✿ Nội dung truyện Yêu, Là Chết Ở Trong Lòng Một Ít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít. * Lời giới thiệu đầu tiên: Có
đôi lúc, cuộc đời con người cũng giống như những đồng xèng trên canh
bạc vận mệnh. Có đôi lúc, cuộc đời con người lại như những đóa hoa quỳnh
nở. Thanh xuân của một người cũng như thời khắc đóa hoa nở rộ, nhưng
rồi cũng chớm tàn phai. Thanh xuân của một cuộc đời là một đóa hoa !
Đẹp đẽ đến vô ngàn, đó là những gì đẹp nhất trên cõi thế gian này, chắc
bởi nó chỉ xuất hiện một lần trong đời và chứa chan những tình yêu nồng
thắm nhất. Cậu gặp gỡ anh trong một ngày đen tối, đen tối hơn cả
màn đêm hôm ấy, lúc cậu bất hạnh nhất, tuyệt vọng nhất, lại là gia đình
anh giang rộng tay để đón nhận cậu, nhưng dẫu biết đó chỉ là một người
xa lạ nhưng trong mắt cậu, lần đầu tiên nhìn thấy anh, hình bóng của anh
vẫn còn vương vấn mãi không nguôi … Còn anh, chỉ là một kẻ đào hoa,
vì cuộc sống đưa đẩy, khiến tâm hồn anh như băng giá, một người chỉ nhìn
thoáng qua, cũng đủ để nhớ cả một đời, cũng khiến người khác lâm vào
cảnh nhớ nhung. Tuy nhiên, trong tâm hồn của người đó, vẫn chất chứa một
sự băng giá … Vậy, rốt cuộc cậu có sưởi ấm được tâm hồn anh ? Hãy cùng
nhau đón xem nhé ! Chương I: Muốn quên đi quá khứ? Không dễ dàng chút nào cả … Có
những kí ức, không phải nói quên đi là có thể quên hết. Cũng như có
những lúc, những con người mà ta vốn dĩ không thể cưỡng cầu được. Vì sao
ư ? Vì cuộc đời này cũng như một canh bạc vận mệnh, tất cả chỉ dựa vào
thiên ý. 1. Đã từng rất lâu, phải nói là lâu lắm rồi, tại cái nơi
phồn vinh tấp nập này, trời mới đổ một cơn mưa to lớn đến như vậy. Những
hạt mưa trong suốt như những hạt thủy tinh, đua nhau rớt xuống trần
thế, hạt to, hạt nhỏ cứ thay nhau rớt xuống, tạo nên một âm thanh trong
veo như những bài hát quen thuộc đi sâu vào lòng người vậy. Cơn mưa đó
lại khiến cho thành phố này có một màu nỗi nhớ. Dưới dường, những dòng
xe cộ tấp nập chạy dưới những cơn mưa như là ảo ảnh để rồi mang đến cho
người ta một nỗi nhớ thương bất tận. Cậu ngồi bên khung cửa sổ, nhìn
những hạt mưa đang dội vào ô kính trong suốt cứ như muốn đập vỡ nó để
chui lọt vào trong phòng. Từng giọt, từng giọt hắt vào khung cửa, rồi
chạy dài chỉ để lại một vệt nước nhỏ, cứ như những con người để lại
trong tim ta một cái gì đó khó quên, khó tả. Cậu lại bất giác, mỉm
cười một cái nhạc nhẽo, nhìn một cách xa xăm, vô định như muốn tìm kiếm
một bóng hình quen thuộc nào đó giữa dòng đời đầy lận đận này. Đôi mắt
đen như bầu trời đêm, nhưng lại sâu thẳm như đại dương xanh biết, cũng
đủ toát lên một tâm hồn đa sầu đa cảm của một con người. Những ngón tay
cậu thon dài, đang viết trên khung cửa một cái gì đó, dường như là tên
của một người. Cậu bất giác nói nhẹ: - An Phong, anh có còn nhớ tới
em không ? Bây giờ, em rất muốn gặp anh, cho dù là đứng ở xa đi chăng
nữa, em chỉ muốn nhìn thấy bóng hình của anh, anh có biết không ? Những
câu nói như mơ hồ đó, lại khiến cậu nhớ về quá khứ. Những ngày thanh
xuân rực rỡ, nhưng lại là những ngày đen tối nhất đối với cậu. Muốn quên
đi, cũng quên không được, nó cứ khiến cậu day dứt, ôm mãi một mối tình
thật đậm sâu, mãi không thể buông bỏ được. Có những kí ức, không phải
nói quên đi là có thể quên hết. Cũng như có những lúc, những con người
