THẾ GIỚI ẢO, TÌNH YÊU THẬT
(Dựa trên một câu chuyện có thật)
Câu chuyện bắt đầu từ một phòng chat trên mạng xã hội zalo: phòng Gia lai
Ngày thứ nhất…
- Ká Rô chiên giòn
- Ká Rô này ko chiên dc >.<
- Ae ơi chiên Ká Rô ăn đi
- Ko dc chiên Ká Rô >.<
- Làm n.y của a đi rồi a ko chiên :d
- Ko chịu đâu >.<
- Ko chịu là a đem chiên á ;p
- A cứ đòi chiên e là e đi ngủ ak
- Vậy thò e đi ngủ đi
- Ukm e đi ngủ đây, pp a chúc a ngủ ngon /-bye
Ngày thứ hai… "Ká Rô vừa tham gia phòng Gia Lai”
- Chiên Ká Rô đi ;p
- Lại đòi chiên >.< Ká Rô này ăn ko ngon đâu :hangclap
- A đã chiên là ngon hết ;p
- Ko ngon >.<
- Ngon mà ;p
- Ko ngon mà :((
- Ká Rô chiên giòn
- Ko dc chiên Ká Rô
- Làm n.y a đi thì a ko chiên đâu ;p
- Thật ko ???
- Thật mà
- Để e suy nghĩ đã
…..
- Thôi muộn rồi e ngủ trước đây, a khỉ ngủ ngon nha, pp a
- Ukm, e ngủ ngon, pp e
Rồi một ngày…. : "Ká Rô đã tham gia phòng Gia Lai”
- Ká Rô 8*
- Dạ a khỉ
- Làm n.y a nha 8*
- Dạ
- Rô iu dấu 8*
- A khỉ iu dấu 8*
Và từ đó nó và nhỏ bắt đầu yêu nhau… Hằng ngày nó và nhỏ nói chuyện với nhau, hết nhắn tin riêng rồi lại vào phòng chat nói chuyện với nhau, nó nói chuyện mà không biết chán, càng nói chuyện nó càng thấy thích nhỏ, yêu nhỏ nhiều hơn
- A khỉ
- A đâu Rô iu 8*
- E muốn gặp a
- Vậy thì xuống nhà a
- Thứ 5 e đc nghỉ học thêm chúng mình gặp nhau đi
- Tối hả e, mấy giờ e
- Từ 5h đến 7h
- Ukm, hôm đó a bán đồ trên quảng trường e ra đó nha
- Dạ a
- Thôi e ngủ đây, a iu ngủ ngon nha
- Ukm, e iu ngủ ngon nha :-r;-d
Hôm đó, nó và nhỏ gặp nhau tại quầy đồ của nó, trên vĩa hè đối diện tượng Bác Hồ. Ấn tượng đầu tiên của nó về nhỏ là một cô bé bốn mắt với thân hình nhỏ nhắn, và thứ làm nó ấn tượng nhất của nhỏ là chiếc mũi nhỏ xinh cùng đôi môi thật quyến rũ và cũng từ đó nó nhận ra rằng nó đã yêu nhỏ thật rồi. Nó và nhỏ đứng nói chuyện với nhau trong tiết trời se se lạnh của mùa đông, vừa nói chuyện vừa cùng nhau nhìn dòng xe cộ đông đúc quá lại. Đôi lúc cuộc nói chuyện bị ngắt quảng bởi những người vô mua hàng. Và rồi thời gian trôi qua cũng thật nhanh, đã đến lúc nhỏ phải về rồi, nhà nhỏ ở xa lắm, tận ngoài đồi chè cơ, nên nhỏ phải về sớm. Nó nhìn nhỏ đầy luyến tiếc không muốn rời xa nhưng cũng phải để nhỏ về, nó cũng không quên nhắc nhỏ lái xe cẩn thận. Tạm chia tay nhỏ, nó ngồi thẩn thờ tưởng tượng lại hình ảnh của nhỏ, rồi ngồi cười một mình. Tối về, nó lại cầm điện thoại nhắn tin với nhỏ, nó cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có người yêu như nhỏ.
