Yêu Thương Tận Cùng - Bạch Hy
Chiều...
Những tia sáng cuối ngày hắt chút hơi tàn mỏng manh lên vài nóc nhà lụp xụp, như cố gắng níu giữ một chút tôn nghiêm cuối cùng của một bậc đế vương, như vớt vát chút hi vọng rằng ánh sáng sẽ mãi mãi ngự trị...
Cơn gió lạnh ùa tới, thổi tung vạt áo trắng tinh đã được nhuộm hồng ánh mặt trời, cuốn phăng những chiếc lá héo úa trên mặt đường vắng lặng...
Tôi ngờ nghệch nhìn tia sáng đỏ chợt ánh lên trong mắt Phong, run sợ không dám mở lời. Cậu ấy hiện giờ chẳng khác nào những cơn gió lạnh đang cắt vào da thịt tôi vậy...
- Tức là…- Cuối cùng, Phong mở miệng, thốt ra những lời lẽ khô khốc:
- Cậu thật sự sẽ kết hôn?
- Ừ, tôi gật đầu, anh ấy đối xử với tớ rất tốt, vả lại anh ấy sắp ra nước ngoài, có tớ anh ấy mới có lí do để trở lại nơi này.
- Phì, cái lí lẽ vớ vẩn, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi!- Phong gắt lên, và tôi đọc được sự hỗn loạn và bối rối ẩn trong đôi mắt màu nâu dịu dàng ấy...
- Hai tháng nữa tớ sẽ đủ mười tám tuổi, lúc đó tớ sẽ làm đám cưới. Vậy nhớ đến nhé, cậu là người thân duy nhất của tớ mà!- Tôi dúi tấm thiệp mời vào tay cậu, cúi đầu bỏ chạy. Tôi sợ, sợ phải nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng và đau đớn ấy. Chúng làm tôi nghẹt thở, và biết đâu, tôi sẽ vô tình thốt ra một điều gì đó, điều mà tôi sẽ giấu kín cho riêng mình, mãi mãi...
Và thế là, lời nói dối đầu tiên trong suốt mười hai năm đã diễn ra, mặc dù cả hai chúng tôi đã từng quả quyết rằng sẽ chẳng có một câu dối trá được thốt lên... Đó phải chăng là dấu hiệu báo trước cho sự rạn nứt của một tình bạn vốn luôn khó xảy ra (theo lẽ thường) này?
Tôi tránh mặt Phong từ đó. Tắt điện thoại, rời thị trấn, tôi dự định sẽ trốn cho tới khi kết thúc hôn lễ. "Ừ thì chỉ có hơn hai tháng một chút thôi mà, ngắn lắm, rồi sau đó tôi sẽ làm lành với Phong. Gì chứ chuyện đó thì dễ ợt, Phong sẽ không giận tôi đâu, cậu ấy sẽ hiền từ xoa đầu tôi, rồi cười hiền... Ừ, Phong hiền lắm, tôi biết mà...” Nhưng tôi đã lầm, lầm to. Ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã thấy khó chịu. Tôi không quen khi phải ngủ trong một căn phòng xa lạ. Tôi không muốn ngày ba bữa phải ăn những món ăn đầy dầu mỡ và không hợp khẩu vị. Tôi thèm được ăn bữa cơm nóng hổi do chính tay Phong nấu, thèm được nghe giọng nói trầm ấm đó, thèm được nhìn thấy bóng hình cao lớn ấy đi lại trong căn nhà nhỏ. Phải chăng tôi đã đánh giá thấp tầm quan trọng của cậu ấy trong lòng tôi, hay trong suốt bao năm qua, tôi đã quá phụ thuộc vào cậu ấy, để rồi chẳng thể nào cách rời cậu ấy dù chỉ một ngày? Tôi cầm đũa gẩy gẩy những hạt cơm cứng đơ, ngán ngẩm lắc đầu, thầm rủa tại sao cậu ấy phải nấu ăn ngon như vậy làm gì không biết...
