Nắng
chiều chiếu xuống, hoàng hôn cũng sắp tắt... hình ảnh người con gái nhỏ
nhắn xinh đẹp với đôi mắt kiên định hơi lạnh lùng vô cảm xuất hiện bên 2
nấm mộ trên con đồi nhỏ... mang lại cho con người ta một cảm giác hơi
chua chát... nỗi buồn và sợ cô đơn miên man vô tận đang ẩn dấu sau khuôn
mặt ấy... rất kín cũng rất rõ để hình dung...
Hạ Ngôn là sinh
viên vừa ra trường, đang giai đoạn xin việc nên chưa có việc làm chính
thức... để kiếm tiền cô làm 4- 5 việc cùng lúc, hôm nào cũng tầm 3h
chiều mới hết việc... và hôm nay cũng không khác gì so với ngày thường
bao nhiêu... , có điều đặc biệt hơn, hôm nay là ngày giỗ cha mẹ cô...
Sau khi tan làm, Hạ Ngôn ghé vào tiệm hoa mua một bó hồng trắng, sau đó mất 2h ra ngoại thành để đi viếng mộ cha mẹ... Cảnh vật từ ba năm trước đến nay vẫn không đổi... khi đến nơi điều làm cô bất ngờ chính là gặp Hạ Nguyệt... Cô không tin đó là trùng hợp...
Ba năm trước, Hạ Thực- anh trai cha cô Hạ Nguyên, vì quyền thừa kế gia tộc hại chết cha mẹ cô... Cướp
đi bao tâm huyết cả đời của ông, vu cáo cho ông tội danh cướp ý tưởng
thiết kế... dàn xếp tai nạn hại công trình hại chết ông, ép mẹ cô uống
thuốc độc... hại cô tan nhà nát cửa, bỏ dỡ đại học, không nhà không
cửa...
Nay lại đem con gái ông ta tới trước mặt cô, phải chăng ông ta nghĩ hại đời cô như vậy chưa đủ... muốn nhìn cô sống ra sao ư? Nghĩ
đến chuyện vừa xảy ra, lòng cô càng khó chịu... suy nghĩ về ý định trả
thù của cô nuôi dưỡng suốt 3 năm qua, cô tự nhủ phải để cả nhà ông ta
trả giá đắt... hiện tại cô phải kiếm tiền, thật nhiều tiền để bảo vệ bản
thân mình và những thứ quan trọng của bản thân mình. Cô phải sống, thật
mạnh mẽ... không được chết còn để trả thù. Phải để những kẻ ác độc giết
đi hạnh phúc của cô biến mất khỏi cõi đời này.
Trên khuôn mặt xuất hiện ý cười nhạt pha chút khinh bỉ của cô... Khiến
cả người như được bao bọc toàn sát khí chết chóc, có lẽ ba năm qua cuộc
sống khó khăn đã phần nào làm nên cô của hiện tại, một Hạ Ngôn nhìn có
vẻ yếu đuối nhưng thực tế lại rất kiên cường, rất mạnh mẽ và ý chí...
Hạ Nguyệt không dám nhìn thẳng vào mắt cô, như thể sát khí kia của Hạ Ngôn, có thể giết chết được người cô ta ngay tức khắc...
Cô ta thất thần mấy giây rốt cuộc cũng lên tiếng: "Chị... chị... tới để... để viếng... cô chú..., trùng hợp gặp em... ở đây..."
Hạ
Ngôn im lặng đi tới trước mộ mẹ như chưa từng thấy cô ta rồi nhẹ nhàng
đặt bó hoa hồng trắng xuống... Nàng lạy, thắp nhang cho cha mẹ xong mới
quay đầu lại, nhướn ánh mắt khinh bỉ cho Hạ Nguyệt, phun ra một câu:
"Cô đến đây vì mục đích gì?"
