( Nhớ CMT sau khi đọc xong truyện nhé )
Blogger Đặng Ken
-----------------------
– Anh yêu em bao nhiêu?
– Đủ!
– Đủ để làm gì?
– Đủ sống!
– Khi em hỏi những người con trai khác, họ đều bảo là họ yêu em muốn chết đấy!
– Thế à? Họ nói chơi với em đấy.
– Có nghĩa là anh thấy em không đáng để anh, hay bất cứ ai yêu và chết vì em ư?
– Ừ!
Em quay mặt, dỗi. Anh cười nhẹ, ngồi sát lại em, đặt tay lên bờ vai run bần bật của em.
– Thôi nào!
– Anh tránh ra! Không cần anh.
Em hất tay anh, oà khóc.
– Em ghét anh lắm! Anh có thể nói dối để em vui cơ mà!
– Anh không thích nói dối. Chẳng phải em vẫn bảo là mẹ em dặn trẻ con thì không được nói dối sao?
– Anh không phải con nít!
Em gắt. Mắt em mở to. Thông thường thì người ta gọi là trừng mắt, trợn mắt nhưng với anh, em không có những động từ xấu xí ấy. Anh chỉ thấy là mắt em đang cố mở thật to, hai má ửng hồng phụng phịu. Trông như một đứa trẻ. Yêu lắm!
– Em cũng không còn là con nít nữa rồi, đúng không?
Anh khoác tay lên vai em, kéo em vào lòng anh. Em cố chống cự, đấy anh ra. Nhưng em thật là ngốc! Em nghĩ là 1 cô gái cao không quá 1m60, nặng không hơn 50kg như em thì có thể thoát khỏi vòng tay 1 chàng trai cao 1m80, nặng… – À, lâu rồi anh chưa đi cân. – là anh đây sao? Suy nghĩ thật ấu trĩ.
– Anh yêu em…
Em vẫn cục cựa trong lòng anh, buộc anh phải gõ vào đầu em.
– Ngoan nào! Nghe anh nói.
– Đau!
Em mím môi, mắt lại mở to – vẫn cái kiểu mở to mắt như khi nãy.
– Anh gõ em nhưng…
Đôi mắt ướt sũng của em chớp chớp đều. Có lẽ em đang trông đợi ở anh 1 lời-nói-dối-vừa-tai. Kiểu như là: "Anh gõ em nhưng anh đau hơn cả em!”
– Nhưng sao?
– Nhưng anh không có đau. Em đau mình em đi! Haha…
– Vô duyên!
Em xị mặt. 2 mắt cụp xuống. Cái mũi bé xinh đo đỏ, phập phồng.
– Đúng là anh có thể nói dối để em vui. Nói rằng anh yêu em muốn chết! Nói như thế này đúng không?
– Không biết!
– Nhưng anh không nói là bởi vì anh muốn em biết. Anh yêu em đủ sống cơ. Anh yêu em đủ để anh có thể sống. Và nếu không có em, thì anh… có thể là anh vẫn sẽ tồn tại nhưng anh không sống nữa. Anh sẽ chỉ tồn tại thôi. Anh yêu em như thế… Có lẽ là em cảm thấy không đủ nhiều nhưng với anh, đó là tất cả.
– Đủ!
Em cộc lốc.
– Ngoan lắm!
Anh cúi đầu, hôn nhẹ tóc em. Anh thích hôn lên tóc em hơn là hôn bất cứ chỗ nào. Tóc em mềm và thơm 1 mùi hương dịu nhẹ, như hương thơm của gió trên những cánh đồng trà xanh, như hương thơm của chiều trên những đồi hoa dại. Anh yêu hương tóc em… ít hơn yêu em 1 chút.
– Em à! Em không đáng để bất cứ ai chết vì em.
Em lại cựa quậy.
– Yên nào! Em đáng để họ sống vì em, để anh sống vì em. Chính em cũng không muốn bất cứ ai chết vì em cơ mà, đúng không? Anh hứa với em! Mặc dù anh không thể chết vì em nhưng anh sẽ sống vì em, sống để em sống và anh sẽ không bao giờ để em vì 1 cái gì đó mà mất đi. Được chưa nào?
– Ừhm!…
Em gật gật đầu. Anh giữ vai em, xoay em về phía anh.
– Thế thì lau nước mắt đi cô! Cười cái xem nào!
Em cười méo mó.
– Cười tươi lên!
– Oái! Không chơi cù lét em!
– Haha… Cười rồi! Mít ướt quá cô ơi!
– Kệ em. Haha… Buồn cười. Đừng cù lét mà. Haha…
Vote Điểm :12345