Tôi
không chắc em có phải cô gái đẹp nhất tôi từng gặp không, nhưng tôi có
thể đảm bảo rằng, em là cô gái hiếu động nhất tôi từng quen. Dường như
cái độ tuổi hai mươi không làm khó được em, em vẫn vui chơi, ngây ngô
không biết gì như một đứa trẻ, hoặc giả, em đều biết hết nhưng tôi không
để tâm, bởi lẽ, em như nào thì tôi vẫn yêu em. Em là học muội dưới
tôi ba khóa, lúc em mới chập chững vào trường, thì tôi đã chuẩn bị gần
xong luận văn tốt nghiệp. Lần đầu tiên nhìn thấy em, em cùng một đám con
trai cười cười nói nói trông rất bắt mắt, mà cái trường của tôi, học
viên đa số là nam. Về sau em nói với tôi, đó toàn là những cậu bạn chí
cốt, cùng nhau phấn đấu từ thuở còn bé đến giờ, Chắc đó cũng là lí do em
trở lên hiếu động như tôi đã nói. Các cậu bạn mỗi người đều kéo theo
một vài đồ đoàn trông khá khệ lệ, tôi đoán là trong đó có cả đồ của em,
còn em thì đang khoác tay tên vai bạn trai khác, bạn trai kia cao hơn em
nhiều quá, phải nhún người xuống sâu, gương mặt nhắn nhó nói em: " Mày không mệt à ? Nhưng tao nhún người mệt lắm rồi. Này, này, con quỷ lùn, đừng có vịn nữa !”. " Ái chà cái thằng ! Mày nói ai là quỷ lùn hả ? Cách đây 10 năm tao còn cao hơn mày nửa cái đầu đấy nhé !”. Em
vừa nói vừa vịn bạn trai kia xuống, bạn kia kêu oai oái, tôi nhìn mà
buồn cười, cô gái bé như em lấy đâu ra sức nhiều như thế ? Thỉnh
thoảng, tôi lại có những lúc thấy em, thấy em cười đùa cùng các bạn, nụ
cười của em trong trẻo mà đáng yêu, lại có chút tinh danh. Một cậu bạn
của em là thành viên mới của câu lạc bộ tôi kể rằng, em rất đáng thương,
bố mẹ em mất sớm, em ở cùng vợ hai của bố, rằng dì ghẻ không tốt với
em, tôi còn nghe chúng bạn đặt biệt danh cho em là Lọ Lem. Cũng phải
lắm, Lọ Lem khi bị đối xử tệ bạc, vẫn còn hát hò vui vẻ cùng đám bạn, em
cũng thật may mắn khi bên cạnh em có những người bạn, sau này còn có
anh. Cậu bạn kia của em còn kể rằng, hồi đi học, em thường hay ngủ
gật trong lớp, thường hay nói mấy lời dễ nghe làm cho giáo viên vui vẻ,
lớp thiếu em một ngày thì buồn tẻ một ngày, hay như gần đây nhất, em đi
ăn cùng đám bạn, còn cá cược ăn gian để không phải trả tiền, vì em đã
hứa, nếu đậu được đại học thì em sẽ khao chúng bạn một bữa ra trò. Tôi
càng nghe càng thấy vui, em nhí nhảnh như một cậu nhóc, rất có khiếu làm
người xung quanh thoải mái. Một ngày nọ, cậu bạn kia của em nói với
tôi rằng, dạo gần đây em cứ lục xục cái gì, mọi người ít được gặp em
hơn, hình như em thích ai đấy rồi. Tôi chợt thấy buồn quá. Sát ngày lễ
tình nhân, tôi thấy em đi cùng một cậu bạn vào một tiệm quần áo, tôi
thấy em cầm chiếc áo nam lên ướm thử vào người cậu bạn, tôi cầm chiếc
bút mới mua, là của một thương hiệu rất nổi tiếng, mà tôi lại có chút
buồn hơn, có lẽ tôi thích em lúc nào không hay ? Ngày lễ tình nhân cuối
cùng cũng đến, tôi thấy em xuất hiện ở kí túc xá nam, tôi nghĩ em đến
tìm bạn nam hôm trước, nhưng em lại lên phòng tôi, ngó đầu vào phòng,
nhỏ nhẹ gọi tôi một tiếng: " Anh ơi ?” Tôi cũng đáp lại em, bởi lẽ trong phòng chỉ còn mình tôi. "
Cô bé này, có biết em là con gái không được vào đây không ? Ban giám
