong cung cách sống và thời gian bên nhau cũng nhiều
Ấy thế mà họ đã chung sống được gần một năm, cha mẹ hai bên đứng ngồi không yên chờ mong ngày bế cháu
- Duy , Ngọc này, hai con đã kết hôn một thời gian cũng lâu rồi sao chưa có tin tức gì thế???
Ngọc e thẹn không nói gì, Duy nhanh nhảu đáp:
- Tụi con còn trẻ vả lại công việc chưa mấy ổn định nên một thời gian nữa mới nghĩ đến chuyện sinh nở, bố mẹ yên tâm..
-Ừa , hai đứa làm sao thì làm đừng để hai bên ông bà chúng ta chờ mong mãi hai đứa con một các con được, nhớ chưa
-Vâng, chúng còn biết mà.bố mẹ đừng lo ạ_Ngọc & Duy đáp.
Hôm nay là 8/3 .Duy xin về sớm, trên đường về anh mua một bó hoa có 99 bông hồng vàng -thứ hoa mà vợ anh thích, anh hí hửng về nhà, thấy vợ chưa về anh, phi ngay vào bếp, rồi lại siêu thị, chạy đi chạy lại cuối cùng cũng cho ra một bữa tối thịnh soạn…
Đúng 7h tối Ngọc thất thểu ề đến nhà,mở cửa chính bước vào, tay day day thái dương vì đau đầu với đống giấy tờ, bỗng đôi bàn tay ai đó bịt mắt cô lại dẫn cô đi đến một chỗ nào đó rồi từ từ mở ra, một bàn ăn với 2 ngọn nến, 1 bó hồng, 1 chai sâm panh & 2 cái ly rượu trông sang trộng chẳng khác gì ở nhà hàng, cô quay lại ôm lấy chồng mình, cô hạnh phúc biết bao và thầm nghĩ "Mình thật ay mắn khi có được Duy-Người chồng tốt nhất trên đời"
Duy mỉ cười siết chặt Ngọc hơn, và 2 người đã có một đêm ngày 8/3 say đắm trong hạnh phúc !!!
Như người ta thường nói "hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ lâu bền", hay "Chẳng có điều gì là mãi mãi"..Diều đó thực sự là một chân lí là đunngs đắn…
Khi con người ta sống quá êm ấm lại thành ra nhàm chán, Duy cũng thế, công việc của anh đòi hỏi sự giao tiếp và quen biết nên đặc thù ccoong việc đã khiến anh thay đổi, giờ đây anh cảm thấy cô vợ anh chẳng còn khiến anh say mê, yêu thương đắm đuối mà thay và đó là sự ngán ngẩm, Ngọc tất bật lo yoan mọi thứ, chẳng còn thiết tha mấy tới nhan sắc và cô ngày một xấu đi trong khi chồng cô ra ngoài tiếp xúc vv[í bao nhiêu là quý bà, quý cô , những tiểu thư đài các hay những cô nàng sexy trong chính nơi mà anh làm việc,,,
Những điều đó khiến anh quay cuồng trong vòng tay của người phụ nữ khác-Duy đã ngoại tình..
Ngọc ngồi ở nhà chờ chồng về ăn cơm, chờ mãi cô ngủ gục luôn trên bàn ăn, đến khi gần 11h đêm Duy mới trở về, người ngợm anh bê bết nồng nặc rượu, quần áo xộc xệch đi đứng loạng choạng, Ngọc giật mình, lao lại đỡ lấy chồng..đưa anh vào phòng:
- Sao anh xỉn quá vậy
-Kệ tôi, tôi chán cái nhà này rồi, chẳng có gì thú vị, ngay cả cô tôi cũng chẳng còn thiết tha, dù sao thì cô cũng chỉ là "ĐÀn bà"
Ngọc ngã ngửa ra trược câu nói kia, đau đớn cô nghĩ lại cái vết sẹo của cuộc đời-bị hãm hiếp để rồi không còn trinh răng khi về nhà chồng,.nhưng người nằng nặc đòi cưới cô là Duy, chính anh đã thề thốt rằng sẽ không quan tâm điều đó sẽ yêu cô, chăm sóc cô suoouts dời, vậy mà chỉ một khoảng thời gian chung sống anh lại có thể nói ra những lời như vầy
Nước mắt cô lăn trên má, nống hổi, cô im lặng cởi giày,, nới lỏng cúc áo, bàn tay run lên theo từng tiếng nấc, đắp chăn cho anh rồi lặng lẽ ra ngoài..