Tôi cố gắng chịu cảnh "gà con lạc mẹ" ấy trong hai ngày. Đến ngày thứ ba, tôi mò về. Không kịp dọn dẹp đồ đạc, tôi chạy vội đi tìm Phong. Cậu ấy vẫn đang tất bật nấu ăn, phục vụ cho những khách hàng khó tính. Tôi vòng tay ôm chầm lấy cậu ấy từ đằng sau:
- Vẫn giận tớ à?
- Không dám!- Cậu lạnh tanh.- Cậu đã đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay đi đâu thì bay, tớ giữ sao nổi!- Cậu giật tay tôi ra, lại lúi húi với đống nồi niêu xoong chảo.
- Mẹ, sao mẹ nỡ bỏ con như vậy chứ!...- Tôi mếu máo, thầm nghĩ chắc chắn Phong sẽ chẳng thể nào mà tập trung được. Quả nhiên, cậu ấy quay lại nhìn tôi, lo lắng. Chắc cậu ấy tưởng tôi khóc thật. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tinh quái trên mặt tôi, cậu ấy quay vội đi, mặt đỏ bừng. Mắc lừa rồi!
- Tớ nhìn thấy cậu quay ra rồi nhé! Đừng có chối, cậu hết giận tớ rồi, đúng không hả?
Phong im lặng, mặt vẫn ửng hồng.
- Cậu làm gì mà cứ thẹn thùng như con gái mới lớn vậy? Thôi đi, ngoài tớ ra thì ở đây chẳng có anh nào ngắm cậu đâu!...
Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi, rồi phì cười. Đấy! Phong hết giận rồi, cậu ấy chẳng bao giờ giận tôi quá mười phút cả.
- Nấu cho tớ chút gì đi, tớ đói gần chết rồi đây này!- Tôi bò ra bàn, than thở.
- Cậu đi đâu suốt mấy ngày nay mà như ma đói vậy?- Phong đặt lên bàn một bát mì trứng còn nóng hổi.- Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ!
- Tớ muốn thử cảm giác bỏ nhà đi bụi xem sao, sợ sau khi "chống lầy" rồi thì lại hối hận vì có những việc chưa từng thử qua...
- Này, sao cậu không nói gì?
Phong trầm mặc, dường như cậu ấy đã quên hẳn sự tồn tại của tôi vậy...
- Sau này cậu sẽ ra sao?- Cuối cùng, Phong mở miệng, thốt ra những lời lẽ vốn chẳng hề liên quan:
- Ai sẽ nấu ăn cho cậu? Chẳng lẽ cứ mỗi bữa cậu lại chạy tới chỗ tớ đòi đồ ăn à?
- Ờ thì... Ở nhà có chị giúp việc mà, cơm chị ấy nấu cũng không tệ. Tớ sẽ không chết đói đâu mà lo.- Lời nói vừa thốt ra, tôi chỉ hận không thể tự vả vào miệng mấy cái. Gì chứ, cơm Phong nấu vẫn là ngon nhất, mà tôi cũng làm gì có ai để nhờ nấu cơm, ngoại trừ Phong...
Cậu ấy im lặng, lại chìm vào những suy tư của riêng mình. Thật quái lạ, từ bao giờ Phong của tôi lại trở nên trầm mặc và khép kín vậy nhỉ?...
***
Cơn gió đầu mùa cuốn phăng chiếc lá, vui vẻ đùa giỡn nó trong không trung...
Tôi đứng ngược về phía mặt trời, lặng lẽ nhìn vầng dương khuất bóng, tự hỏi liệu mình có phải cũng như mặt trời ở phía xa, đang phải buồn bã giã từ đế quốc đã từng ngự trị? Cũng như tôi, sẽ phải rời xa em mãi mãi...