hiệu đi kiểm tra mà thấy, em chết chắc đấy! Mà em tìm ai thế ?” Con
bé thấy tôi nói thế, chắc cũng hơi sợ sợ, gương bộ mặt hơi nhăn nhó nhìn
tôi, nhưng cũng không dám đứng thẳng, vẫn chỉ ngỏ gương mặt nhỏ vào
trong, giọng nói ủy khuất nhưng lại dễ nghe vô cùng. " Em tìm anh, học trưởng, em muốn đưa cho anh cái này. Chúc mừng lễ tình nhân !” Tôi
sững người, không phải trước kia không có người trực tiếp bày tỏ như
thế này với tôi, nhưng được em bày tỏ, tôi vẫn thấy trong lòng lạ lạ,
tôi sợ em nhầm người. Tôi đứng một lúc, hình như em không thấy tôi có
phản ứng gì, liền treo túi quà ở nút vặn cửa, rồi tò tò chạy đi mất. Lúc
tôi kịp phản ứng, thì em đã chạy đi mất rồi. Tôi ngồi trong phòng, nhìn
chiếc áo hôm nọ em ướm thử lên người bạn nam nọ, anh thầm cười, ngốc
quá đi mất. Tối đó, tôi cũng tặng em cái bút kia, tôi vốn định làm quà
cho em, nhưng em bất ngờ, lại biến nó thành thứ đáp lễ. Em nói em ngưỡng
mộ tôi lâu rồi, em muốn tặng quà cho thàn tượng của mình, thật không
không có ý gì khác, thỉnh thoảng em vào trang web của trường, hay thấy
ảnh của tôi được đăng lên. Tôi liền hạ quyết tâm, tán đổ em cho bằng
được. Sau đó thì tôi và em thân nhau hơn một chút, ở cạnh em rất vui
vẻ, em luôn làm cho tôi cười bằng vài chuyện ngốc ngếch, em cũng kể cho
tôi nghe về những người bạn chí cốt của em, rằng em là chị đại, nhưng em
chẳng bảo vệ được ai. Vài tháng, thì tôi và em yêu nhau. Tôi yêu em
dường như là say đắm hoàn toàn, tôi thích cái cách em cười nói với tôi
rằng tôi thật đẹp trai, hay em thỉnh thoảng vu vơ giận dỗi. Tôi thích
cái cách em gối đầu lên bụng tôi, dọa dẫm rằng nếu tôi phản bội, tôi sẽ
không xong với em, tôi biết em chẳng làm gì đâu vì em lương thiện như
thế, và tôi cũng sẽ không làm em đau lòng. Chúng tôi có một đám cưới
trọn vẹn khi tôi đã lên kế nghiệp sản nghiệp gia đình, tôi thừa khả năng
để nuôi em và con, nhưng em vẫn đi làm, mặc dù tôi không muốn em vất
vả. Bố mẹ tôi rất thương em, thương em có một gia đình không hoàn chỉnh,
thương em vì em vẫn luôn thiện lương mặc cái sự tệ bạc của người mẹ
hai, bố mẹ tôi luôn coi em như con cái ruột trong nhà, em cũng nói với
tôi, em sẽ báo hiếu bố mẹ thật tốt. Thỉnh thoảng em sẽ lại mua cho mẹ
một bộ quần áo mới, hay sắm cho bố một cái cà vạt thay cho cái cái vạt
đã cũ của bố. Rồi đến một ngày, em mang thai. Một cô gái vẫn còn như
đứa trẻ, nhưng em lại sắp trở thành mẹ của một đứa trẻ, còn đứa con đầu
tiên của chúng tôi. Ai cũng vui mừng. Tôi bảo em nghỉ việc ở nhà một
thời gian, lần này em nghe tôi. Nhưng có vẻ quen với cuộc sống công sở
náo nhiệt hằng ngày, ở nhà khiến em buồn chán, mà em lại toàn chơi với
các bạn nam, đám bạn lúc này biết giúp em thế nào đây. Tôi biết em thấy
buồn, từ lúc em mang thai, tôi luôn về sớm với hai mẹ con, tôi thích cảm
giác em dựa dẫm vào tôi, thích em ôm tôi thật lâu rồi chìm vào giấc ngủ
mỗi lúc đêm về. Từ lúc em mang thai, chúng tôi không còn sinh hoạt
vợ chồng như trước nữa, tôi sợ ảnh hưởng tới con, nhưng như thế, tôi
thấy trong lòng trống trải, đôi lúc tôi sẽ đi nhậu nhẹt với bạn bè, nữa
đêm về tới nhà, tôi vạ vật luôn ở phòng khách, tôi sợ em thức giấc.