Hạ Nguyệt lạnh toát sống lưng... Cô
ta thầm nghĩ, người trước mặt cô có phải là Hạ Ngôn hay không... hoàn
toàn khác với dạng vẻ ngày xưa. Cũng là khuôn mặt thanh tú ấy, dáng
người mỏng manh ấy nhưng nếu ngày xưa dùng từ để tả thì là "nhu mị yếu
đuối"
Còn hiện tại: 1 chữ "Sát"
Cô ta hơi bất ngờ một hồi, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, ân cần nhẹ nhàng như lo lắng cho em gái mình...
"Chị
đến đây để thăm cô chú, xem em sống có tốt không, em đang ở đâu suốt ba
năm qua, sao không trở về Hạ gia. Em có biết là ba chị lo lắng cho em
lắm không? Nghe nói em chưa tìm được việc làm, Em hãy về đi, chị sẽ sắp xếp cho em một công việc ở công ty..."
Sau
một hồi đợi cô ta tuôn một tràng thật dài, lúc này Hạ Ngôn mới từ từ mở
miệng, giọng điệu vừa châm chọc vừa khiêu khích và xỉ nhục nói:
-Cô lo cho tôi...?
"Phải, đều là chị em trong nhà cả"
-Nực cười, lâu rồi không gặp tôi thấy cô hình như não cũng hư rồi nhỉ? Cô quên não ở nhà hay rữa trôi luôn tư duy rồi sao... Cả
cái đại gia đình ti tiện các người hại cả nhà tôi còn tỏ ra thanh cao
được, xem ra các người cảm thấy sống day dứt quá nên điên hết rồi
chăng...
"Em đùa gì thế Tiểu Ngôn, chị chỉ là lo lắng cho em thôi mà"
Đương nhiên cô biết Hạ Nguyệt đến đây là mục đích gì. Muốn biết cô sống ra sao ư...
-Lo cho tôi,... haha lo
tôi còn sống hại chết các người sao, lo tôi còn tồn tại ảnh hưởng tới
gia tài các người tranh nhau cướp đoạt như chó thèm xương kia ư, lo cho
tôi sẽ trả thù các người sao, hay là vì không cướp được ý tưởng nào nữa
của cha tôi nên ông bác lại muốn kêu tôi về để ông ta lợi dụng sao, mà
cũng đúng thôi, não các người phần lớn là để hại người làm sao có tư duy
logic gì được, hahaha...
Nụ cười lạnh ngắt mang đầy ý giễu cợt vẫn một bộ...
-An tâm sẽ rất nhanh thôi... Chẳng
phải ông ta kêu cô đến đây xem tôi sống ra sao ư... ,tôi nói cho cô
biết đừng có động đến tôi... đừng nghĩ ngợi nhiều cũng đừng mà chạm vào
cuộc sống của tôi. Vì, rất nhanh thôi...
"Hôm nay là lần cuối
cùng các người có thể cười... vì những ngày sau các người có thể sẽ hối
hận lắm vì khi đó không giết được tôi
... tôi sẽ trả dần cho các người những thứ mà tôi đã phải chịu gấp vạn lần "
Hạ
Nguyệt vẫn duy trì bộ dáng dịu dàng ôn nhu như ban đầu nhưng nhìn kĩ
vào mắt cô ta lửa giận lên tận não rồi, chỉ là đang kiềm chế không thề
bùng phát nhìn rất đỗi buồn cười...
"Cô..." "Cô.. cô... đừng có quá đáng..."
-Tôi quá đáng á... chẳng phải là quá đúng rồi hay sao? -Ti tiện... cả nhà ti tiện... từ lão già bà thím... đến con điên thiếu não...
