Thế Giới Tặng Em Cho Anh
Tác giả:Lam Bạch Sắc
Bìa: Sườn Xào Chua Ngọt.
Edit: Mỏng.
Thể loại: Ngôn tình đô thị, HE,.Hiện đại, nhẹ nhàng, ngọt, có chút xíu xiu ngược,
VĂN ÁN:
Nhiếp ảnh gia Diệp Nam Bình là một vị nam sĩ có giá trị cực cao tại Trung Quốc.
Một người có dang tiếng truyền xa như vậy lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn.
Đoàn đội Tân Vãn Thành vượt khó khăn, gian nan bắt được cơ hội hiếm có này.
Nhìn Diệp Nam Bình xuất hiện, mọi người ai cũng thầm nghĩ: "Vị tiên sinh chuyên nghiệp này, nhìn sao mà...ngon miệng thế!"
Trước ống kính máy ảnh, anh theo thói quen cau mày né đi.
Cô
lấy máy ảnh ra khỏi chân máy, đưa nó lại gần anh hơn: "Anh hãy tưởng
tượng như ống kính là người yêu anh, dùng ánh mắt vuốt ve nó.”
Anh
nhìn vào máy ảnh theo lời cô nói, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lại
nhìn cô với nụ cười vừa ngang tàng vừa xấu xa: "Tưởng tượng em là người
yêu anh thì có lẽ sẽ dễ hơn.”
"Niềm vui là gì?”
"Gió xuân mười dặm, ngoái đầu nhìn lại nguyện vọng.”
"Cụ thể hơn?”
"Kề tai, sát má, thỏa ước ao.”
"Cụ thể hơn chút nữa?”
"Ở bên em.”
Chương 1
"Em không biết chính xác khi nào và ở đâu
Em trông thấy anh như thế nào,
Em đã nghe những gì anh nói,
Anh làm em yêu anh.
Đó là một thời gian dài trước đây,
Khi em nhận ra mình đã yêu anh,
Em đã đi được một nửa đoạn đường”
Monaco.
Ba giờ sáng.
Ra khỏi sòng bạc Monte Carlo và băng qua con phố nổi tiếng, thế giới dường như hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tân
Vãn Thành lấy cục cưng ra khỏi túi máy ảnh, tháo nắp ống kính, vừa theo
con dốc đi dọc xuống vừa điều chỉnh tiêu cự máy. Khung cảnh ban đêm
Monaco rất đẹp, khả năng sẽ có được những bức ảnh đẹp rất cao. Nghĩ vậy
cơn buồn ngủ của Tân Vãn Thành mới giảm đi được chút ít. Cô đã 3 ngày
không ngủ.
Một tháng trước, chủ của Tân Vãn Thành, chủ cửa hàng
trực tuyến mà cô làm việc bán thời gian, thành công trong việc leo lên
giới thượng lưu bằng việc quen với một "phú nhị đại”, những đồ mới dành
cho quý sau được chuyển từ Soho đến Paris; một tuần trước, cả nhóm đến
Paris, bà chủ ban ngày làm việc, chăm chỉ chụp ảnh, buổi tối làm gì với
bạn trai thì không ai biết. Tân Vãn Thành cũng ban ngày chụp ảnh, ban
đêm về khách sạn sửa ảnh.
Một ngày trước đoàn người đến Monaco.
Sau khi chụp thêm một số ảnh nữa thì công việc của Tân Vãn Thành kết
thúc, sáng mai sẽ cùng đồng nghiệp bay về nước, còn bà chủ thì ở lại
tiếp tục đi cùng bạn trai ngợp trong vàng son.
Đây đúng là quốc
gia mâu thuẫn, không khí nghệ thuật lẫn tiền tài đều lẫn lộn vào nhau
cùng xuất hiện, các sòng bạc được xây dựng như nhà hát lớn Paris. Giống
như bà chủ của Tân Vãn Thành, tục tằn không chịu nổi nhưng lại coi trọng
nghĩa khí, lần này cho Tân Vãn Thành 3.000 tiền lương, tuy là vẫn không
đủ để cô mua một màn ảnh tốt mới.