Tôi quay lại nhìn em, muốn khắc sâu từng đường nét nơi em vào trong kí ức, cố gắng giữ cho giọng nói được tư nhiên nhất:
-Tức là... Cậu sẽ kết hôn?- Tôi biết mình đã thất bại, chẳng thể nào giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt em. Tôi không biết em cảm thấy thế nào, chỉ biết nỗi thất vọng và trống rỗng đang choán kín tâm hồn tôi. Tôi đã cố gắng chờ đợi cho đến khi em tròn mười tám, nhưng có lẽ, tôi chẳng cần phải đợi nữa rồi... Thoáng nghe thấy tiếng gào đầy bất mãn của con quái vật bên trong lồng ngực, tôi biết tâm trí tôi sẽ chẳng thể nào bình tĩnh được nữa. Tôi những muốn lao lên, ôm ghì lấy em, giữ chặt em trong tay, hay khóa em lại hay bằng bất cứ cách nào, giữ em ở bên tôi, nhưng cánh tay vô lực chẳng thể nào đưa lên được. Tôi run run tựa vào lan can, cố gắng che giấu sự yếu đuối của bản thân bằng vẻ lạnh lùng bất cần ấy.
- Vậy nhớ đến nhé, cậu là người thân duy nhất của tớ mà!- Em dúi tấm thiệp vào tay tôi, chạy vụt đi. Tôi nghe thấy trái tim mình nhói lên đau đớn, nghe thấy nó gào thét đòi giữ em lại. Nhưng giữ em lại để làm gì chứ, em đã đủ lớn để bước đi trên con đường của riêng mình, một con đường khác với con đường mà tôi đang đi. Trái tim em đã đặt ở một nơi xa lắc xa lơ nào đó, không còn bó hẹp trong cái thị trấn nhỏ mà tôi hàng gìn giữ...
Tôi lặng kẽ cúi xuống, nhặt lên tấm thiệp mời đỏ chói, bất chợt cười chua chát. Người thân gì chứ, đến việc quen ai, yêu ai, em cũng chẳng hề cho tôi hay. Nếu không phải hắn sẽ đi du học, không phải hai người sắp kết hôn, liệu em có nói cho tôi, dù chỉ một lời, về cái tình yêu mà em hằng ấp ủ? Rốt cuộc, trong mắt em, tôi liệu có tồn tại, hay chỉ là một hạt bụi hư vô, một người khách đi qua và chìm trong hàng ngàn cái tên khác?...
Châm một mồi lửa, nhìn những đóa hoa đỏ rực lên trong đêm rồi nhanh chóng lụi tàn, tôi chợt nhận ra, tình cảm mà tôi dành cho em cũng chỉ như tàn lửa trong đêm, dẫu có nồng nàn, rực rỡ, nhưng cũng sẽ phải tàn lụi trước sự lãnh khốc, vô tình của màn đêm... Tôi chậm rãi bước đi, những tàn lửa sau lưng tôi bay lên như muốn nói lời vĩnh biệt...
Quê tôi không phải thành phố nhộn nhịp đông đúc, nó chỉ là một thị trấn nhỏ bé không mấy nổi bật, cũng chẳng đáng chú ý. Người dân quê tôi không giàu, họ buôn bán nhỏ lẻ và chẳng mấy khi rời đi. Tối đến, họ thu mình trong những căn nhà, trước màn hình ti-vi, chẳng có ai đi lại trên đường. Còn đường phố về đêm bao giờ cũng tối, nếu không kể đến chút ánh sáng yếu ớt của những vì sao, cùng vài tia sáng le lói luồn qua khe cửa. Tôi lặng lẽ sải bước trên con đường nhỏ hẹp. Bóng tối mênh mang đánh lừa thị giác, vẽ ra hàng ngàn ảo ánh khác nhau, như muốn dẫn tôi lạc vào một nỗi lo sợ vô hình. Nhưng tôi làm sao có thể lạc bước được chứ. Con đường này, tôi đã quen lắm. Nó chất chứa kỉ niệm em và tôi, nó khắc ghi hình bóng em, tiếng cười em... Những cơn gió lạnh lẽo lướt qua, len lỏi qua lớp vải, thấm vào từng mạch máu, thớ thịt, cắt vào tim tôi buốt giá. Tôi bất chợt rùng mình, rồi mai đây, tôi sẽ thế nào, sẽ làm gì nếu không có em... Mảnh kí ức vốn gì mờ nhạt bất chợt hiện lên rõ ràng, tựa như nó vừa mới xảy ra... Tôi thấy cánh tay run lên, lạnh buốt... Trong thoáng chốc, một cảm giác lãnh lẽo mơ hồ chợt hiện, rồi nhanh chóng choán kín tâm hồn tôi... Tôi ngẩng đầu, nhìn lên khoảng không mờ mịt, bất chợt khao khát một trận mưa thật lớn.Lần đầu tiên, tôi thấy mình cần điều gì đó khác, khác em...
