10D
HOÀI NIỆM
Cùng các bạn 10D thân mến !
Thời gian trôi qua , mọi thế hệ trẻ đều già đi , mọi kỷ niệm sẽ trôi dần vào dĩ vãng hoặc cũng có thể sẽ mất hẳn đi .
Nhưng tình bạn vẫn muôn đời thắm mãi
Tôi viết những dòng này với hy vọng sẽ được cùng các bạn làm sống lại những kỷ niệm trong quá khứ của thuở học sinh chúng ta chung học chung vui
Riêng tôi, những kỷ niệm của chúng ta luôn lắng đọng mãi, nhưng ngần ngại… có những chuyện tôi không dám viết vì sợ phản cảm. Nhưng… Nhất quỷ nhì ma, dù hư hay ngoan thì cũng là học trò mà
Hãy trân trọng những gì chúng mình đã cócác bạn nhé !
Chúc các bạn trẻ mãi !
TÔI BƯỚC CHÂN VÀO TRƯỜNG CẤP 3
- Hằng ơi! Đi xem kết quả đi, tớ đỗ rồi đấy!
-Thế à! đợi tớ với!
Nhà tôi ở số 2, Hằng ở số 12. Tôi nghển cổ, nhón chân gọi với qua cửa sổ nhà Hằng rồi lại chạy ra trường một lần nữa để xem kết quả cùng Hằng . Cả hai chúng tôi mừng quýnh lên vì cả hai đứa cùng đỗ vào trường cấp 3. Cười ríu rít, rồi cùng nhau ôn lại những kỉ niệm của hôm đi thi: Nào là hôm đi thi tớ bị bố tớ đánh, Hằng thấy tớ khóc liền hỏi : " Sao đấy, thôi đừng khóc, sắp đến giờ thi rồi !”. Và hôm ấy chúng mình ăn hẳn mỗi đứa hai bát phở. Nhắc lại chuyện này, Hằng bảo " Kể cũng đáng , nhỉ ! ”. Viết đến đây lại thấy nhớ Hằng quá . Sau này vào cấp 3 tớ lại không được học với Hằng nữa vì tớ học lớp 8D, buổi sáng, còn Hằng học lớp 8M, buổi chiều
Muốn khoe với mẹ quá, nhưng về nhà không thấy mẹ đâu. Mẹ đi đến nhà bà ngoại rồi. thế là tôi đi tầu điện đến nhà bà ngọai. Nghe tin con thi đỗ, mẹ cười xung xướng và nhìn tôi âu yếm.
-Chị Tuyết ơi! vào trường cấp 3 rổi em sẽ được học ngoại ngữ, nhưng nhỡ đâu bị học Trung văn thì sao ?
-Không đâu, chỉ những đứa người Việt gốc Hoa như thằng Quang , cái Hoa cái Phóong .... thì mới phải học tiếng Trung .
Thế là tôi yên tâm về môn học mà tôi hằng ao ước. Nhưng có đâu ngờ hôm đến trường tập trung nhận lớp và bắt thăm môn ngọai ngữ, lớp của tôi là lớp 8D học Trung văn. Ôi! buồn làm sao, buồn mất mấy tháng trời không lấy lại được cân bằng. Hóa ra lời chị Tuyết nói lại không đúng . Nhưng mãi về sau này tôi mới biết chị ấy nói cũng có phần đúng , vì tôi nhận thấy rằng rất nhiều bạn ở trong lớp của tôi mang họ hoặc tên đệm giống người Trung Quốc , ví dụ như : Quách Bảo Thiệu , Chu thị Hồng , Chu Thị Mỹ, Chu Phúc Qúy, Lý Ngọc Thái, Nguyễn Hy Hoài Nam , … Tôi họ Nguyễn nhưng mẹ tôi lại họ Quách, có thằng " họ Đỗ nhưng mẹ nó họ Lý . Ngoài ra còn có bạn người gốc Hoa nữa , như là Hoa Thắng , Pan Ngai Hoa …
Thế nhưng tất cả , tất cả, 56 con người chúng tôi xum họp quây quần trong cái tập thể ấm cúng ấy :
Tập thể lớp 8D, trường cấp 3 Hoàn Kiếm .