Rồi một ngày đầu tháng 11 nó xin vô làm tại một xưởng mộc ở Biển Hồ, gần với nhỏ. Cũng từ đó nó và nhỏ dc gặp nhau nhiều hơn, đi chơi với nhau nhiều hơn. Những lúc được nghỉ học thêm là nhỏ lại xuống xưởng của nó chơi, nhỏ ngồi nhìn nó làm việc để rồi hai ánh mắt vô tình chạm nhau khi nó ngước lên nhìn nhỏ và nhỏ nở nụ cười thật tươi làm tim nó đập thật mạnh. Những ngày yêu nhỏ là những ngày nó cảm thấy hạnh phúc nhất. Tối đến nó với nhỏ lại nhắn tin với nhau, nó nhắn tin với nhỏ không biết chán
- E đã hun ai bao giờ chưa ;?
- Chưa >.< sao a lại hỏi thế
- Vậy để a lấy nụ hôn đầu của e nha
- E ko cho đâu >.<
- Ko cho a cướp ak ;p
- Ko dc >.<
- Dc hết ;p
- E ko cho đâu >.<
- Rồi a sẽ cướp dc
- Ko cho >.<
- Ko cho kệ e ;p
- Thôi muộn rồi e ngủ đây, a iu ngủ ngon nha
- Ukm, e iu ngủ ngon nha, a iu e <3
- E iu a
Một hôm nhỏ rủ nó đi xem văn nghệ ở trường nhỏ nhân ngày 20/11, nó nhận lời. Ngày diễn văn nghệ, nó vẫn đi làm bình thường vì văn nghệ diễn buổi tối, nó mang theo quần áo để khi làm xong ghé qua nhà bác nó tắm nhờ rồi đi coi văn nghệ luôn. Đến giờ hẹn hai đứa gặp nhau, nhỏ đã mua sẵn vé cho nó và hai đứa cùng nhau vô trường, chọn một chổ ngồi thuận tiện nhất để ngồi, nó và nhỏ ngồi trên một cái ghế đá để trên bậc cao, một chổ ngồi thật thuận tiện để xem. Hôm đó thật đông người, mọi người chen nhau đứng coi, che mất cả chổ của hai đứa. Nhỏ khẻ dựa đầu vào vai nó, nó cảm thấy thật ấm áp. Sau khi xem xong tiết mục của lớp nhỏ, vì nhìu người chen chúc nhau che mất tầm nhìn nên nó rủ nhỏ ra ngoài đi dạo cho mát. Nó mua cho nhỏ cây kẹo bông và nắm tay nhỏ đi trên một con đường hẻm nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Và rồi đến một đoạn đường tối vắng người, nó bất chợt ôm lấy nhỏ, kề môi nó vào môi nhỏ, hai đôi môi quyện lại làm một, người nhỏ khẽ run, hơi thở gấp và nó có thể cảm nhận được tim nhỏ đang đập rất mạnh và nó cũng như nhỏ, người nó run lên, tim đập loạn nhịp và nó đã ôm nhỏ thất chặt, nó và nhỏ đã trao cho nhau nụ hôn đầu của cả hai đứa, một nụ hôn thật ấm áp. Sau đó nó và nhỏ lại nắm tay nhau đi trên con đường hẻm nhỏ, khác với lúc đầu, lần này vừa đi nhỏ lại khẽ đưa mắt nhìn về nó như muốn bắt đền nó vì đã "cướp” đi nụ hôn đầu của nhỏ. Nó và nhỏ đi dạo một vòng rồi quay về trường, nó và nhỏ đứng nói chuyện với nhau trước cổng trường. Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng dần về khuya và trời càng thêm lạnh, nó và nhỏ đành tạm chia tay nhau để về nhà. Chạy xe về nhà với tiết trời lạnh buốt, nhưng nó lại cảm thấy rất ấm áp, không biết vì sao nó lại cảm thấy như thế, chắc có lẽ là vì nụ hôn đó, nụ hôn đầu đời. Hôm đó là ngày 19/11.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tình yêu của nó dành cho nhỏ ngày càng nhiều và nó đã nghĩ rất nhiều đến tương lai của hai đứa. Nhỏ rất xinh nên cũng có nhiều người theo đuổi nhưng nó rất tin tưởng nhỏ, nó tự nhủ với mình rằng nhỏ sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với nó.
