CHỈ LÀ THOÁNG QUA
minhvu1992
" Sự thật mãi mãi là sự thật, chúng ta cần phải vững vàng, đẩy cánh cửa che giấu cái gọi là "sự thật", có như vậy mới có cơ hội tìm được nơi có ánh sáng để bước tiếp"
An lấy quyển sách Địa, cố gắng che đi gương mặt ửng đỏ của mình. Cậu khong thể nào tin nổi, mong ước bấy lâu của mình lại sẽ trở thành sự thật, nó thật và rõ ràng, cậu đã thử lấy tay tự véo mặt một cái thật đau, để rồi trong cái xuýt xoa, cảm giác lâng lâng bay bổng, chiếm trọn trái tim cậu.
An thích Bình từ đầu năm học rồi, ngày hai đứa chạm mặt nhau ngay cửa lớp một buổi sớm khai trường hôm nào còn in đậm trong trí nhớ An. Hôm ấy, cậu mải đọc một quyển sách mà dậy muộn giờ, ba chân bốn cẳng chạy đến lớp, đến ngay cửa lớp đã va phải Bình, cả người cậu như được ôm trọn bỏi Bình, chỉ là trong chốc lát,
Cậu nhớ rõ cái nụ cười ấm áp đó trên gương mặt điển trai đầy vẻ tự mãn, bá khí của một chàng trai mới lớn, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy mặt mình nóng lại càng thêm nóng. Đang là giờ ra chơi, không ai chú ý lắm, Bình hẹn An ra khoảng sân sau trường
" Tớ… thích cậu, cậu… có thích tớ không?”
An ngẩn người nhìn Bình, lời nói cứ nép mãi nơi cửa miệng, chỉ gật đầu một cái mà mặt đã nóng ran, sao mà không thích cho được
"Vậy… quen nhau ha”
Đơn giản vậy thôi, mà khiến cậu như ngây ngất, vậy là Bình nắm tay, hẹn tan học hai đứa cùng về, mắt cậu say đắm trong gương mặt Bình, vô tình bỏ sót mất nơi đáy mắt kia là có chút gì đó không bình thường…
……
Tan học, Nhật bước vội qua khoảng sân choáng ngợp nào những học sinh, màu trắng pha lẫn xanh đen như đan rợp tầm mắt, tiếng nói cười ồn ả mà đặc trưng, hoà lẫn là tiếng còi xe, động cơ, giờ tan tầm, cả con đường kín người. Khó khăn lắm, mới thấy được bóng lưng Bình và An, Nhật đi theo sau lặng lẽ, khẽ quan sát hai người nọ…
Nhật nhìn bóng hai người kia như muốn đan chặt vào nhau giữa ánh chiều tà, bỗng vô thức nhìn lại cái bóng phía sau mình
Chỉ có một mình…
Nhật lại nhìn Bình, trong lòng trào dâng nỗi bực dọc vô cớ, có gì đó bóp chặt làm nơi ngực trái đau nhói. Chỉ mới hai tháng trước, tất cả vẫn là ngọt ngào, cảm giác cùng hít thở chung một bầu không khí của hai người yêu nhau thật sự rất tuyệt. Nhật nhớ rõ ngày hôm đó, chính cậu là người nói kết thúc, kết thúc mối quan hệ thầm kín giữa cậu và Nhật. Lấy lí do tập trung cho năm học cuối cấp, nhưng hơn ai hết đó chỉ là lí do phụ, nó không đủ để quật ngã thứ tình cảm không nói nên lời của cậu dành cho Nhật.
Chỉ là… chính cậu cũng không biết vì sao, một sớm thức giấc, ý thức rõ mối quan hệ này rồi sẽ chẳng đi tới đâu, tốt nhất là vạch rõ mọi thứ, cuộc sống hiện tại không cho phép con người quá chìm đắm vào những thứ không thể
Xã hội đang dần thay đổi, con người đang tiến bộ hơn, cậu công nhận điều đó, con người ta đã bớt khắt khe hơn với người đồng tính, nhưng không có nghĩa là vì thế họ chấp nhận được người thân, người mình thương yêu lại là người đồng tính. Quan niệm nam nữ yêu nhau đã là chuyện ràng buộc phương thức suy nghĩ của con người. Nếu xã hội thật sự mở rộng suy nghĩ, tư tưởng hơn thì có lẽ đã rất lâu rồi, con người không còn có chuyện phân biệt chủng tộc… như chuyện hai thanh nam châm, khác cực thì mới hút nhau, cùng cực thì sẽ đẩy nhau…
Hối hận rồi… đẩy nhau ra như thế, cũng chẳng thể ngăn nổi ngày nhớ đêm mong, ngăn nổi trong lớp học, lại cứ thơ thẩn, tham lam thiêu đốt người kia bằng ánh mắt .
Cậu cười tự giễu rồi bắt đầu quay đi, mắt lúc nào đã nóng ướt vì tình cảnh hiên tại,
….