mà ta vốn dĩ không thể cưỡng cầu được. Vì sao ư ? Vì cuộc đời này cũng
như một canh bạc vận mệnh, tất cả chỉ dựa vào thiên ý. … Thời gian không xác định, khoảng chừng 5 năm về trước … Hôm
đó là một ngày mưa, mưa không to lắm, nhưng lại kéo dài dai dẳng đến
không nguôi. Cậu vẫn đang lau dọn trong một quán ăn, nơi làm thêm của
cậu. Bấy giờ đã tầm cỡ tám giờ tối, những vị khách đến đây cũng khá đông
khiến công việc của cậu lại vô cùng cực nhọc, bưng đồ ăn, lau dọn bàn,
rửa chén, khiến cả hôm đó cậu cũng mỏi nhừ. Lúc những vị khách hàng
kia ra về, cậu vẫn đang lay hoay với đống chén dĩa dính đầy dầu mở. Quen
rồi . Mỗi ngày ít nhất cũng hai lần, có hôm quán đông khách, có những
lúc chén đĩa bẩn chất cao đến ngang cả đầu. Hôm nay, bấy nhiêu cũng chỉ
là bình thường. Bỗng nhiên bà chủ quán có một cuộc điện thoại, không
hiểu rằng bên đầu dây kia nói gì lại khiến sắc mặt bà ấy từ bình thường
trở nên hoảng hốt, rồi tái xanh lại. Bà ta vội vàng chạy xuống chỗ cậu,
lại nói với cái giọng hoảng hốt: - Đỗng Thiên Vũ, cháu mau về nhà đi, nhà cháu xảy ra chuyện rồi. Chỉ
nghe bốn chữ " xảy ra chuyện rồi” cũng đủ khiến cậu hoang mang đến tột
cùng, trong đầu Đỗng Thiên Vũ đặt ra biết bao nhiêu câu hỏi, đến nỗi
chiếc đĩa sứ trên tay cậu cũng rơi xuống đất mà vỡ vụn ra. Cậu vội vàng
trong bộ dạng mồ hôi đầm đề đạp chiếc xe đạp nhanh như chưa bao giờ được
cưỡi nó vậy, cứ thế rồi chiếc xe băng băng trên đường, uốn lượn chạy
qua những dòng người một cách hối hả, cứ như một con cá chép sợ trễ giờ
lên thác Vũ Môn. Trời mưa dai dẳng mãi không thôi, khiến cho người ta
cũng muốn vứt bỏ đi tất cả. Rồi chiếc xe bỗng dừng lại trước cổng của
một ngôi nhà quen thuộc. Không biết tự lúc nào ngôi nhà lại đầy người ra
vào như vậy, dường như có chuyện xảy ra thật. Đỗng Thiên Vũ vội chạy
vào, cậu cũng đứng sững lại trước phòng khách, người như hóa đá, đôi mắt
cũng như tối sầm lại, chỉ thấy trước mắt là một một hình hài đang nằm
bất động trên đôi chiếu mỏng. Người mẹ của cậu đã mãi ra đi. Để lại một
nỗi mất mác đến tận đáy lòng. Cậu chạy thật nhanh, cứ như một con
sóc, chạy đến ôm lấy, ôm để cái hình hài yêu quý. Miệng gào thét, phát
ra những tiếng khóc đau đớn, liên tục gọi như muốn thức tỉnh người nằm "
Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! ….” Những tiếng gọi, như tiếng lòng, phát ra một cách
đau khổ. Trời đất như cũng tối sầm lại, tiếng mưa cũng như những giọt
nước mắt từ cõi bề trên. Đỗng Thiên Vũ bất chợt ngất đi, trong cơn mơ
vẫn gặp mẹ, cõ lẽ đã là lần cuối rồi. A Vũ như muốn ôm lấy mẹ, rồi bà
bỗng hóa thành những cánh hoa đào, thấp thoáng rồi lại bay đi mất. Không
biết rằng Đỗng Thiên Vũ đã ngất đi bao lâu. Ngày mưa cũng dần qua, nắng
ấm lại nhô lên bởi mặt trời kì diệu. Ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa
kính, hôn nhẹ nhàng lên những cánh hồng đỏ thắm được đặt bên ô cửa sổ,
rồi lại bước vào trong phòng như một lãng tử, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đưa
vị thiếu niên kia rời khỏi giấc mộng. Đỗng Thiên Vũ tỉnh giấc, nhưng
dường như vẫn còn đang mơ màng đến một nơi nào đó, cậu mở đôi mi từ từ,
xung quanh chỉ là bốn vách tường trắng xóa, chỉ điểm lên một màu đỏ của
cánh hồng bên ô cửa sổ. Đây là đâu ? Là thật hay vẫn đang mơ ở chốn nào ?