Nói một chút về nhỏ, nhỏ là một người sống nội tâm và khép kín, từ nhỏ tới lớn nhỏ cũng ít bạn. Hồi cấp 2 nhỏ có một người bạn nam rất quan tâm đến nhỏ, thấy nhỏ luôn lũi thũi một mình trên lớp người bạn đó đã đến nói chuyện, chơi đùa với nhỏ và rồi dần dần nhỏ và người bạn đó cũng thân thiết hơn, hằng ngày đi học, người đó luôn ngược đường để có thể cũng nhỏ đến trường, trên lớp bạn bè cũng gán ghép nhỏ với người đó, nhỏ cũng thích người đó vì người đó đã đưa nhỏ ra khỏi cái thế giới cô độc nhỏ bé của nhỏ. Rồi vào một ngày, biến cố lớn xảy ra, trên đường đi học về người đó đã bị tai nạn giao thông, ngay trước mặt nhỏ. Cái ngày định mệnh đó đã một lần nữa đưa nhỏ quay trởi lại cái thế giới nhỏ bé, cô độc như lúc trước. Và nổi đau đó cứ ám ảnh nhỏ đến tận sau này. Lên cấp 3 nhỏ cũng mở lòng hơn, cũng đã yêu một vài người trước khi yêu nó. Nhỏ cũng có một người anh trai kết nghĩa, nhà gần nhau nên có thể nói đó là một đôi thanh mai trúc mã, người anh đó là nơi để nhỏ tâm sự mọi buồn vui trong cuộc sống. Và nó cũng biết được sự tồn tại của người anh đó. Nó thông cảm cho nhỏ và đồng cảm với những nỗi đau mà nhỏ trải qua.
Rồi một ngày biến cố cũng xảy ra với nó, nó biết được tình cảm mà nhỏ dành cho nó chỉ là chơi đùa, nó đau lắm, tim nó nhói lên, nhỏ khóc, nó cũng khóc. Nhìn những giọt nước mắt rơi trên má nhỏ nó cảm thấy đau, nó vội lau đi những giọt nước mắt đó và cố an ủi nhỏ. Nó muốn níu giữ tình yêu đối với nhỏ nên đã cho nhỏ thời gia để suy nghĩ và đó cũng là lúc thi học kì I nên nó cũng không muốn ảnh hưởng đến việc thi cử của nhỏ. Kì thi kết thúc, nó chủ động nhắn tin với nhỏ, nó tha thứ có nhỏ là muốn tất cả trở lại như xưa, và nhỏ cũng muốn thế. Nó và nhỏ lại yêu nhau như lúc bạn đầu, bỏ qua mọi chuyện xảy ra trước đó. Rồi một hôm , trong lúc hai đứa đang nhắn tin với nhau, nhỏ bổng hỏi nó:
- A à, nếu một ngày e không thê bước đi cùng a nữa, a sẽ làm gì?
- Sao e lại hỏi như thế?
- A cứ trả lời e đi
- A sẽ ko yêu ai nữa và ở thế vì e (nó nghĩ nhỏ sẽ làm điều gì đó dại dột ví lúc trước nhỏ đã từng nghĩ sẽ làm gì đó để kết thúc cuộc sống)
- Ko, ý e ko phải như thế, a hiểu theo nghĩa đen đi
- Ý e là sao a ko hiểu?
- Nếu một ngày e bị liệt, ko thể bước đi cùng a, thì a sẽ là gì?
- Bị liệt, làm sao mà bị liệt T . T
- À, chẳng qua là e bị lệch mất cái xương cột sống thôi mà
- Lệch, sao lại bị như thế >.<
- E bị từ nhỏ nhưng lên lớp 10 đi khám mới phát hiện ra
- Sao e ko điều trị đi
- E sợ
- E sợ gì?