Tôi bước vào phòng, khóa trái cửa, mặc dù biết rõ rằng trong căn nhà này vốn dĩ chẳng có một ai, ngoại trừ tôi. Chậm rãi mở ngăn tủ đã bị lãng quên từ lâu, tôi mở khóa hộp gỗ, lấy ra chiếc nhẫn đang tỏa ra những tia sáng tím yêu dị. Tôi lặng người, cảm thấy ngọn lửa sinh mệnh đang dần tàn lụi: trên mặt nhẫn, một vết nứt dài và sắc đã xuất hiện từ bao giờ không rõ...
***
Ngày cử hành hôn lễ...
Tôi đứng sau cánh cửa phòng chờ, lặng lẽ nhìn em đang bồn chồn lo lắng. Mặc dù biết rõ người em đợi là tôi, dù biết rõ mình đang làm em buồn, nhưng sự ích kỉ của trái tim cứ ngăn tôi bước đến bên em. Tôi thừa nhận mình hèn nhát và ích kỉ, nhưng tôi chẳng thể nào mỉm cười dắt tay em trao cho bất kì ai. Trong thâm tâm, tôi luôn định sẵn tôi luôn là người nắm tay em, đi đến cuối con đường. Mặc dù chưa bao giờ tự hỏi tình cảm mà tôi dành cho em là gì, mặc dù không biết rõ tôi có quan tâm em như một người anh trai hay không, nhưng tôi vẫn muốn được ở bên chăm sóc cho em. Bao năm qua, em đã luôn ở bên tôi như vậy, khiến tôi mặc định là em sẽ chẳng thể nào xa tôi. Nhưng rồi... Phải chăng, ông trời cho rằng, thời gian em ở bên tôi, đối với tôi, đã là quá đủ?
Tôi bần thần nhìn em, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay. Tôi đã định trao nó cho em, cũng có nghĩa là đặt cả sinh mệnh của tôi trong tay em. Chỉ tiếc, dự định không thành, và người ở bên em, sẽ chẳng là tôi...
- Cậu đây rồi!- Cánh cửa bật mở. Em đứng trước mặt tôi, đẹp đến nghẹt thở. Tôi ngờ nghệch nhìn em, dường như não bộ đã ngừng hoạt động, mặc cho em kéo tôi đi, không ngừng lải nhải.- Cậu làm gì mà đến muộn thế chứ! Cậu có biết tớ lo lắng thế nào không hả? Tớ còn tưởng cậu gặp tai nạn chứ... Này, sao không trả lời. Cậu có bị làm sao không đấy? Phong, Phong, PHONG!
Tôi giật mình, bừng tỉnh. Chết thật , tôi đã không chú ý gì hết. Tôi đã rơi vào giấc mộng của riêng mình. Trong khoảnh khắc, tôi còn lầm tưởng sẽ được nắm tay em bước lên lễ đường. Nhưng thật tiếc, em đẹp như vậy không phải là vì tôi, và tôi vĩnh viễn chỉ có thể trao em cho người khác- người mà em đặt cả trái tim...
