Thời còn trẻ, Anh là 1 chàng trai lông bông, phá phách làm bao người ghét bỏ. Gia đình có hai Mẹ con leo đơn lẻ bóng. Cha Anh mất đã lâu, một mình Mẹ Anh còm cõm tần tảo nuôi Anh ăn học bằng người nên chẳng có thời gian quan tâm đến Anh. Thế nhưng cuộc đời Anh thay đổi từ khi Anh gặp Chị.
Chị là công nhân trong khu công nghiệp. Nổi tiếng nết na, đảm đang nhất làng. Mẹ mất, Ba bố con nương tựa vào nhau sống qua ngày. Tai nạn lao động trong khi xây nhà cho người ta đã khiến Bố trở nên ngây ngô như trẻ lên ba. Gánh nặng gia đình đè nặng lên đôi vai bé nhỏ của Chị. Chị không than trách số phận, Chị oằn mình lo cho Em tiếp tục ăn học. Chị muốn Em học thay phần Chị bỏ lỡ, học để đừng khổ như bây giờ. Thương Chị, thương bố và thương cho cảnh nghèo, Em học cho ước mơ của Chị còn chưa trọn vẹn.
Anh đánh nhau với lũ du côn vì có xích mích, người Anh bầm dập bị bỏ lại ven đường. Chị đưa Anh về nhà tắm rửa, thuốc thang. Anh nhớ đôi bàn tay mềm mại ấy đã làm Anh dịu đau đớn, bàn tay Chị lau đi giọt nước mắt của thằng con trai lầm lỡ. Và cũng chính bàn tay Chị đã kéo Anh ra khỏi đoạn đường tăm tối ấy để Anh làm lại cuộc đời. Anh nhớ cái bóng lưng thon gầy gồng mình đạp xe hai cây số đưa Anh về nhà. Nhớ mùi hương nhẹ nhẹ vấn vít quanh quẩn bên Anh xuốt mấy ngày khiến Anh bồi hồi biết bao. Lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời, Anh nghĩ tới tình yêu nam nữ thật sự. Anh muốn có 1 mái ấm riêng, với Chị, với những đứa trẻ Anh Chị cùng nuôi dạy lên người.
Chưa bao giờ ý chí của Anh lại mạnh mẽ tới vậy. Mẹ Anh cũng bất ngờ trước sự thay đổi tích cực của thằng con trai bất trị. Và Anh đã thành công, Anh có việc làm tử tế, chẳng còn lông bông vất vưởng. Anh thân thiện, nhiệt tình đúng như bản tính lâu nay bị chôn vùi theo bè bạn xấu. Yên tâm rằng mình có đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho Chị, Anh đến tìm Chị ngỏ lời yêu.
Chị không chê Anh xấu, Anh nghèo. Chị cũng chẳng ghét bỏ Anh như những gì người làng, người nước nói về Anh. Dù họ cho rằng hai người chẳng hợp nhau chút nào hay bảo rằng lấy 1 thằng như Anh Chị sẽ càng thêm khổ. Chị cũng cảm mến chàng trai này vì Chị hiểu Anh, biết con người thật ẩn sau cái vẻ đã từng bất cần đời như thế. Anh cũng hiền lành, chất phác và chịu thương chịu khó. Chẳng qua thiếu thốn tình thương yêu, chăm sóc của Mẹ, sự dạy dỗ uốn nắn của người cha và lời dủ dê của đám bạn xấu đã khiến Anh lầm đường lạc lối. Bản thân Chị cũng danh giá tới đâu mà chê khinh người khác. Chị nghĩ vậy nhưng Chị không nhận lời Anh, bởi Chị còn lo cho bố,cho Em. Canh cánh trong lòng về cái gia đình khốn đốn sẽ càng thêm khổ khi thiếu Chị. Em còn nhỏ, sao lo được khi Chị về nhà người ta.