LỚP 8D VÀ LOAN
Trường tôi là một ngôi trường có kiến trúc cổ của Pháp , rất đẹp . Các giáo viên dạy ở trường này toàn là những giáp viên giỏi, vì vậy ai là học sinh được học ở trường này cũng rất đáng tự hào
Những ngày đầu vào lớp, lạ lẫm và bỡ ngỡ. Tôi ngồi ở bàn cuối, cũng chẳng để ý người ngồi cạnh mình là ai. Sau một vài ngày, bỗng người bạn gái ngồi bên cạnh đập vào tay tôi, hỏi để làm quen :
-Ấy ơi! có phải ấy tập ở lớp Thể dục dụng cụ ở nhà tập Long Biên phải không ?
Đang mải nghe giảng bài, lại bị hỏi đột ngột như vậy, tôi chỉ trả lời qua loa
-Ừ! Sao ấy biết?
-Có lần tớ nhìn thấy ấy tập ở đó, cả em tớ nó cũng bảo thế
Người bạn gái ấy tên là Loan
Mình thì cố nghe giảng mà bên cạnh Loan vẫn tỉ tê :
-Hôm nào ấy đến nhà tớ , dậy tớ tập cho bụng bé bớt đi nhé
Sau này tôi mới để ý thấy Loan là một bạn gái rất xinh đẹp: da trắng, môi đỏ hồng , tóc mềm mượt, thân hình thon nhỏ. Nhưng Loan già hơn tuổi rất nhiều . Ngày đó, bước chân vào trường cấp 3, chúng tôi đứa nào cũng còn giữ nguyên nét thơ ngây trên khuôn mặt chưa hết tuổi thiếu niên, còn Loan thì đã có nét xinh đẹp dịu dàng của một cô thiếu nữ. Chả thế mà sau này các bạn trai trong lớp "mê tít” bạn Loan .
Có một lần, Loan lên bảng đọc bài, chị ta đã không thuộc bài, lại còn bị mấy bạn trai ngồi bàn đầu trêu. Đến lúc được thầy cho về chỗ, chị ta chống hai tay vào hông , nhìn thẳng vào mặt Quách Bảo Thiệu, hỏi :
- Cười cái gì?
Trông Loan lúc ấy rất đanh đá
Thiệu càng khoái trí, quay mặt đi mà cười tít cả mắt .
Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại Loan với rất nhiều câu chuyện thú vị, và sẽ thấy cái sự "mê tít” của các bạn trai .
Hàng ngày đi học , mấy đứa con gái chúng tôi thường rủ nhau , cứ đi qua nhà ai là gọi người ấy đi. Có lần cả lũ đang đi thì bỗng dưng Loan dừng lại và bảo :
- Chúng mày đi trước đi! Tao có chút việc.
Việc của Loan lúc đó là thản nhiên ngồi xuống hàng ốc luộc vỉa hè và ăn ngay trước mặt mọi người. Chúng tôi ngơ ngác, ngạc nhiên, nhưng rồi cũng vội đến trường . Kết quả là : buổi đó Loan đi học muộn . Các bạn thấy Loan có ngộ không?
Có buổi mình đến rủ Loan đi học như đã hẹn. Đến nơi mới thấy Loan lôi quần lụa ra là. Mặc chiếc quần lụa mớí là bỏng rẫy đó Loan nhẩy chồm chồm, rồi lại cuống cuồng cởi ra, thế là lại phải đợi Loan hong chiếc quần đó trước quạt cho nguội bớt Loan mới mặc được. Mình rất ghét kiểu lề mề đ.
