[ABO] Quần Thần
Tác giả:Nhiễm Nhĩ
Editor: Nghiên Tịnh Giai
Nguồn raw và convert: 520wenku (chính văn) và koanchay (phiên ngoại)
Thể
loại: Nguyên sang, Tương lai, HE, Tình cảm, H văn, ABO, 1v1, Dân quốc,
Nhị thiếu gia nhà giàu công x con hát thụ, nguyên sang, nam nam hư cấu,
chính kịch, tinh tế thụ
Tác phẩm liệt vào dạng hạn chế tuổi, người đọc chưa đủ 18 tuổi không được đọc.
Giới thiệu
Vừa
từ Paris trở về Thượng Hải, Thường Hành đã gặp một nhóm Beta gây chuyện
với mình. Thuận tiện giải quyết xong thì gặp một Omega đang phát tình ở
trên xe.
Cứ ngỡ sẽ là một cuộc gặp gỡ lãng mạn, không ngờ giúp
người ta giải quyết vấn đề xong thì bị bỏ lại ở ngay hẻm với một thân
đầy vết cắn....
Lần sau gặp lại, hắn phát hiện hình như Omega này hơi không bình thường......
· A/O
· Sườn xám nữ trang báo động trước
· Anh em với tác phẩm《Liêu bào》(quyển thượng và quyển hạ)
E/N:
vì bộ này thời đại dân quốc nên nhiều chỗ mình sẽ để nguyên từ Hán Việt
cho phù hợp ngữ cảnh. Và bộ này chính kịch, H cũng lèo phèo nên đừng
đòi hỏi H bộ này nhé.
Chương 1
[1] Thường Hành đánh dấu tạm thời Omega trên đường về
Giải
thích về tên truyện: Tên bộ này là Quần thần (裙臣), quần nghĩa là váy,
thần là bề tôi, tức là bề tôi của váy. Trong bộ này em thụ hay mặc nữ
trang (sườnxám) nên có thể hiểu ý nghĩa tên truyện là anh công tình
nguyện hầu hạ cưng chiềuem thụ nha.
Trước khi thuyền cập
cảng trời còn đang mưa nhỏ. Thường Hành đứng ở boong tàu nheo lại đôi
mắt nhìn cảng sương mù mênh mông, rốt cuộc nhớ lại một chút ấn tượng về
Thượng Hải.
Đơn giản là khi còn nhỏ cửa nhà có quán đậu rang,
đêm Thượng Hải xa hoa truỵ lạc cùng phu nhân cách vách nuôi con chó cao
quý lông trắng.
Con chó kia có cái tên quý khí bức người, lúc
sủa còn ồn ào hơn cả tiếng tua bin tàu thủy, nửa đêm đến kì còn hơn cả
Alpha đến tuổi mà chưa tìm được người yêu. Nhưng cố tình nơi này lại có
lãng mạn mà Paris không có. Thường Hành lật qua lật lại lãng mạn này
trong lòng, luôn cảm thấy nó mang theo mùi nước hoa của Paris lại có dư
hương khô nóng của ăn vặt đầu đường ở Thượng Hải.
Tiếng còi tàu
thủy kêu inh ỏi, Thường Hành xoay người, lưng dựa ở trên mép thuyền xem
mặt biển và con thuyền thấp thoáng. Chúng nó như là điểm mốc nhỏ trên la
bàn, vây quanh cảng ngày đêm.
Đại để là sắp vào cảng, boong tàu
bỗng nhiên nhiều thêm mấy người. Thường Hành mắt nhìn thẳng nhìn chằm
chằm gợn sóng, thẳng đến phía sau lưng chạm vào khẩu súng mới đột nhiên
xoay người dùng dao giấu ở cổ tay áo cắt đứt cổ một Beta.
Mùi máu tươi nháy mắt vỡ ra, boong tàu lặng im trong chớp mắt vang lên tiếng súng rền.
Thường
Hành tránh ở sau thùng hàng ảo não sửa sang lại ống tay áo, dùng ngón
tay xoa máu dính ở tây trang, tức giận đến ngứa răng: "Mẹ kiếp, bộ quần
áo này tốn bao nhiêu tiền của ông." Nói xong móc súng ra, trực tiếp bắn
chết một Beta xông tới.
Boong tàu còn dư lại năm sáu người,
Thường Hành cũng không sốt ruột cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn, chỉ
bằng anh hắn ở Thượng Hải làm ăn, không bị người nhớ thương mới là lạ.
Nhưng Thường Hành không rõ chính là, vì sao những người này trước khi ra
tay không đi hỏi thăm tí xíu thanh danh của hắn ở nước Pháp, phái mấy
tên Beta tới quả thực là chịu chết.
Thường Hành khom lưng xuyên
qua thùng hàng hóa lớn nhỏ, mỗi bước là có thể tìm được góc độ đánh chết
một Beta, chờ khi súng không còn đạn nữa, boong tàu chỉ còn hắn và một
Beta nơm nớp lo sợ là còn sống.
"Này!" Thường Hành ném khẩu súng xuống đất, Beta kia lại không dám nổ súng, ngược lại hoảng sợ lùi lại một bước.
Đáy mắt Thường Hành thoáng qua tia buồn cười: "Ai phái cậu tới?"
Beta liều mạng lắc đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến mép tàu, sợ tới mức nhảy xuống biển.
Thường Hành huýt sáo, đá văng thi thể trước mặt ra, dư quang thoáng nhìn sườn quần áo thêu một chữ "Thường" nho nhỏ.
"Thú
vị đấy." Thường Hành ngồi xổm xuống kéo miếng vải kia nhét vào túi
tiền, "Quà gặp mặt của anh mình đúng là làm người ấn tượng sâu sắc."
Vote Điểm :12345