Hai năm sau Em đỗ đại học sư phạm, nhà quá xa Em đành ra ở trong ký túc xá. Nhà Anh tới hỏi Chị về làm vợ, Anh hiểu điều Chị lo nên đón Bố về cùng chăm sóc. Chị ngập ngừng, nhưng được sự dộng viên của Em và họ hàng. Chị bằng lòng góp gạo thổi cơm chung với Anh.Chẳng bao lâu mẹ Anh cũng qua đời vì tai nạn giao thông khi Chị có tin vui được 5 tháng. Anh thương Chị bầu bí vất vả nên bắt Chị ở nhà, mình Anh lo lam lũ kiếm tiền. Chị chẳng chịu ngồi yên, hết nuôi gà nuôi ngan lại trồng rau phụ thêm Anh có đồng ra đồng vào. Anh không muốn thì Chị bảo " người ta bệnh tật, thai khó mới chịu ngồi không, vợ con Anh khỏe mạnh Anh yên tâm. Lao động cho dễ đẻ”
Dù thời gian rảnh không có giờ học Em cũng làm thêm hết việc nọ việc kia. Sức sinh viên bỏ ra nhiều nhưng đồng lương bèo bọt cũng chẳng thấm vào đâu. Anh lại kèm thêm tiền nuôi Em ăn học thay Chị mà chẳng so đo. Cuộc sống thôi thì hảng khá giả những cũng chưa tới mức chật vật qua ngày.
Có con Anh Chị càng thêm vất vả. Thời gian Anh giành cho gia đình cứ rút ngắn dần, có khi chẳng kịp ăn bữa cơm cho ra hồn lại lao đầu vào làm việc. Chị xót xa cùng Anh chung lưng đấu cật san sẻ gánh nặng. Khó khăn nhưng lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Anh Chị…
Bé Tom được 5 tuổi, Chị có thêm tin vui nữa. Trong tử cung của Chị có 1 khối u lành gây ảnh hưởng tới vị trí thai nhưng do phát hiện muộn nên đành chấp nhận không thể cắt bỏ. Anh mất việc trong đợt giảm biên chế của công ty, Anh chuyển về làm nhân viên lắp đặt điện nước cho 1 đại lý. Công việc mới vừa ổn định, Anh xin thêm việc làm bảo vệ đêm cho trường tiểu học gần nhà nên kinh tế gia đình vẫn được duy trì. Đổi lại thì Anh đành bỏ bê Chị tự lo cho sức khỏe , Bố và con. Em đã có công việc ổn định nhưng xa nhà hơn.
Phụ nữ có thai, tâm lý nhạy cảm lại thiếu thốn tình cảm từ sự săn sóc của chồng. Chị mắc chứng trầm cảm, Anh không hay biết. Sau sinh, Chị lấy lại vóc dáng nhanh chóng. Anh cuồng công việc thành thói quen,chẳng hiểu tâm tư của Chị đã đẩy Chị vào vòng tay người đàn ông khác dẻo miệng và quan tâm Chị hơn Anh. Mối quan hệ ngoài luồng ấy khiến Chị thỏa mãn và say đắm vô cùng, nghe theo lời ong bướm để rồi khi Bé Tép chưa đầy tuổi Chị đã khăn gói theo người đàn ông kia.