Dường như em không thích như vậy, em nói tôi uống say lái xe rất nguy
hiểm, nói tôi ngủ ngoài phòng khách sẽ bị cảm lạnh, thấy em như vậy, tôi
lại càng yêu em hơn. Nhưng việc tôi nhậu nhẹt khiến em sinh ra khúc
mắc, tôi thấy đôi mắt em chứa sự lo âu, mẹ tôi nói rằng, em đang lo
lắng, ngày xưa mẹ cũng như thế, bảo tôi dành nhiều thời gian cho vợ. Tôi
nghe lời mẹ, tôi đưa em đi sắm quần áo cho con, vì em cũng đang ở tháng
thứ sáu rồi. Nhưng hôm đó, chẳng biết thế nào, lại chạm mặt Vân, người
tình cũ của tôi, những chuyện không nằm trong kế hoạch, tôi cũng hết
cách. Vân tự giới thiệu Vân là người yêu cũ, vài câu giới thiệu của Vân
lại khiến em lo lắng, tôi chỉ biết ở bên cạnh an ủi em, rằng không có
chuyện gì cả, mong em đừng nghĩ ngợi. Vân vô tình trở thành đối tác
làm ăn của tôi, một đêm, cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, tôi không nó nội
dung là gì, bởi vì em đã xóa mất tin nhắn rồi, tôi giận dữ, tôi mắng em,
biết đâu đólà một tư liệu quan trọng, em không thể làm việc cảm tính,
mà tôi cũng không thể nuông chiều em quá như vậy. Tôi mặc kệ em, em có
xin lỗi tôi vẫn cảm thấy rất giận. Rồi dần dần, em không xin lỗi nữa,
nhưng em vẫn đợi tôi về, có hôm tận hai, ba giờ sang em vẫn ngồi đợi,
tôi vẫn mặc kệ em. Em nói em muốn đi mua cho con them vài thứ, tôi nói
tôi rất bận, đưa cho em thẻ rồi nói em tự đi. Có lẽ, đây là hành động
ngu xuẩn nhất trong cuộc đời tôi. Em sẩy thai. Đứa con chỉ còn ba tháng
nữa chúng tôi sẽ được gặp mặt, không còn nữa. Nghe tin, tôi chạy ngay
vào bệnh viện, tôi thấy em đang gào khóc với bác sĩ, giằng co rằng con
em đâu, tôi vội vào ngăn em, em đấm lien tục lên ngực tôi, nhưng tay em
không còn sức, em cứ thế rồi lịm đi mất. Em tỉnh dậy đã là hai ngày sau,
không khóc lóc, không làm ồn, em im lặng ăn hết chỗ cháo tôi bón cho
em. Mẹ tôi càng nhìn càng xót xa, bà khóc suốt, bố đành phải đưa bà về
nhà trước. Mấy ngày sau em được xuất viện, vẫn là bộ dạng đó, em không
nói không giằng, không trách móc hay chỉ trích tôi, rằng tại tôi để em
đi một mình nên mới ra nông nỗi này, em vẫn im lặng như vậy. Tôi càng
đau lòng hơn, tôi thấy bản thân mình tồi tệ chưa từng thấy, tôi căm hận
bản thân mình, tất cả là lỗi của tôi, nhưng em lại không trách móc một
câu. Đêm đến, em quay lưng về phía tôi mà ngủ, tôi nghe tiếng em thút
thít, tôi biết em đau lòng, đau thấu tâm can. Tôi ôm em chặt hơn, nói
với em rằng rồi chũng ta sẽ lại có đứa con khác, dường như em càng khóc
to hơn, ngoài ôm em vào lòng, tôi chẳng biết làm gì khác cả. Bác sĩ
nói rằng em đang có triệu chứng trầm cảm sau khi sảy thai, điều đó rất
nguy hiểm, tôi phải ở bên em mọi lúc. Nhưng em luôn bài xích, tránh tôi.