- E sợ sẽ bị liệt
- E sẽ ko bị liệt đâu, mà nếu ko may có bị thì có a đây, a sẽ là đôi chân đưa e đi khắp mọi nơi, đến những nơi mà e muốn
- Nhưng e vẫn sợ :<
- Đừng sợ gì cả e, a sẽ luôn ở bên cạnh e, dù e có ntn
- E hạnh phúc quá 8*
- Vì a yêu e mà <3
- E cũng yêu a <3
- Thôi muộn rồi e ngủ đây, a iu ngủ ngon nha
- E iu ngủ ngon nha, a yêu e
- E iu a
Tối hôm đó nó không tài nào ngủ được, nó nghĩ về chuyện vừa rồi, nó thương nhỏ và tự nhủ rằng sẽ làm mọi thử để nhỏ dc vui, và xa hơn là cùng nhỏ vượt qua căn bệnh của nhỏ, nhưng trước tiên việc nó phải làm là vượt qua căn bênh của nó, căn bệnh mà mỗi lần tái phát làm nó đau quằn quại…
"Ká Rô vừa tham gia vào phòng Gia Lai”
- Rô iu dấu
- A khỉ iu dấu
Thấy trong phòng chat mọi người xưng vk ck với nhau, nhỏ liền nói:
- A iu ơi
- A đây e iu
- Hay là mình xưng vk ck đi
- Vk ck ak :)))
- Ukm ;p
- Dc thôi, vk iu
- Ck iu :8
Rồi từ đó hai vk ck nó làm khuynh đảo cả phòng chat, có cả một hiệu bánh gato được mở ra trong phòng, hiêu "BanhgatoMS”
Rồi valentine đầu tiên của 2 đứa cũng sắp đến, nó tất bật chuẩn bị quà cho nhỏ nhưng suy nghĩ mãi ko biết mua gì, rồi chợt nó nghĩ ra là nhỏ rất thích đồ handmade và làm handmade cũng rất giỏi nên nó quyết định làm hoa hồng tặng nhỏ, hoa hồng màu xanh lá, nghe có vẻ ngược đời nhưng đó là màu nhỏ thích, mà nhỏ thích thì không thành vấn đề gì rồi. Nó nghĩ là làm, mua đồ chuẩn bị để làm, vì nó đo làm cả ngày nên nó chỉ có thể tranh thủ làm tối. Để cho kịp ngày quan trọng nó đã thức rất khuya để làm, kẻ cắt vuốt đủ kểu để làm được một bông hoa. Sau ba đêm thức khuya thì nó cũng đã làm xong món quà dành cho nhỏ. Rồi ngày đó cũng đến, sáng hôm đó nó hí hửng đi làm cầm theo món quà mà nó đã chuẩn bị sẵn từ ba hôm trước, nó định rằng sẽ tặng ngay cho nhỏ nhưng sáng đó nhỏ lại không ra được nên nó đành để dành đến chiều. Chiều đến, nó xin về sớm để tặng quà cho nhỏ. Nó đến gần nhà nhỏ và gọi nhỏ ra, khi nhỏ vừa ra, nó bổng thẩn người ra vì không nhận ra nhỏ, nhỏ mặc một bộ váy và đó cũng là lần đầu tiên nó thấy nhỏ mặc váy, nó liền bị cuốn vào vẻ đẹp say đắm của nhỏ. Rồi nó cũng dần đinh tâm lại để tặng món quà đó cho nhỏ và cũng không quên nhắc nhỏ về nhà mới được mở ra để tạo bất ngờ cho nhỏ. Khỉ nhỏ vừa quay đi, nó đã ko quên lấy điện thoại ra và chụp lén nhỏ một bức ảnh, một bức ảnh chứa nhiều cảm xúc của nó trong đó. Một ngày valentine kết thúc, tuy không được đi chơi với nhỏ, củng chỉ được gặp nhỏ một lúc nhưng nó cảm thấy rất vui, và đêm đó nó đã không ngủ được.