A Vũ vẫn còn đang xác định vị trí, thì một vị bác sĩ bước vào, nhìn cậu
rồi nói: - Cậu tỉnh rồi đấy à ! - Bác sĩ ? Đây là bệnh viện sao ? – cậu nhìn vị bác sĩ với đôi mắt hoài nghi. - Phải ! Đây là bệnh viện ! Cậu đã bất tỉnh qua ba ngày. – ông điềm tĩnh nói. - Ba ngày ? Vậy, vậy, mẹ tôi ! Mẹ tôi ! Mẹ tôi đâu ? – đôi mắt ấy đã long lanh như sắp tràn ra nước mắt. - Mẹ cậu … đã qua đời, và được chôn cất cách đây một ngày. -
Ông nói dối ! Nói dối. – Thiên Vũ nghẹn ngào phản bác lại câu nói ấy.
Vẫn một mực tin rằng mẹ cậu chưa chết, bà chỉ mới nằm ngủ đấy thôi … -
Anh bạn trẻ, cậu nên biết đối diện với sự thật, dù sao thì người chết
cũng không thể sống lại được, đừng đau buồn nữa. – hiện tại, đây chính
là những lời khuyên tốt nhất, vị bác sĩ không biết nói thêm gì. - Vậy, vì sao mẹ tôi mất. - Theo tôi biết, thì bà ấy mắc bệnh nan y. Cậu
im lặng một hồi lâu, không biết phải làm thế nào, ánh mắt chỉ hướng về
khung cửa sổ, tràn đầy nước mắt. Rồi chỉ lẳng lặng nói với ông: " Tôi
muốn xuất viện, có được không ?” Người bác sĩ trầm ngâm suy nghĩ một hồi
lâu, rồi mới gật đầu đồng ý: " Được ! Cậu có thể xuất viện.”
Đỗng
Thiên Vũ ngồi trên một chiếc taxi, cậu chỉ biết nghẹn ngào rồi khóc
mãi. Những tia nắng rọi thẳng vào những giọt nước mắt, khiến chúng óng
ánh như những hạt ngọc còn lưu lại trên mặt cậu thanh niên. Đôi tay vẫn
đang cần mẫn lau đi nước mắt, cứ như những con chim chăm chỉ, đang tha
những hạt cườm long lanh và đẹp đẽ nhất. Chiếc taxi dừng lại trước
một căn nhà, A Vũ lặng lẽ trả tiền, rồi bước vào trong, những ngày
trước, nơi đây có những hàng hoa mẫu đơn xanh tốt, nhưng bây giờ, nó
cũng đã trở nên vô vị rồi. Cả không gian bao trùm căn nhà là một thứ gì
ảm đạm, ẩm ướt, còn u ám hơn những ngày mưa tầm tã. Chắc bởi, người cậu
yêu nhất đã ra đi. A Vũ bước chân vào nền gạch lạnh tanh, cứ như những
tảng băng dính chặt, ghì lên đôi chân cậu nặng trĩu. Những khói hương
nghi ngút, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta cứ tưởng đang đến một nơi nào ảm
đạm, ưu sầu, buồn tủi lại âm u như âm tào địa phủ. Nhìn lên bài vị, cậu
chỉ biết đứng ngây người ra đó, khóc thật nhiều, như chưa từng được khóc
vậy …