Hạ
Nguyệt bị xỉ nhục tới mức nỗi mặt đỏ hết cả lên... mắt đầy tia máu...
lúc này không nhịn được nữa. Miệng chửi bới " Con ranh con, mày nghĩ mày
là ai, chẳng qua tao đến vì ba tao kêu phải xem mày sống ra sao, nếu
không còn lâu tao mới tha cho mày. Mày là cái thá gì mà chửi tao. Tiện
nhân cha mẹ mày chết là đáng"
Nói rồi toan xông lên đánh Hạ
Ngôn... nhưng chưa kịp động vào... đã bị Hạ Ngôn động thủ, nhanh chóng
bắt lấy tay Hạ Nguyệt bẻ ngược "rắc", cô ta thét lên một tiếng chói
tai... "Aaaaaaaaa..." nước mắt trào ra... Đau đớn mấy hung hăng vẫn không hết... "Con tiện nhân... mày" "Áaaaaaa.....aaaaa..."
Hạ Ngôn nhẹ nhàng bẻ tay cô ta... từ tốn nhả từng chữ:
-Sao
nào, vui chứ, mắng tiếp đi, tôi ti tiện đấy... lúc này cô thật là khả
ái đó nha... cá tính này mới là của cô chứ... nãy giờ cứ phải giả vờ...
xem ra khó chịu lắm... tôi giúp cô nhé...
Hạ Ngôn hiểu rất rõ Hạ Nguyệt... Cô
ta căn bản không có đầu óc, giả thanh cao nhưng bản chất lúc nào cũng
không thể đổi... nóng nãy, tự phụ, hay tranh giành và ích kỉ... Hạ Ngôn
tưởng rằng ba năm qua ai rồi cũng sẽ thay đổi, hóa ra cô đã nhầm...
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời..." Cô vừa nói khích cô ta mấy câu, Hạ Nguyệt đã lộ rõ bản chất... nóng nãy vốn có...
"Con khốn... buông tao ra"
-Buông cô ra, cô có quyền gì mà lệnh cho tôi... Tốt nhất thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi... Nhớ nghĩ những lời hôm nay...
"Mau thả tao ra... mày muốn gì?"
-Muốn gì à? Còn hỏi tôi sao? Tôi muốn mạng của cả nhà các người... Nhưng mà cô an tâm... hôm nay chưa phải lúc... hiện tại mới bắt đầu thôi... chết vầy dễ cho cô quá...
Hạ
Ngôn rút ra chiếc dây áo nằm trên vùng eo ở chiếc váy của Hạ Nguyệt
"soạt" một tiếng thật kêu... lôi cô ta đến thân cây cách đó 50 mét , cột
tay chân cô ta vào thân cây thật chắc rồi toan bỏ đi...
Hạ Nguyệt hốt hoảng, vừa căm hận vừa liên tiếp chửi bới Hạ Ngôn...
" Con ti tiện nhà cô, mau thả tao ra... tao nhất định phải giết mày... con khốn..."
Trước khi đi Hạ Ngôn để lại cho Hạ Ngôn một cái cười man rợ...
"Vậy cô giết đi, tôi chờ ở đây..."
Hạ
Ngôn kiếm xung quanh một nắm lá khô cuộn chặt thành một khối rồi nhét
vào miệng Hạ Nguyệt, xé nát quần áo cô ta sau đó lục điện thoại của cô
ta nhấn lưu số của Hạ Thực vào di động của mình rồi mới đi hẳn... Để lại phía sau tiếng âm thanh tạp nham không rõ khẩu ngữ, đầy uất hận của Hạ Nguyệt...
-Gặp lại sớm thôi, đừng mất công tìm tôi sớm... bye... ráng mà tận hưởng những ngày còn lại...
-Chị Nguyệt à...
-Hahahahaha....
Chuyện hôm nay không nên dây dưa với cô ta quá nhiều... tránh đêm dài lắm mộng...
Cô
không còn là Hạ Ngôn ngày xưa nữa... ba năm qua đã khiến cô nhận ra
một điều cái cô cần là tiền... và bảo vệ được bản thân chính mình...