Và rồi tết cũng đến, nó chở nhỏ đi chơi, giới thiệu nhỏ với đám bạn thân thiết nhất của nó từ thời cấp 2, rồi đi chơi với những người bạn mới quen ở trong phòng chat Gia Lai. Những ngày tết trôi qua thật nhanh, nhỏ lại bắt đầu đi học lại, vì trường nhỏ đã học xong chương trình chính nên nhỏ bắt đầu học ôn và số tiết học ít hơn nên nhỏ có nhìu thời gian đi chơi với nó hơn. Về nó, vì xưởng mộc nó làm không phát triển được nên nó đã xin nghỉ để tìm công việc mới tốt hơn, vì thế thời gian nó giành cho nhỏ cũng nhiều hơn trước. Hàng tuần cứ đến ngày nhỏ học ít tiết là nó lại lên trường đón nhỏ đi chơi, chở nhỏ đến những nơi mà nhỏ muốn, rồi có khi nó chở nhỏ về nhà nó chơi, hai đưuá ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Nó cũng đã giới thiệu nhỏ với cả nhà của nó, cả nhà ai cũng thương và quý nhỏ và nó thì cảm thấy rất vui. Có những hôm được nghỉ học thêm nhỏ lại xuống nhà nó chơi và ăn cơm tại nhà nó luôn, nhỏ cũng rất tự nhiên chứ không ngại gì cả, và những lúc đó nó lại nhìn nhỏ nhìu hơn vì nó thích ngồi nhìn nhỏ ăn, không biết vì sao nó lại thích thế nhưng mỗi lần như thế nó cảm thấy thật ấm áp và có thể nói đùa là không cần ăn cũng no.
Thời gian cứ thế trôi qua, tình yêu của nhỏ đối với nó ngày càng nhiều, nó đã tượng tượng ra ngày ngày nó và nhỏ cưới nhau, nhỏ sẽ mặc một chiếc váy cưới màu xanh lá thật đẹp, hai đứa sẽ chung sống với nhau thật hạnh phúc và nó sẽ làm mọi thứ để nhỏ không phải vất vã, vì căn bệnh của nhỏ….Nhưng rồi bổng một ngày trên trang cá nhân của nhỏ xuất hiện những dòng status làm nó lo lắng, nó hỏi nhỏ, nhỏ không nói, và từ trước giờ chuyện gì buồn nhỏ cũng có nói với nó đâu. Lúc đó nó buồn lắm, vì muốn nhỏ không phải buồn và suy nghĩ nhiều nên nó đã tìm hiểu nguyên nhân. Nó đã đánh liều vào tài khoản zalo của nhỏ và chợt người nó rùn lên, nước mắt nó từ từ rơi xuống. Những dòng tin nhắn của nhỏ với một người lạ đã làm nó cảm thấy đau đớn tột cùng, tim nó nhói lên từng cơn và căn bệnh lại tự nhiên tái phát, nó quằn quại trong cơn đau cả thể xác lẫn tinh thần, một cơn đau mà chỉ có mình nó, không một ai bên cạnh. Nó lấy lại bình tĩnh, nhắn tin với nhỏ để hỏi rõ sự thật…
- Vk ơi
- Sao ck
- Vk yêu người khác rồi phải không
- Sao ck lại hỏi thế
- Vk cứ trả lời ck đi
- Ukm
- Sao vk lại làm thế, vk biết là ck đau lắm không
- Vk muốn thử cảm giác mới
- Vk làm thế để làm gì, để rồi vk phải đau khổ sao, ck không muốn vk phải buồn, phải đau thêm nữa
- Kệ vk đi
- Tối nay ra quảng trường gặp ck
- Vk ko ra đâu
- Ck sẽ chờ vk
- Ck đừng chờ, vk ko ra đâu
- Ck sẽ chờ, chờ đến khi nào vk ra thì thôi