Lúc này trên tay Tân Vãn Thành
là máy ảnh EOS bằng cơ mà cô nửa lừa nửa dụ cô chủ có được. Lúc đó cô
nói với cô chủ, máy ảnh này cực kỳ tốt, hình ảnh rất tinh tế, cô chủ tin
lời cô. Tân Vãn Thành cũng không nói quá, cái 3040 này hiệu quả giống
như xưa nay, không phải chụp cực rõ nét mấy người trang điểm dày phấn
sao? Cô chủ còn không vui?
Cô chủ quay về dùng iphone chụp ảnh,
bảo Tân Vãn Thành đem máy ảnh lên mạng bán đi. Nhưng từ khi cô chủ quen
được bạn trai mới thì đã không còn để ý mấy vạn này nữa, chỉ cần theo
chơi cùng bạn trai ở sòng bạc Carlo này, một xu đánh ra cũng có mức khởi
điểm là mười vạn.
Tân Vãn Thành tìm được góc chụp tốt, để chân
giá máy ngay ngắn, ngắm đường ven biển cách đó không xa. Tắt chốt đèn tự
động, chỉnh đến điểm M, trong ống kính dần hiện lên một cánh buồm trong
màn đêm. Trước mắt cô chỉ có hai màu đen trắng, nhưng lại có thể tưởng
tượng phong cảnh như tranh, màu trắng cánh buồm với màu xanh thẫm của
biển, độc lập mà lại hòa hợp với nhau, Tân Vãn Thành ấn nút chụp.
Ánh sáng ở góc màn hình không tốt, không bằng sử dụng đèn flash, Tân Vãn Thành lại mở đèn flash lên lần nữa.
Nhưng không thể ấn nút chụp nhanh.
Có người lọt vào ống kính của cô.
Nói đúng ra, là một chiếc xe.
Siêu
xe ở Monaco có ở khắp nơi, từ X đến Y cái gì cần đều có, chiếc xe trước
mặt này cũng vậy nhưng không quá phô trương, nhìn như một xe cổ, hai
cửa xe rộng rãi, kính mở một nửa, vừa đủ ngăn cách tài xế với bên ngoài.
Tân Vãn Thành mới từ ống kính nhìn lên, nghe thấy tiếng mắng ngay đó: "Mẹ kiếp.”
Tiếng khá nhỏ, nhưng xung quanh yên tĩnh nên nghe rất rõ ràng.
Người Trung Quốc?
Khởi động máy hai lần không được, tài xế bước xuống xe, đóng cửa xe lại cái "ầm”.
Tân
Vãn Thành ở trong tối, người nọ cũng ở trong tối. Đối phương lấy điếu
thuốc, bật lửa, dựa vào cửa hút thuốc. Ánh sáng tối luân phiên, hòa với
màn đêm này càng tăng thêm sức mạnh vẻ đẹp của góc nghiêng mặt người nọ.
Anh ta bực bội cau mày, dáng vẻ hút thuốc không tập trung, lộ ra vẻ bất mãn chán đời.
Lòng
Tân Vãn Thành vừa động thì tay đã bấm nút chụp. Nhưng mà cô quên là vừa
mới mở đèn flash. "Tách” một tiếng, sự yên tĩnh bị phá vỡ, ánh sáng lóe
lên cũng làm Tân Vãn Thành chết đứng.
Tân Vãn Thành sợ hãi trong
lòng, mặt mũi cũng theo đó mà nhăn nhúm lại. Đối diện, người nọ theo
phản xạ mà nghiêng đầu, tránh ánh sáng chói mắt trước mặt.
Bóng
tối nhanh chóng khôi phục lại như trước, trong ánh sáng đèn flash, ánh
mắt người nọ có tia lạnh lẽo, đối diện với tầm mắt Tân Vãn Thành.
Cuối cùng Tân Vãn Thành cũng thấy rõ mặt đối phương.
Người
đó vốn đang tựa vào xe đã đứng thẳng dậy, có vẻ như muốn băng qua
đường, kiểu khởi binh hỏi tội. Nhất cử nhất động của cô cũng thực sự
giống paparazi.
Vote Điểm :12345