Vui buồn các giờ học
Học sinh lần lượt làm quen với các thầy cô. Thầy Kim Minh làm chủ nhiệm, dậy bộ môn Sinh học. Thầy Đậu dạy Toán , Thầy Sán dạy Văn , Phụng Sứ , Được Địa , Thành Chính trị , Quát Trung văn , Tuấn Lý, Thư Hóa , Phong thể dục…Lớp trưởng là Hùng chuột ; đó là một bạn trai rất nhanh nhẹn , tháo vát và nhiệt tình . Có lẽ là do nó làm lớp trưởng từ những năm học trước rồi . Mãi về sau này tôi mới nhận thấy ở Hùng có những phẩm chất tốt : nó sống tình cảm và rất quý bạn bè , chứ còn thời đó chỉ thấy Hùng rất sôi nổi và nghịch ngợm quá đỗi , đã thế lại hay trêu bạn bè , nhiều khi tức phát rồ . Cuối năm lớp 8 , Hùng không làm lớp trưởng nữa , mà là thằng Phan Anh Phương
Thầy chủ nhiệm thì thật hiền.
Thầy Đậu dạy toán có vẻ rất ghê gớm, sau này có 1 lần thầy đuổi tôi ra khỏi lớp vì tội tôi viết sai chính t: Đáng lẽ phải viết "Lời phê của thầy giáo, thì tôi lại viết : "Lời phê của thầy záo ” Thật đáng nhớ đời .
Thầy Sán dạy Văn thì vừa hài hước lại vừa nghiêm, lúc nào thầy cáu thì thầy quát um lên, nhưng học sinh chẳng sợ gì cả mà lại còn cười. Thằng Thiệu ngồi bàn đầu, nó còn lấy trộm cả kính của thầy Sán đeo vào mắt, có lần thì nó vơ cái mũ nồi của thầy đội lên đầu, thầy bất ngờ quay xuống, nó không kịpp trả mũ của thầy về chỗ cũ nên đành luống cuống giấu vội xuống gầm bàn , đợi thầy quay lên nó mới trả được mũ lên bàn cho thầy
Những bài giảng Lịch sử của cô Phụng thì rất hay, nhưng chỉ có năm lớp 8 là hay thôi . Hồi đó chúng tôi được học về lịch sử các nước cổ đại như : Hy Lạp , La Mã , Trung Quốc , Ai Cập .Những Kim tự tháp được xây bằng sức nô lệ ; Rồi những trận đánh của NaPoLeon và kết thúc là sự thất bại thảm hại của ông ta … Làm gì mà chẳng hay . Đến học kì 2 của lớp 8 thì thầy dậy sử lại là thầy Kính. Thầy Kính giảng bài rất hay , vóc dáng thầy to cao , vạm vỡ . Tôi nhớ một kỉ niệm trong tiết học của thầy: Khi thầy đang giảng bài về sự BÔN BA của Bác Hồ , thì thằng Tùng nó lại hỏi nhỏ bạn bên cạnh: Bác Hồ đi "buôn” á? Thầy nghĩ là nó nói nhảm nên mắng cho một trận
Giờ Địa cũng là giờ học thoải mái . Học về khoáng sản, địa chất, thầy Được kể trên thế giới có những người giầu vì khoáng sản nên được mệnh danh là "Vua dầu lửa” , hoặc "Vua than đá” … Thế là lũ con trai lại tiếp lời thầy : "Vua mỳ sợi” . ("Vua mỳ sợi” là tên của thằng Tú "mỳ” ).
Thầy Được còn kể ở nước Lào có món ăn rất lạ: người ta lấy chất bột nhầy nhầy từ ruột của con gà ( nói nôm na là cứt non ) chộn với muối, ớt, thầy bảo nó chua chua , mặn mặn … Thằng Vinh "cốm” nó hỏi thầy mấy lần:
-Em thưa thầy, thầy nếm rồi ạ ? .
Tất nhiên là thầy không nghe thấy câu hỏi đó, nên thầy không trả lời .
Một hôm, tôi thấy thằng Vinh cầm mấy chiếc lông nhím, tôi hỏi thì nó bảo :
- Hôm qua lên Bách thú, nhổ lông của con nhím trong chuồng .
Tôi ngạc nhiên :
- Ơ ! Thế nhím nó không phóng lông vào người Vinh à ?
Thằng Vinh không thèm trả lời. Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên :
-Tôi đọc truyện tranh trên báo Thiếu niên, thấy nói nhím nó có khả năng phóng lông vào kẻ thù khi bị tấn công để tự vệ mà ?