Tối hôm đó như đã hẹn, nó một mình lên quảng trường chờ nhỏ, một tiếng hai tiếng rồi ba tiếng nhỏ vẫn không đến, nó vẫn ngồi đó chờ, chờ trong vô vọng. Đồng hồ điển 11h đêm, nó lặng lẽ ra lấy xe, nó đi như một người vô hồn, nó không về nhà mà chạy xuống một nghĩa trang nhỏ, nơi mà ba nó đang nằm ở đó. Nó gọi cho mẹ nó là nó ngủ nhà bạn một hôm để mẹ nó khỏi phải lo. Nổi đau đã xua tan đi nổi sợ hải, nó đến bên mộ ba nó, quỳ xuống và khóc. Không giang tĩnh mịch vắng vẻ đã bị tiếng khóc của nó xé tan, nó khóc, khóc rất nhiều, rồi nó thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau, lúc nó trở về nhà thì mẹ nó đã đi làm, nó lại leo lên giường, ngồi vào một góc, tự hành hạ bản thân và lại khóc. Đáng ra hôm nay phải là ngày vui của nó nhưng giờ đây nó lại ngồi đây, khóc một mình và tim nó lại nhói lên từng cơn, hôm này là ngày 19/4, 5 tháng kể từ ngày hạnh phúc đó. Tối hôm đó, nó lại đi lang thang một mình, như vô thức nó lại đi xuống mộ ba nó và ngồi khóc, vì sợ có mẹ nó lo lắng và cũng lo có chuyện gì xảy ra nên bạn bè đã đổ ra đi tìm và đưa nó về. Ngày hôm sau việc đó lại tiếp diễn, nó lại bỏ đi từ sáng, nó đi đến những nơi mà nó và nhỏ đã từng tới, ký ức của nó và nhỏ lại ùa về làm tim nó lại nhói lên, nó lang thang từ sáng đến chiều và dừng chân lại ở một hồ nước, nơi và nó với nhỏ cũng đã từng tới. Nó ngồi đó và lã đi, hai ngày ngay nó đã không ăn gì. Đến chiều bạn bè nó tìm được nó và đưa về nhà, người nó rả rời không còn chút sức lực nào. Bạn nó mua cho nó một tô cháo để nó ăn lấy lại sức, ăn xong nó liền chìm vào giấc ngủ với những giọt nước mắt còn đọng trên mi. Tối hôm đó nó lại một mình lang thang trên những con đường, vừa đi nó vừa mở những bản nhạc thật buồn, lần lượt từng bài hát bang lên "chỉ là giấc mơ” "chuyện một người điên” "vì sao thế”. Vừa nghe nó vừa hát theo và từ từ những giọt nước mắt lại trào ra như chờ chực sẵn từ trước. Lần này nó không đi luôn mà quay về nhà, bạn nó cũng qua ngủ với nó cho có người bầu bạn. Một ngày nặng nề trồi qua thật chậm rãi. Những ngày tiếp theo diễn ra với nổi đau đớn tột cùng trong nó.
Và đến một ngày đầu tháng 5 …..
Nó đã thực hiện được ước nguyện cuối cùng, được nằm bên cạnh ba nó và được ba nó che chỡ, mãi mãi….
Từng chiều trên con phố quen Có nhớ không em một gã si tình
Mộng lòng say sưa ước hẹn Yêu mãi một người đôi mắt kiêu sa
Cuộc đời hôm nay xót xa Nhớ nhớ quên quên trời đất quay cuồng
Dại khờ ta như người điên Than khóc khóc nước mắt đầy vơi
Chuyện một người điên Chuyện một người điên vì nhớ thương em
Ta điên khi không còn nàng Chuyện trò đêm vằng canh thâu
Ta điên khi bên ta không còn em Say sưa em đã cùng ta điên
Hôm qua đã cho nhau thật nhiều Mênh manh ánh mắt nào kiêu sa
Ta say trên đôi môi ngọt ngào Để rồi đầy trống vắng vây quanh
Ta điên nhớ em ngày nào Ta đau khi mất rồi yêu thương
Ngu ngơ loanh quanh một góc trời, vì nàng … đã làm ta điên
O P Monkey D. Luffy
Vote Điểm :12345