Tuy
lần gặp này là ngoài ý muốn nhưng cô cũng chả thể vui lên chút nào,
những dòng kí ức đẫm máu và nước mắt của cô như liên hồi trở về... thật
sống động cũng hết sức chua chát...
Hạ Ngôn bước từng bước trở về nhà... 7h tối... phố Q.X, đường X
Tại căn nhà trắng nhỏ. Một cô gái thấp thỏm đứng trước cửa, dáng vẻ lo lắng, dường như đang đợi ai đó trở về... Thanh Kha liên tục gọi điện cho Hạ Ngôn nhưng không ai nhấc máy...
"Cậu ấy liệu có xảy ra chuyện gì không? Nhấc máy đi chứ..."
Cuối
cùng khi Thanh Kha sắp sửa đi tìm Hạ Ngôn, cô ấy đã trở về. Sắc mặt
lạnh đi mấy phần, nhìn không mấy ăn khớp với gương mặt thanh tú, xinh
đẹp của cô...
Có lẽ hôm nay đã gợi lại những kỉ niệm đau buồn của Hạ Ngôn...
Ngày giỗ cha mẹ cô.
"Cậu về trễ thế, nói đi viếng cô chú mà làm mình lo gần chết... tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì..."
- Tớ không sao... chỉ là gặp lại người quen, nói ít chuyện cũ.
Thanh
Kha biết Hạ Ngôn tâm trạng không tốt nên cũng chẳng tiện hỏi nhiều nữa,
kêu cô thay đồ rồi ăn cơm. Vì cô hiểu rõ Hạ Ngôn nhất, khi nào muốn nói
cô sẽ tự khắc nói ra.
Không khí bữa cơm hôm nay khá tĩnh lặng, lúc này bỗng dưng Hạ Ngôn lên tiếng nói với Thanh Kha...
-Cảm
ơn cậu thời gian qua luôn bên mình, chỗ ở, tiền bạc,... cảm ơn cậu luôn
lo lắng cho mình suốt 3 năm qua... Sau này tớ nhất định báo đáp cậu.
"Cậu cần gì phải lo những thứ đó, chúng ta là bạn tốt. Mãi mãi là bạn tốt"
Hạ Ngôn không nói với Thanh Kha, cô sợ Thanh Kha lo lắng. Đâu
thể nói với Thanh Kha người mà Hạ Ngôn gặp hôm nay chính là Hạ Nguyệt ,
nói là chị em chứ thực ra là con gái kẻ thù giết cả nhà cô...
Ba
năm qua, nếu không phải nhờ có Thanh Kha có lẽ cô cũng chết vạn lần
rồi... vì vậy đối với Hạ Ngôn mà nói người thân duy nhất của cô chỉ có
tiểu Kha mà thôi... Lần này cô nhất định phải bảo vệ được người thân duy nhất này... vì cô đã mất tất cả rồi...
Đang suy tư, nghĩ chuyện những ngày về sau như thất thần thì bỗng dưng tiểu Kha hét lên một tiếng làm Hạ Ngôn giật mình...
"Aaaaaaaaaaa..... cậu được nhận rồi này... chiều mai tớ sẽ đi cùng cậu đến đó phỏng vấn..."
-Hả? Gì?(chưa kịp phản ứng)
Tiểu
Kha kéo Hạ Ngôn vào phòng ngủ... mở toan tủ quần áo của 2 người, bắt
đầu bài diễn văn stylis về thời trang với phong cách...
Bắt đầu
kêu Hạ Ngôn thử hết bộ này sang cái nọ... cuối cùng dưới sự nhiệt tình
ấy... Tiểu Kha rút ra một câu... "Mai chúng ta đi shopping, tớ sẽ giúp
cậu đánh giá và chọn lựa" Không để Hạ Ngôn nói câu nào... Tiểu Kha cứ tuôn một tràng như mưa... làm Hạ Ngôn cũng bó tay... Thôi thì kệ cậu ấy...