Anh đau đớn bàng hoàng nhận ra thì đã muộn, Anh điên cuồng ôm con đi tìm Chị mà chẳng thấy. Hai đứa trẻ non nớt đòi mẹ khiến lòng Anh càng tê tái. Nghỉ hè, Em về nhà mới biết sự tình, Em thay Anh chăm cháu, chăm Bố để Anh làm việc nhưng còn đâu tinh thần,hứng khởi làm việc nữa. Anh tìm tới rượu để giải sầu, khỏa lấp đi nỗi nhớ Chị. Anh còn yêu Chị nhiều lắm, Anh hối hận vì đã để xảy ra chuyện này. Anh cũng hận Chị sao không hiểu cho Anh, cho gánh nặng mà Anh đang ngày đêm oằn mình chống đỡ, cho tình yêu Chị vẫn ngày đêm khắc khoải trong mỗi ca trực, mỗi 1 ngày không được ôm Chị trong lòng. Bao nhiêu rượu đổ vào miệng cũng không làm tê liệt nỗi nhớ, không nhấn chìm được nỗi đau trong tim. Anh sinh ra bực mình, cáu gắt mỗi khi có ai nhắc tới Chị. Anh đã đánh hai đứa con bé bỏng mỗi khi say, mỗi khi về tới ngôi nhà tràn đầy hạnh phúc từng có. Anh không cam tâm, không cam tâm…
Em xin chuyển công tác về gần nhà nhưng đã đủ chỉ tiêu biên chế, chỉ có thể dạy hợp đồng. Em thay Anh Chị chăm sóc hai đứa trẻ. Nhìn chúng nó bị bạn bè, người đời khinh miệt, nhìn Anh đắm chìm trong men rượu Em thấy xấu hổ và bất lực vô cùng. Em, Bố và Chị nợ Anh nhiều lắm. Không lấy Chị có lẽ Anh đã không phải quay cuồng vì chữ tiền như vậy. không phải Chịu cảnh vì tiền vì nghĩa với nhà vợ mà bỏ qua chữ tình với vợ con như thế. Không lấy Chị, chắc Anh sẽ chẳng phải Chịu nỗi đau như bây giờ.
Em chẳng thể thuyết phục được Chị gái mình quay về. Chẳng thể trả cho Anh 1cuộc sống hạnh phúc mà Anh mong muốn. Chẳng thể ngờ Chị Em lại là người vong ân bội nghĩa như vậy. Làm sao Chị có thể đánh đuổi Em gái mình khi nó lặn nội tìm Chị khắp nơi, băng qua bao nhiêu nẻo đường chỉ để cầu xin Chị quay đầu lại, về với Anh, với con. Làm sao Chị có thể căng mắt ra nhìn người chồng tuyệt vời đầu gối tay ấp, yêu thương Chị vô bờ bến đang héo mòn vì Chị. Làm sao Chị nhẫn tâm nhìn hai đứa trẻ ngây thơ vô tội đói cơm khát sữa để chạy theo thứ tình yêu phù phếm, cái khát vọng nhơ nhuốc đó. Chị có thấy đau đớn, nhục nhã không khi người ta nói Chị lăng loàn, lòng dạ rắn rết, không có trái tim. Để chồng và con Chị hận Chị, khinh bỉ Chị. Để người bố ngây ngô cũng rớt nước mắt đau lòng, tủi hổ…
Chị bỏ đi cũng lâu rồi nhỷ, Chị có thấy hạnh phúc với tình yêu mới đó không? Hay lại thay tới mấy tên đàn ông nữa rồi? mà sao không quay về sớm???
Chị có biết hai đứa trẻ nó quên Chị rồi không, mỗi khi ai nhắc đến Chị, chúng sẽ nói rằng "Cháu không có Mẹ, Mẹ cháu chết rồi”. Anh nghĩ tới Chị thì chẳng còn ánh mắt yêu thương hay nụ cười hạnh phúc nữa chỉ còn nỗi hận vô bờ, nỗi đau không gì lột tả hết. Em cũng chẳng thể kính trọng Chị nữa sau những gì Chị đã để lại. Chị có tưởng tượng được vết thương Chị khắc sâu vào lòng mỗi người không ? Nó kinh khủng và dày vò lắm. Chẳng thể hiểu được người con gái nết na, tần tảo năm nào giờ lại lăng loàn trơ trẽn tới thế, khi quay về đã quá muộn để nhận hai từ tha thứ. Lời đồn đại về Chị xuốt thời gian qua là thật à? Rằng Chị chạy theo bao người đàn ông, cả già lẫn trẻ. Rằng Chị giật bồ, cướp chồng, làm tan bao mái nhà yên ấm. Nước mắt gia đình mình rơi vì Chị chưa đủ ư??? Chị đừng mãi trách Anh đã khiến Chị như vậy, hãy trách bản thân mình ấy. Trách Bố và Em đây làm Chị khổ,làm gánh nặng trên vai Anh Chị thêm nặng trĩu. Và cũng đừng xếp Em vào ngang hàng với Chị…
Chị có biết Em đã từ bỏ tình yêu, công việc Em vất vả như thế nào mới có được không??? Chị có biết, Anh vì nhớ và đau lòng về Chị đã uống bao nhiêu rượu không??? Nó tàn phá lá gan của Anh nhiều lắm, tới nỗi Anh cũng sẽ chết nếu cứ tiếp tục đấy. Chị có biết con Chị bị mọi người hắt hủi, bạn bè xa lánh vì có người Mẹ như Chị thế nào không? Chúng đã coi Em như là người Mẹ thứ hai của nó. Chị có biết tóc người bố của Chị đã trắng xóa rồi không, ai bảo Bố không biết suy nghĩ , biết quan tâm tới cuộc sống đang diễn ra trong ngôi nhà này???