Ngọc tự an ủi bản thân rằng "Chỉ là do anh ý say quá thôi, chồng cô còn thương cô lắm. không sao hết"
Những ngày như thế liên tiếp xảy ra, cô luôn phải ăn cơm một mình lủi thủi trong căn nhà lạnh lẽo, bóng người đàn ông trong nhà cứ ít dần , ít dần..
Một lần lau dọn nhà cửa, cô nge tiếng chuông tin nhắn của điện thoại, rung rung trên bàn làm việc của chồng cô.."hôm nay anh để quên điện thoại ở nhà sao??/"..Ngọc nhấc điện thoại lên, mở khoá và một tin nhắn đến từ "Em Yêu"- Tim cô đau thắt khi đọc dòng tin:
-"Em nhớ anh quá!!!.. lát qua chỗ em đón em nhé, vẫn Khách sạn cũ nha anh yêu"
Thất Thần, Ngọc phịch xuống sàn nhà..mắt cô đỏ hoe, lồng ngực cô nhói, cô khó thở, nước mắt cứ thế lăn dài nhỏ giọt xuống sàn nhà…Đau dớn đên tột cùng, cô lịm đi
Tỉnh dậy cô thấy mẹ cô và mẹ chồng cô bên cạnh, cô đang ở một nơi đầy mùi thuốc và máu-Bệnh viện..
Ngọc khiếp đảm bật dậy.:
- Mẹ..mẹ ơi..con bị làm sao…làm sao mà..con lại vào viện
Nước mắt lại chực ứa trên khuôn mặt đã có phần xanh xao
Hai người mẹ khúc kích mỉm mỉm..:
-Chúng ta sắp được làm bà rồi..con sắp thành mẹ trẻ con rồi đấy..khóc lóc gì nữa…3 tháng rồi con ạ
Nói xong hai bà cười ha hả,vẻ sung sướng lắm..Ngọc chợt nín khóc khoé miệng nâng lên một nụ cười héo hắt.."Làm Mẹ"
Duy từ đâu lao đến chạy thẳng vào phòng bệnh viện..
-Sao ..??Sao??? con sắp làm bố rồi sao??_Anh nói với vẻ mặt vui mừng khôn xiết, chạy đến ôm vợ nhưng Ngọc đẩy ra:
-Em mệt. em muốn nghỉ ngơi..
Duy có phần hơi hụt hẫng.nhưng hai bà lại tiếp tục cười rồi kéo aanh ra ngoài cho Ngọc nghỉ ngơi..
Từ hôm đó Duy đã quyết định chia tay cô bồ, anh muốn làm một người bố tốt,, nhưng người phụ nữ kia cương quyết đeo bám không tha. Anh đành tránh mặt..Ngọc thì trở nên ít nói, cô nghĩ anh sắp làm bố nên có lẽ anh đã thay đổi ..cô nghĩ đàn ông ai chẳng lăng nhăng, nhưng khi thành bố anh sẽ quay lại thôi..2 bà mẹ thay phiên nhau đến chăm sóc cho cô..ai nấy đều hớn hở lắm
-Đến khi bầu 5 tháng, lần đàu tiên anh đưa vợ đi khám, biết là con gái, Duy vui lắm..bác sĩ bảo Ngọc cần được chăm sóc tốt hơn vì thể trạng cô khá yếu và hay suy ngĩ..
Ngọc liền xin phép về ngoại chơi và dưỡnng thai 1 tuần..và Duy đồng ý..
1 tuần vợ vắng nhà Duy cảm thấy vắng cái gì đó, có lẽ là hơi phụ nữ
-Ting Ting
tiếng cổng, Duy chạy ào ra, nghĩ thầm vợ đã về rồi..nhưng
thực ra là cô bồ nhí của anh đến, anh liền đuổi cô ta về
- Cô đi về đi, tôi không muốn ngoại tình, giờ tôi đang cố gắng làm 1 ông bố tốt..cô hiểu không??
- 1 lần này thôi,cho em ở bên anh nhé.. vợ anh đâu có nhà đâu, em nhớ anh lắm anh biết không?? -cô ta nũng nịu
-Tôi đã nói Không…
c\Duyc hưa kịp nói xong thì cô ta vồ lấy anh, ôm hôn, rồi theo bản tính Duy cũng không kiềm chế được":
-Lần cuối nhá
Trời đổ mưa, 2 con người dâm đãng, gian phu dâm phụ quấn quýt nhau trong cái ngôi nhà mà Ngọc đã cố gắng níu giữ, dựng xây ĐẦY TỘI LỖI
Cạch, tiếng mở cửa phòng, rồi ngay lập tức "Bịch".2 con người trần truồng kia giật mình quay ra cửa..Ngọc đang đứng đó, cái bụng lớ tướng và 2 bịch sữa cúng quàn áo trẻ con lăn đổ lung tung ..cô ôm mặt khóc ..