Dần dà, em chuyển vào phòng mà hai vợ chồng chuẩn bị cho con. Tô đành
kệ, tôi nghĩ như thế, em sẽ khuây khỏa hơn. Tháng sau, em đi làm lại,
nhưng về đến nhà, em lại không nói gì, hai vợ chồng cứ ngầm như vậy.
Không biết bao lâu, tôi không còn nghe thấy tiếng cười của em, không còn
thấy dáng vẻ hiểu động của em nữa, là tại tôi, mà em khác xưa nhiều
quá. Nhưng tôi dần chán nản với sự cố gắng bù đắp của bản thân, tôi
mua cho em món ăn em thích nhất, em nói em không muốn ăn. Cuối tuần được
nghỉ, tôi nói hai vợ chồng đi chơi, em nói em muốn ngủ, về sau, tôi
đành mặc kệ. Em muốn sao cho thoải mái thì tôi chiều em. Em ghét nhất
việc tôi uống bia rượu, tôi nhậu nhẹt cùng bạn nhiều hơn, về nhà, em
nhìn thấy cũng không nói gì. Em ghét việc tôi về muộn, có hôm tôi không
về nhà, em cũng không bảo gì, đến mức, tôi đưa tình nhân về nhà, em mở
cửa phòng nhìn thấy, liền nói xin lỗi rồi đóng cửa phòng lại. tất thảy
đều tôi tôi tức giận, có phải em lạnh lòng rồi không ? Có phải em không
còn yêu tôi nữa không ? Sao câu chuyện lại đi đến mức này ? Chẳng lẽ
không còn cứu vãn nữa được hay sao ? Càng nghĩ tôi càng giận, em có phải
vô tình quá rồi không ? Những chuyện trên xảy ra hàng ngày như cơm
bữa, em đều không nói gì, cho đến một ngày tôi về nhà. Nhà cửa sạch sẽ,
cơm tối xong xuôi, không biết từ khi nào chúng tôi không có bữa cơm vợ
chồng như thế này ? Tôi còn chưa kịp mừng thì đã phát hiện, em không có
nhà, em đi đâu ? Tôi gọi cho em nhưng em không bắt máy, tôi gọi về nhà
bố mẹ, gọi cho đám bạn chí cốt của em, cũng không ai biết em ở đâu. Tôi
bắt đầu lo lắng. Tôi thấy tờ giấy em để lại, bên trong em chỉ viết rằng :
" Chẳng một ai bàn công ciệc vào lúc nửa đêm.” Tôi mới ngộ ra, Vân có
thể gửi tư liệu quan trọng gì cơ chứ ? Lúc đó nửa đêm rồi, em cũng sẽ
không ngu ngốc đến mức chưa xem đã xóa sạch, có lẽ, ngay từ đầu là tôi
sai. Giờ em ở đâu? Tôi có thể tìm em ở đâu đây ? Một tuần sau, vào
một buổi sớm, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, chắc là mẹ hoặc bố sang, nhìn
căn nhà bừa bộn, chắc mẹ sẽ mắng tôi vài câu, nhưng tôi không muốn làm
gì, chỉ muốn nằm một chỗ nhớ em, tôi yêu em nhiều đến mức, em alf một
phần trong cuộc đời tôi. " Sao nhà lại bày bừa thế này ? " Không
phải giọng của mẹ. Là em. Em quay về rồi. Tôi bật dậy, chạy ra phòng
khách, tôi thấy em đang cầm chổi, dường như với cái lộn xộn này, em
không biết bắt đầu từ đâu, tôi nghe thấy em cằn nhằn: " Đã bảo anh đừng uống rượu nữa, sao anh không nghe…” Còn
chưa kịp nghe em nói hết câu, tôi liền chạy đến em chầm em, tôi nhớ em
biết bao, tôi sợ em sẽ đi mất mãi mãi, tôi sợ tôi sẽ mất em. " Em về thăm mộ bố mẹ, em nhớ bố mẹ quá.” Rồi
em không nói gì nữa, tôi hiểu, em nhớ bố mẹ, bố mẹ là người đối xử tốt
nhất với em, gặp chuyện đau lòng, không người thân bên cạnh, tôi biết em
càng đau hơn. Tôi nhất định không để em đau lòng them nữa. Tôi xin thề.
Tối
đó tôi ôm em ngủ, tôi thấy chúng tôi trở về ngày xưa, giống như vợ
chồng mới cưới, em thẹn thùng úp mặt vào ngực tôi, nói yêu tôi. Còn tôi
cũng yêu em, yêu em nhất trên đời.