Vinh trả lời bằng một câu mỉa mai:
- Truyện nhi đồng ! Nhi đồng thối tai.
Môn học khó tất nhiên là môn Toán, nhưng giờ học toán bao giờ cũng sôi nổi. Ở lớp có nhiều bạn trai học rất giỏi các môn tự nhiên , đó là Vinh , An, Cường, Thái … Đặc biệt là Nam, học giỏi như Thần Đồng , Vì bạn ấy học thiếu một tuổi mà học giỏi không những nhất lớp mà còn có thể nói là giỏi nhất khóa , Có lần thầy Đậu hỏi các bạn học cùng lớp với Nam hồi cấp 2 :
-Nam với Linh Chi, Liên Hương thì ai giỏi hơn?
Linh Chi và Liên Hương là 2 ngôi sao rất nổi trong trường, học ở lớp A. Đó là những chi đội trưởng , lớp trưởng , phó bí thư chi đoàn trường
Vinh trả lời:
-Nam giỏi hơn nhiều chứ! Linh Chi, Liên Hương nổi vì làm công tác phong trào thôi .
Một lần, trong giờ nghỉ giữa giờ của 2 tiết toán , thằng Vinh quay xuống bàn dưới, đố chúng tôi một bài toán lạ : 2 x 2 = 5 . Chỉ với vài dòng ngắn ngủi , nó đã chứng minh được bài toán kì lạ đó, chứng minh bằng phương pháp ngụy biện, và nó đố chúng tôi tìm ra chỗ sai trong bài toán ngụy biện đó . Vậy mà chịu, chúng tôi không tìm ra được sai ở chỗ nào, đồng thời giờ nghỉ giữa giờ cũng đã hết, nên chúng tôi lại tiếp tục với giờ toán tiếp theo của thầy Đậu .
Trực nhật sân trường
Hồi đó, ngoài việc trực nhật lớp ( phân công theo tổ ) , chúng tôi còn phải đi trực nhật sân trường. Hôm nào đến phiên của lớp nào thì lớp đó phải đi từ rất sớm. Khi đèn đường còn chưa tắt, tôi đã phải đến trường rồi. Đi học sớm, đường vắng tanh cũng thấy hơi sợ. Cái thú vui của tôi lúc ấy là quay nghiêng để nhìn bóng mình trên tường , ngúng nguẩy hai cái đuôi sam, người và bóng cùng nhanh chân bước. Chơi đùa với cái bóng của mình cũng rất là thú vị. Đến nơi trường vẫn tối om, sợ quá …Chỉ có đèn trong lớp tôi là sáng. Tôi thầm thắc mắc: ai mà lại can đảm vào lớp bật đèn thế nhỉ (?) Nhưng sau tôi mới nghĩ ra chắc là bác Sính (Bảo vệ ) May sao tôi bỗng nghe thấy tiếng của Hải ẽo ợt vọng ra :
-Eo ơi! … Cường chống rét từ đầu đến chân!.
Mừng quá vì nghe thấy tiếng nói thân quen của bạn mình, thế là tôi cũng ẽo ợt nhại Hải từ ngoài cổng trường:
- Eo ơi! … Cường chống rét từ đầu đến chân! .
Dù sao có tiếng người nói cũng thấy đỡ sợ hơn. Nhưng muốn vào lớp thì phải đi qua cổng trường tối om, nơi không có một tí ánh đèn đường nào chiếu vào. Ngại quá, tôi lấy hết can đảm, chạy băng thật nhanh qua cổng trường . Vào lớp thì thấy đúng là Cường "ấm áp ” thật .
Khi cả lớp đã đến đông đủ , chúng tôi bắt đầu quét sân trường. Quét thì ít, đùa nghịch thì nhiều . Quét xong vẫn còn sớm, chúng tôi đứng túm tụm ngoài sân đợi đến giờ xếp hàng và sinh hoạt trường đầu giờ. Đứng mãi cũng mỏi, muốn vào lớp quá , nhưng mấy ông tướng cứ đứng án ngữ chỗ cừa lớp, nên chẳng chị nào dám vào
Môn Trung văn đáng ghét
Vui và thoải mái nhất là các giờ học Chính trị, Trung văn, Thể dục .