Những kìm nén bao lâu cô thốt ra 1 chữ "KHÔNG!!!" rồi bỏ chạy.Duy vùng dậy vơ đại q.áo rồi lao theo …cô vấp bậc thang và lăn tròng trọc xuống..Duy hảng hốt "Đừng".
Ngọc lăn xuông sàn nhà tầng 1, máu me loang khắp 1 vùng..Duy bật khóc..ôm lấy vợ anh mà thét:
-Trời ơi!!!
Cô bồ nhí cũng chạy xuống..Duy lại gào lên:
_Gọi xe cấp cứu.
…
Bác sĩ bước ra
-Xin lỗi chúng tôi chỉ cứu đc sản phụ, còn cái thai không giữ đc..
Ngay lập tức "Bốp" một cái tát đau điếng giáng vào mặt Duy:
-Mày…Mày..không phải con tao..thằng súc sinh_Bố Duy phẫn nộ
-Mẹ..mẹ không thể tin được..ôi trời ơi…_Bà Trần khóc lóc
chỉ có bố mẹ Ngọc vật vã tựa ghế ..mặt trắng bệch không nói được gì..
Duy tiến lại
-Con xin lỗi, con không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ,,
Bà mẹ vợ anh nhìn anh với ánh mắt không cảm xúc.
-ÔI con tôi…thật bất công…Duy..mẹ sẽ đem con mẹ về chăm, c
hắc chắn Ngọc nó không còn muốn nhìn thấy con nữa đâu…
Duy ngậm ngùi.
-Mẹ ơi con biết lỗi rồi.hãy để con bù..
-không cần con bù gì cả,, bố mẹ quyêt rồi
…
Từ đó Duy chẳng còn thấy Ngọc nữa..
Cứ mỗi ngày đến nhà Ngoại anh lại đem theo một bó hoa -99 bông hồng vàng đến thăm nhưng Ngọc không cho anh vào vì cô không muốn nhìn cái mặt anh, cô ghê tởm anh đên tận xương tuỷ,,
cứ thế..cho đến một ngày ..
Khi từ nhà Ngọc đi ra. Duy bước thất thểu như người mất hồn , bỗng anh nhìn thấy "Ngọc"bên kia đương đang vẫy tay nhìn anh…
"Đúng rồi..chính là Ngọc, Duy lao tới…<RẦM>"
"Còn một chút nữa thôi mà..sao anh vẫn chưa tới đc chỗ Ngọc"?
Tiếng gào khóc thảm thiết, màu trắng của Tang thương lạnh lẽo vô cùng, trên bàn thờ là ảnh của Duy..
Ông bà Trần cằn quại trong cơn đau vật vã..ai nấy đều thương tâm cho cái chết thảm khốc của Duy "bị xe tải dằn nát"
Riêng một người đeo khăn tang, mặt trắng bệch,..ngồi xó phong tầng 2..phòng của vợ chồng Ngọc& Duy…đó là Ngọc..cô ôm bức ảnh của Duy..hốc mắt héo khô, thân xác tiều tuỵ..cô không còn nước mắt để có thể khóc nữa,.mất mát đối với cô như vậy là quá đủ rồi..
Màn đêm nhẹ buông xuống, tay cô không rời bức ảnh..vẫn ngồi đó..từa vào thành cửa sổ..chợt một bóng trắng lướt qua cửa sổ, cô đứng phắt dậy..nhìn xuống phía dưới..mắt cô sàn lên..hiện mootj nét cười
- Duy và đứa con gái bé bỏng của cô đang đứng phía dưới vẫy vẫy cánh tay cười với cô,..Ngọc đưa tay ôm lấy con bé..và "
"Xoảng"
Bức ảnh vỡ vụn..trên bức ảnh đó một cái xác chận lên máu me tung toé nhưng nụ cười khẽ nhếch lên trên khuôn mặt cái xác
Sau tất cả thì cái Gia Đình bé nhỏ mà Ngọc từng mong ước đã được đoàn tụ..nhưng là đoàn tụ ở một nơi khác..-"Bên Kia Thế Giới"_là Nơi mà nhữn nhọc nhằn , lo toan mất hết, chẳng có cạm bẫy cám dỗ…
Có lẽ giờ đây, gia đình họ đang quây quần bên nhau ở một góc nào đó… của Thiên Đường..
Vote Điểm :12345