Chị à, gia đình mình nợ nhiều lắm… nợ Anh, nợ hai cháu… nợ họ 1 mái nhà trọn vẹn, nợ họ 1 hạnh phúc ấm êm. Nợ họ 1 tương lai tương sáng. Bố đã bán đi căn nhà mà cả đời Bố Mẹ xây dựng để chữa bệnh cho Anh, Em bỏ đi tình yêu xuốt 3 năm trời xắp tới hồi viên mãn và công việc mất bao nhiêu công sức nỗ lực để ở bên Anh làm vợ làm Mẹ thay Chị. Chị không hiểu à? Không có trái tim thật sao mà bảo Em giống Chị? Sao bảo Em thèm thuồng Anh, thừa dịp Chị đi vắng nhảy vào cướp chồng Chị??? Hả hả??? sao Chị lại thành ra như thế???
Có gánh trên vai cuộc sống của cả gia đình như bây giờ Em mới thấu hết nỗi nhọc nhằn nhưng vẫn cam chịu, vui vẻ mà làm của Anh ngày xưa Chị ạ. Giá mà Chị cũng hiểu. Tương lai, cuộc sống gia đình này đã dần ổn định rồi. Vất vả lắm Em mới thấy lại niềm vui, sự lạc quan của Anh trở lại, thấy được ánh mắt trong trẻo, hồn nhiên không sầu tủi của bé Tôm và Tép. Chút hi sinh ấy có là gì… Chị đừng xới tung nó lên nữa, cứ đi tìm hạnh phúc mới của Chị đi. Hạnh phúc ngày xưa Chị đánh mất sẽ không tìm lại được nữa đâu. Đã 8 năm kể từ ngày Chị rũ áo ra đi, đã quá muộn để trở về và để mọi người tha thứ cho Chị. Chị nhé…
Giá trị cuộc sống nó vĩ đại nhưng cũng mong manh lắm. Không phải ai cũng ý thức được thứ hạnh phúc mà mình đang nắm giữ. Đôi khi nó đơn giản và bình dị tới mức ta không nhận ra nó đang tồn tại, để tới khi mất đi rồi mới bàng hoàng hụt hẫng thì đã muộn. Sự hối tiếc ấy khiến trái tim đau khổ, dày vò lắm. Bao nhiêu nước mắt, bao lời xin lỗi và níu giữ đã quá muộn để trở lại như xưa.Vậy nên hãy cân nhắc thật kỹ trước khi hành động, đừng đánh mất đi hạnh phúc quý giá để chạy theo thứ chẳng thuộc về mình. Thời gian chỉ chảy 1 chiều, không ai đủ năng lực để thay đổi, quay ngược dòng chảy đó. Chỉ có thể nỗ lực để không vuột mất, không hối tiếc khi nó mang điều ta đang có và cần trân trọng đi mãi mãi. Hãy nhớ "có không giữ, mất đừng tìm”
***********@Rùa Nhí Nhố@***********
Vote Điểm :12345