Tôi lặng lẽ nhìn em siết chặt tay người đàn ông xa lạ. Từ bây giờ, em đã không còn cần đến sự che chở của tôi nữa. Em đã tìm được một vòng tay khác rộng lớn hơn, ấm áp hơn, an toàn và bền vững hơn. Em sẽ hạnh phúc, sẽ mỉm cười, sẽ sống thật tốt... Còn tôi và cả bí mật mà tôi định thổ lộ kia, sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em, mãi mãi, như chưa từng tồn tại... Tôi mỉm cười, quay đi. Em hãy hạnh phúc, em nhé! Hãy quên tôi đi, đừng buồn lòng vì tôi, cũng đừng chờ đợi tôi, mà sống tốt, em nhé!...
***
Tôi ngơ ngác nhìn bệnh án trên tay, tưởng chừng như đây chỉ là một trò đùa quái gở nào đó mà Phong bày ra. Tôi không ngừng tự trấn an mình, cho rằng Phong sẽ chỉ nấp ở đâu đó để cho tôi phải tốn công tìm kiếm mà thôi. Nhưng những lời của bác sĩ lại như một chiếc búa, lạnh lùng đập tan những mộng cảnh mà tôi vừa tạo ra:
- Trước đây, cậu ấy đã từng bị tai nạn đúng không?
Tôi gật đầu, không biết phải mở lời thế nào.
- Trận tai nạn ấy đã làm não cậu ấy bị xuất huyết và tụ máu. Thế nên, cậu ấy đã đi rồi...- Ông vỗ vai tôi, dợm bước.
- Không!- Tôi níu lấy tay áo ông, cố vớt vát chút hi vọng cuối cùng.- Cậu ấy đã bị tai nạn từ năm năm tuổi, làm sao có thể tụ máu tới bây giờ chứ!
- Tôi chỉ có thể nói, bệnh nhân sống đến bây giờ đã là một kì tích.- Ông giật tay tôi, nhanh chóng rời khỏi, bỏ lại tôi với vết thương của riêng mình...
Tôi lặng lẽ nhìn Phong. Cậu ấy nằm đó, thật bình yên, khóe môi cong lên như đang cười. Tôi bật khóc. "Cậu là kẻ nói dối. Cậu đã hứa sẽ chăm sóc tớ suốt đời cơ mà! Cậu quay lại đây, quay lại trách tớ đi. Tớ đã gạt cậu đấy, tớ chẳng yêu anh ấy đâu, chỉ là tớ cần tiền nộp học phí thôi. Cậu biết rõ tớ học hai trường đại học mà. Cậu biết rõ là tớ chỉ có cậu ở bên thôi mà…”
***
Tôi ôm chặt di ảnh của Phong, lặng người nhìn căn nhà nhỏ. Cậu ấy đã từng ở đây, đi lại, cười nói, nấu ăn, hay giảng bài cho tôi, hay trầm ngâm suy nghĩ cách chế biến, bày biện món ăn, trang trí cửa hàng,.. Còn giờ đây, Phong đã rời khỏi đây, rời khỏi tôi, không chút lo âu và cũng chẳng hề vướng bận điều gì. Chẳng lẽ cậu ấy không biết rằng tôi vẫn luôn cần cậu ấy hay sao? Phải chăng Phong chỉ là một cơn gió, nhẹ nhàng bước qua đời tôi, rồi nhẹ nhàng tàn biến? Hay trong mắt cậu, tôi chẳng là gì ngoài một kẻ đã từng bước chung đường với cậu, một người mà cậu giống như hàng ngàn, hàng vạn người khác mà cậu vô tình bắt gặp trong đời?...