Thầy Quát và cô Thành thì hiền lành quá đỗi , học sinh toàn bắt nạt . Thầy Quát biết rằng chúng tôi không thích học Trung văn nên không bao giờ đòi hỏi gì . Một lần, thầy đang giảng bài, hôm ấy trời rét căm căm, vậy mà tự nhiên hai bàn đầu chúng nó đứa nào cũng cầm vở quạt phành phạch, tay trái bịt mũi, khúc khích cười … Thầy Quát bất ngờ quay xuống , ngơ ngác nhìn, chẳng hiểu chuyện gì xẩy ra , cũng không thắc mắc sao trời lạnh như vậy mà các em lại quạt (?) và thầy cũng chẳng mắng gì cả .
Tôi cũng giống như các bạn trong lớp, không bao giờ chịu học bài môn Trung văn , vì tôi ghét môn đó lắm . Vậy mà không hiểu sao tôi lại học giỏi môn đó mới lạ chứ ? Còn Hợp thì không những giỏi đều tất cả các môn mà môn Trung văn nó cũng rất giỏi . Một lần Thanh Hương bị thầy gọi trả lời câu hỏi vấn đáp:
-Em là người ở đâu?
Thanh Hương ngắc ngứ không trả lời được, cầu cứu mình. Mình chưa kịp trả lời thì Hợp đã nhắc Hương:
-Em là người Hà Sơn Bình
Vì Hợp biết Thanh Hương không hiểu gì . Tất nhiên Thanh Hương không hiểu, nhưng thấy chúng mình cười thì Hương cũng không dám trả lời thầy câu đó, mà chỉ cười õng ẹo . Thầy Quát đâu có biết Hương bị "chơi khăm” nên cứ gợi ý cho Hương trả lời mà Hương cứ lí nhí mãi. Thế mà thầy cứ "Hảo! Hảo! ” rồi cho Hương ngồi xuống. Lần khác, thầy kiểm tra mặt chữ, lại vẫn là Thanh Hương . Lần này được mình nhắc, Thanh Hương õng ẹo, nhưng tự tin trả lời rất to:
- Em thưa thầy ! Bộ " Mục” , nghĩa là mắt ạ!
Thầy Quát "Hảo ! Hảo” lia lịa .
Có một lần tôi bị ghi tên vào sổ đầu bài ( chẳng nhớ mình mắc tội gì ). Tôirất sợ bị thầy chủ nhiệm mắng. Nhưng thầy Quát thì lại gọi tôi ra và yêu cầu tôi đi thi học sinh giỏi Trung văn, tôi nhận lời ngay vì nghĩ lập công chuộc tội . Chẳng ngờ hai sự việc đó chẳng liên quan gì đên nhau cả.
Biết tin tôi sẽ đi thi học sinh giỏi Trung văn, chúng nó tha hồ trêu tròng. Trong giờ học, thằng Sơn Tùng cứ ném thư đi thư lại để pha trò trêu tôi.
Những ngày tiếp theo thầy Quát hẹn tôi đến nhà thầy vào giờ rất oái oăm (lúc 1 giờ trưa), vì buổi chiều thầy phải đi dạy ca chiều . Thầy bổ xung kiến thức cho tôi vào giờ đó làm tôi rất mệt, vì đi học về chưa kịp ăn cơm . Học thì chỉ có một thầy, một trò, bụng đói, lại thêm tiếng máy khâu của vợ thầy cứ đêu đều, sành sạch, không sao cưỡng được cơn buồn ngủ nên có lần tôi ngủ gật ngay bên cạnh thầy . Tôi ngủ gật "siêu” lắm, chỉ việc chống tay vào cằm mà nhắm mắt lại ngủ, lúc tỉnh dậy chỉ mở mắt ra học tiếp chứ không bị giật mình choàng tỉnh đâu. Vậy mà thấy vẫn biết tôi đang ngủ gật, nhưng thầy vẫn ngồi chờ tôi tỉnh giấc chứ không đánh thức, cũng không giục tôi đi rửa mặt. Xấu hổ quá, may mà nước dãi nó không chảy ra ở miệng đấy.