An ngồi thu mình nơi góc giường, ánh mắt ánh lên niềm vui, tâm trạng tốt cực kì, hôm nay là một ngày ngọt ngào, tan học, cậu và anh có đi uống trà sữa, rồi lại còn đạp xe cùng cậu về tận nhà, dù nhà cậu tính ra là xa hơn từ trường về nhà anh. Khi đi anh còn không quên nhìn cậu cười ấm áp : "mai qua đi học chung ha!”
Cậu vui lắm, nói không nên lời, cứ đắm đuối nhìn mãi cho đến khi bóng lưng kia khuất dạng sau đầu hém…
Nhưng…
Hình như không biết có phải cậu luôn cho rằng đây là mơ hay không, có cái gì đó không đúng trong mối quan hệ giữa anh và cậu, cảm giác khó mà diễn tả thành lời này bất chợt làm cậu cụt hứng, cậu cất sách vở, đâu ra đấy rồi cuộn mình lại chìm vào mộng đẹp
Biết đâu đó ngoài kia, những giọt mưa thánh thót rơi, rồi cũng biết đâu đó, có hai người con trai níu kéo nhau, dưới ánh đèn đường vàng vọt, đường phố vắng lặng, câu chuyện về họ lại được viết tiếp, dưới làn mưa lạnh là hai trái tim ấm áp, ôm chặt lấy nhau cùng nhau viết tiếp câu chuyện dở dang hôm nào…
Sinh nhật An vào hai tuần sau khi mối quan hệ với Bình, hôm đó, cậu vào rạp xem phim một mình, Bình bận việc đột xuất, chỉ nhắn cho cậu một dòng đơn giản, hôm nay xem phim vui vẻ…
Thưa dần những lần đón đứa, ừ thì cậu biết, tất cả là học hành, mọi chuyện đều phải ưu tiên cho học hành, cả tương lai còn đang ở phía trước cơ mà…
Đã thôi bớt những tin nhắn ngủ ngon, cậu thầm nhủ, đâu cần phải sến như vậy, ngày nào mà chẳng gặp, nhưng càng gặp lại càng nhớ nhiều hơn…
Càng lúc càng ít đi những lần trò chuyện nói cười, ừ thì học hành, ừ thì tạo khoảng cách cho hai đứa có không gian riêng, như vậy mới tốt cho cả hai
Ừ thì…
Là tại…
Lâu dần rồi cậu cũng quên mất, nhiều lí do, nhiều hoàn cảnh, và nhiều những thứ, cậu như chìm vào trong bộn bề những lí do nỗi nhớ. Cho đến một ngày, cậu phát hiện ra, cái "không đúng” trong mối quan hệ này…
Bạn bè bắt đầu có những "lời đồn”, Bình và Nhật hình như đang quen nhau, họ thường đi chung, đi đá banh cũng hay đi chung, có hôm lại thấy đi uống trà sữa, chỉ có hai người, có hôm lại thấy họ ngồi trong lớp trò chuyện thân mật, tất nhiên là lúc đó, lớp học vẫn chưa có ai đến, chỉ có một số đứa đến sớm nhìn thấy
Lan là nhỏ bạn ngồi sau lưng cậu, một đứa hay buôn chuyện trong lớp cũng bắt đầu quan tâm chủ đề này, còn nói, có hôm thấy hai người đi uống trà sữa, nói cười vui vẻ lắm…
Hôm đó là sinh nhật cậu…
Cậu chẳng nói gì, lòng thầm nhủ, nhỏ này chắc nhìn nhầm người, người giống người cũng đâu có gì lạ. Nhưng dù có nhủ thế nào, một góc sâu trong cậu đang bắt đầu run rẩy.
Cậu nhớ, rất lâu rồi, cậu đọc được đâu đó…
"những thứ vốn không thuộc về mình, sẽ chẳng thể nào là của mình, dù cho mình có tìm cách có được nó bằng mọi giá…”
…
Bình và An chia tay sau 3 tháng quen nhau, vốn dĩ đã là một chuyện quá rõ ràng và tất yếu, nhưng sống chết, cậu vẫn không dám tin, cậu như đứa trẻ, bề ngoài vẫn bình thường, bên trong lại hoảng loạng, khắp nơi như tối mù, cậu không biết lối ra nằm ở đâu, những thứ xung quanh cứ như những mảnh rời rạc.
Vì sao chia tay, cậu không dám hỏi, chỉ lặng lẽ ôm lấy "vết thương” kia, lặng người bên cửa sổ phòng
Chấp vá những điều mà cậu biết, sẽ tìm ra được cánh cửa mà đằng sau đó là thứ mà cậu cần, như dường như nó lại quá sức chịu đựng, cậu không thể và cũng không muốn mở cánh cửa đó ra…
Sự thật vốn dĩ chẳng thể thay đổi, cậu và Bình chỉ viết được tới đây, một người viết tiếp câu chuyện của mình với lối đi khác, người còn lại, mãi chẳng dám mở "cánh cửa” sự thật ra, chỉ lặng lẽ gặm nhắm vết thương kia, mong chờ thời gian mau làm lành vết thương này….
End.
Vote Điểm :12345