Tôi đưa mắt nhìn không gian quen thuộc, cố gắng khắc sâu chúng vào trong trí nhớ. Bất chợt, ánh mắt tôi dừng lại nơi chiếc bàn con trong góc phòng. Một hộp quà lớn thắt nơ hồng đang nằm chễm chệ trên đó. Tôi tiến lại gần, chậm rãi mở quà, thầm ngạc nhiên với vẻ bình tĩnh của bản thân. Và rồi, tôi bật khóc, chạy vụt đi. Tôi chỉ muốn rời xa nơi này ngay lập tức. Tôi chẳng thể nào đối diện với những gì đang diễn ra trong căn phòng này, nơi ghi lại sự hiện diện của Phong. Cậu ấy sao cứ phải chu đáo như vậy chứ! Cậu ấy phải vứt bỏ tôi một cách lạnh lùng, để tôi không hề đau đớn và day dứt khi nghĩ về cậu ấy. Cậu ấy phải tỏ ra đáng ghét, phải khiến tôi dễ dàng quên cậu đi chứ! Vậy mà, cậu ấy chẳng quên rằng phải tặng quà sinh nhật cho tôi, cũng chẳng quên rằng tôi luôn ao ước có một chiếc bánh sinh nhật, hay có lẽ, Phong chưa từng quên tôi và tất cả kỉ niệm của chúng tôi… Tôi lặng lẽ cắt bánh, cố gắng mỉm cười, nhưng Phong đã khiến mọi cố gắng của tôi vỡ vụn như thủy tinh: chiếc bánh sinh nhật hai tầng ấy vốn được ghép lại từ hai chiếc bánh. Tầng một là dòng chữ "HAPPY BIRTHDAY”, còn tầng hai được vẽ tỉ mỉ "MARRY ME?”…
***
Tôi lặng người, ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên má em. Tôi lại làm em buồn sao? Tôi không ngờ rằng bệnh viện lại gọi cho em sau khi tôi rời khỏi. Tôi cũng không nghĩ rằng em sẽ buồn như vậy. Tôi muốn tiến tới, ôm chặt lấy em, nhưng chợt nhận ra rằng tôi chẳng thể nào sưởi ấm cho em được nữa. Tôi chỉ có thể im lặng nhìn em đau, chẳng thể nghe thấy em nói gì, cũng chẳng thể làm gì giúp em. Lần đầu tiên, tôi bất lực nhận ra, mình vô dụng với em...
Kìa, em lại khóc rồi… Sao em có thể phát hiện ra hai tầng bánh nhỉ? Trước đây, em đâu có quan sát tỉ mit tới vậy? Nhưng sao em lại buồn cơ chứ? Không có tôi, em vẫn có người khác chở che cơ mà. Hay là, vì tôi đã để lại quá nhiều kí ức cho em? Phải chăng, ngay từ đầu, tôi đã sai, tôi không nên quyết định bước vào cuộc đời em? Phải chăng chỉ cần tôi biến mất, chỉ cần em quên tôi đi, em sẽ hạnh phúc?...
Tôi khẽ mở chiếc hộp bí mật, hơi do dự nhìn chiếc nhẫn bên trong. Tôi đã đánh đổi tất cả để có được nó, và chỉ nhờ nó, tôi mới có thể nhìn thấy em, ở bên em thêm một thời gian nữa. Liệu tôi có quá ích kỉ khi muốn được ở bên em lâu hơn chút? Nhưng ở bên em làm gì chứ! Tôi đâu thể giúp gì được cho em, chỉ biết nhìn em đau đớn. Có lẽ, điều duy nhất mà tôi có thể làm cho em chỉ là thế. Em hãy coi đó là một lời chúc phúc, em nhé!
Tôi lặng lẽ đặt tay lên chiếc nhẫn, nhắm mắt và thầm ước nguyện. Tôi thấy thoáng qua bóng dáng đứa trẻ năm tuổi quỳ xuống cầu xin đổi tất cả các kiếp sau của nó lấy thời gian được chăm sóc cho một đứa trẻ vừa mất cha mẹ, cả hình ảnh đứa trẻ vui mừng đón nhận chiếc nhẫn, học cách quan tâm đến một người nào đó, cả vẻ mặt hí hửng của nó khi chuẩn bị quà sinh nhật cho một người rất quan trọng với nó,... Nhưng rồi, mọi hình ảnh đều nhòa đi, chỉ còn đọng lại nụ cười rạng rỡ của em khi bước lên lễ đài...
Trên tay tôi, chiếc nhẫn lóe lên một chùm sáng tím, rồi vỡ vụn. Tôi mỉm cười, đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé lần cuối, khẽ nói lời vĩnh biệt...
~THE END~
Vote Điểm :12345