Qua đợt thi ấy , tôi có thêm một người bạn nữa. Chẳng biết bạn tên là gì, mặc dù hai đứa làm quen nhau rất dễ (tuổi học sinh mà), chỉ biết bạn ấy học cùng trường mình nhưng bạn học ở lớp N, ca chiều. Trước giờ thi hai đứa chuyện giời, chuyện bể, kể cho nhau nghe tại sao lại phải đi thi học sinh giỏi cái môn học mà mình không hề yêu thích. Tất nhiên không có chuyện gì liên quan đến việc học môn Trung văn ra sao . Rồi hai đứa cứ cười mãi khi thấy có hai đứa học sinh trường khác cứ ôn bài mãi, rồi lại còn nhại chúng nó phát âm sai nữa chứ.
Kết quả đợt thi ấy tôi đạt giải nhì thành phố ( không có bài nào đạt giải nhất). Kết quả thế thì cũng khá đấy chứ, lạ thật.
CÁC GIỜ HỌC NGOẠI KHÓA
Tham quan Côn Sơn
Đời học sinh chỉ khoái nhất là các giờ học ngoại khóa, nghĩa là đi tham quan , du lịch xa . Năm ấy nhà trường tổ chức cho học sinh đi tham quan Côn Sơn - Đền Kiếp Bạc . Lúc đi qua một con sông phải đi bằng đò, chúng tôi nhất quỷ nhì ma , chẳng đợi thầy chủ nhiệm ,cả lũ tót ngay lên đò . Thầy Minh kiểm sĩ số thấy thiếu. Lúc sang bờ bên kia, tôi bước vội lên bờ, bị nhỡ bước , nên hụt chân , ướt hết từ đầu gối trở xuống . Thầy Minh tập hợp học sinh lại, chắc thế nào chúng tôi cũng bị thầy mắng . Nhưng không , thầy chưa kịp mắng câu nào thì Nga mèo đã đến sát cạnh thầy , không nói câu nào mà nó chỉ cúi đầu , cười như biết lỗi , trông nó lúc ấy rất đáng yêu . Thử hỏi như thế thì làm sao thầy có thể mắng được? Lúc trước vẻ bực bội của thầy còn hiện rõ trên nét mặt , vậy mà giờ thầy chỉ nhắc nhở rất nhẹ nhàng .
Núi thì cao, trèo toát mồ hôi. Trên các triền núi, thông xanh ngút ngàn trông tựa như đuôi các chú sóc thật là đẹp mắt biết bao. Lúc ra về đứa nào cũng bẻ một cành thông. Bẻ nhiều quá Bảo vệ họ giữ lại. Tôi chẳng giám lấy , chỉ nhặt những quả thông , nhặt đầy túi, sau này còn giữ mãi được và chơi rất lâu, cho đến tận khi tôi trở thành cô Mẫu giáo thì những bông hoa thông ấy tôi làm thành đồ chơi cho các cháu. Còn cành thông tôi cũng nhặt được một cành, nhưng chỉ giữ được vài tháng thì không chơi được nữa .
Rời núi Côn Sơn , chúng tôi được thăm đền Kiếp Bạc để hiểu thêm về lịch sử nơi đây. Vào đền, chúng tôi được chiêm ngưỡng các pho tượng trầm mặc và nghe kể về lịch sử các vị vua, chúa. Chúng tôi cũng bắt chiếc người lớn chắp tay vái lạy, nhưng có biết nguyện cầu gì đâu. Ở cửa sau của một gian thờ có một chiếc xương chân voi dựng đứng, chúng tôi cũng bắt chiếc một bà cụ xoa tay vào chiếc xương chân voi đó rồi xoa lên mặt để lấy phước.
Sau này đọc sách về Nguyễn Trãi và Nguyễn Thị Lộ, tôi lại tưởng tượng ra câu chuyện tình thơ mộng của họ bên bờ Hồ Tây : Người con gái bán chiếu đẹp người, đẹp nết, mà lại giỏi ứng khẩu thơ văn, với chàng thi sĩ cô đơn đang lúc bất hạnh với những nỗi oan khiên nơi chốn quan trường . Họ gặp nhau , nên duyên chồng vợ , và đưa nhau về đất Côn Sơn này … Rồi tôi lại tưởng tượng ra cảnh họ lên núi Côn Sơn hái hoa mai về ướp trà. Rồi cũng từ chén trà thơm hoa mai ấy mà họ lại chịu thêm nỗi oan khiên khác : Tội giết vua !
Pic nic thật là vui
Năm đó chúng tôi còn được đi Hồ Đại Lải nữa. Lúc nghe tên địa danh thấy lạ, thầy lại nói đó là một công trường thì cả lớp có vẻ không khoái , đến khi nghe thầy Kim Minh giới thiệu ở nơi đó có đồi , có hồ nước , có rừng bạch đàn thì cả lớp lại ồ lên xung xướng . Hồ Đại Lải rộng mênh mông , nước xanh thăm thẳm . Chúng tôi chơi đùa dưới rặng bạch đàn thật không biết chán.
Ngoài buổi đi tham quan do nhà trờng tổ chức, chúng tôi còn tự tổ chức buổi picnic tùy hứng nữa : Chỉ 5, 6 đứa thôi, tự nhiên hứng lên rủ nhau lên ô tô về nhà cái Vân ở tít Cầu Giấy ( gần đền Voi Phục ) .Vừa ra đến cổng trường thì mình nhìn thấy thằng Dũng . Sao thằng này nó lại đến trường mình làm gì nhỉ ? Cho mình bảng tuần hoàn Men –đê –lê –ep như đã hứa chăng? Nó hỏi mình:
-Dung đi đâu đấy?
Mình trả lời:
-Về nhà bạn ở Cầu Giấy!
Nhà thằng Dũng này lại ở Giảng Võ. Nó bảo mình là để nó đèo về. Bảng tuần hoàn thì vẫn chẳng thấy đâu. Đèo cái lèo – tèo - xèo ! May quá , Ô tô kia rồi cả lũ tót lên ô tô về nhà Vân . Lên xe rồi, chẳng có chỗ ngồi . Bỗng nhìn thấy qua cửa kính sau sao thằng Dũng nó đạp xe nhanh thế nhỉ ? Định đua với ô tô à (?)
Về đến nhà Vân thì đứa nào cũng đói meo. Cái Vân nó nấu mỳ cho cả lũ ăn . Thời đó chỉ có mỳ sợi mua bằng sổ lương thực, khi nấu phải luộc lên rồi mới nấu được . Trời thì rét căm căm, bên ngoài gió vẫn thổi ào ào qua những bụi cây quanh nhà . Bụng đói, nhưng được ngồi cạnh bếp củi , nghe tiếng củi reo vui , nổ tí tách mà ăn mì sợi thì còn gì bằng . Thích nhất là bếp nhà nó ở cách xa khu nhà ở, nên dù có nghịch ngợm gì cũng không sợ bị người lớn biết . Ăn xong thì cả lũ ra về. Lúc về lại nhìn thấy thằng Dũng đứng đợi bên đường , khó chịu quá . Sau này chả biết cái Vân nó chuyển đi học trường nào ( ? )
Xuống xưởng
Chúng tôi còn nhiều môn học ngoại khóa nữa , đó là xuống xưởng . Trường tôi có rất nhiều các môn học ngoại khóa: Xuống xưởng chúng tôi được học các môn như : Điện , tiện , nguội và máy nổ. Buổi thì học lý thuyết, buổi thì học thực hành. Những buổi học đó rất vui và cung cấp thêm cho chúng tôi rất nhiều kiến thức. Ngoài ra các bạn trai được học thêm môn mộc. Các bạn gái được học thêm môn thêu . Nhưng chẳng hiểu sao tôi nhớ có lần con gái chúng tôi cũng phải học lý thuyết môn mộc (?) Bài mà tôi nhớ là bài "Lý thuyết bào” Chẳng nhẽ các bạn tai lại phải học cả lý thuyết môn thêu hay sao?
Vote Điểm :12345