Last Song For You !
________________________Tác giả : Noel Phan ( hồi tưởng )
Hồi hè lớp 5 , tôi đăng ký học ở trường làng . Vốn dĩ , bố mẹ tôi không phân biệt trường giàu trưởng nghèo ... chỉ đơn giản là trường nào gần thì học thôi ! Nhà tôi cáchs trường không xa chỉ có 50 bước là tới , tính bước nhỏ thôi ! Tôi là con út nên được cưng chìu đủ điều , nói là cưng chìu nhưng thật chất là anh chị trong nhà chèn ép mình . Ai nói út là sướng , chỉ có điên mới nghĩ vậy thôi . Làm gì cũng bị la .
Vào hôm ngày đến trường đến trường đầu tiên , tôi đã chuẩn bị thật kĩ và đến sớm nhất có thể . Mọi người ai cũng náo nhiệt , bắt tay , nói chuyện và làm quen nhau . Tôi thì khó... bởi vì cái tính thụ động không hay nói nhiều , sợ đủ thứ , kiên dè mọi việc . Cho nên ngày đầu vào lớp , ai cũng có bạn đi kèm ... tôi thì không . Lỡ chân , đi lạc lên tầng 3 mà không biết . Trường cũng khá rộng và phân chia nhiều tầng cho nên việc tìm lớp cũng vô cùng khó khăn đối với những học sinh mới như chúng tôi . Đang lúc không phải biết đi hướng nào thì một chị trong lớp đối diện đi ra cười nhẹ :
- Ủa , em này trông lạ quá này !- Chị ấy vẫy tay kéo mọi người ra xem
Từ cái nhìn đầu tiên đến cú chớp mắt lần thứ 2 , tôi cho rằng đây là người hoàn hảo tôi từng gặp trong đời . Mái tóc thẳng mượt , thơm ngát . Đôi môi nhỏ nhắn , dễ thương . Mũi cao thon dài , nhưng không thô . Đặc biệt đôi mắt quyến rũ người nhìn , hàng lông mi dài tạo nên vẻ hoàn hảo cho khuôn mặt nhỏ nhắn v-line . Chị ấy có thân hình thon gọn , chiều cao khiêm tốn .... cao hơn tôi cỡ 5cm . Có vẻ như trong lớp ai cũng quý chị ấy khi tất cả mọi người đều ra chọc ghẹo tôi :
- Cậu kiếm được bé dễ thương này ở đâu vậy ?
Một chị nữ quàng tay qua vai chị ấy . Không giống như những người khác nỗi giận , chị ấy vẫn vui vẻ cười đùa.... chỉ rằng đó là một việc hiển nhiên . Rồi cả lớp kéo ùa ra chỉ để nhìn thấy tôi . Lúc đó , tôi bối rối vô cùng . Lấy hết can đảm mới nói được một câu :
- Cho em hỏi.....ờm , à....ờmmmmmm.....lớp 6/3 ở đâu ạ ?
- Vy kìa ! Giúp nó đi !- Cô bạn của chị ấy thúc tay
Mấy anh thì nhốn nháo cười đùa chọc ghẹo không ngớt . Chị ấy cầm tay tớ dẫn đi . Vừa đi , chị ấy hỏi :
- Sao em không tìm bạn để nói chuyện, có gì giúp đỡ nhau
- Em không có giỏi tiếp xúc và bắt chuyện
- haha.... em thấy như chị và em có thể nói chuyện được nè ! - chị ấy xoay sang tôi cười
- ....
Rồi chị ấy đưa tôi đến tận lớp và giúp giới thiệu tôi với thầy . Cả lớp trầm trồ ngưỡng mộ tôi nhưng tôi thì không hiểu tại sao . Tôi biết chị ấy đẹp , tụi nó trầm trồ vậy cũng phải như lần đầu tôi gặp chị tôi cũng trầm trồ như vậy . Nói thật , đến nỗi cả thầy mà cũng cười đùa vui vẻ với chị mà bỏ bơ tôi . Tôi được sắp xếp ngồi ở bàn đầu góc cửa cùng với một bạn nam " lùn " tên là Phương . Cậu ấy nói chuyện rất tử tế , giúp tôi làm quen với mọi người . Tuy nhiên mỗi lần nói chuyện cùng nhau , tôi đều phải phì cười vì Phương thật sự quá lùn... làm tôi mỏi cổ mỏi cỗ mỗi khi nói chuyện ( tác giả : xin lỗi bạn thân của tôi.... vì câu chuyện nó quá thực tế ...hehe) Trong cả tuần tôi chẳng thấy mặt của chị ấy đâu cả , tìm hoài không thấy .
Ngày khai giảng .....
Tôi là người cầm cờ ở gần .....cuối . Vì thành tích làm bài kiểm tra khảo sát của tôi khá tệ , tôi không thích học , nó thật là phí thời gian . Vô tình , tôi lọt vào mắt của chị ấy bởi chị ấy ngồi đầu tiên vì là lớp trưởng . Lần đầu tôi thấy hổ thẹn vô cùng trước mặt ai đó mà không phải ba mẹ của tôi . Đến cả ba mẹ , tôi còn chưa đỏ mặt đến cỡ ấy . Ước gì lúc đó ở đó có cái lỗ để tôi chui xuống cho rồi ! Ngồi trước cột cờ , thầy đọc diễn văn xong xuôi thì lúc đó tôi mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ .
Bất ngờ , một giọng hát cất lên làm tôi tỉnh giấc . Nhìn lên thì đã thấy người con gái ấy đang say sưa hát , tay thì chơi occgan . Chị ấy hát bài "Wrecking Ball" của Miley . Nhìn xung quanh , mọi người đang chăm chú cảm nhận những giai điệu từ bài hát . Tôi thầm nghĩ rằng có lẽ tôi đã thích chị ấy rồi chăng . Ôi sao mà quá cao vời khi chị ấy lại là thần tượng trong lòng mọi người . Kết thúc giai điệu huyền ảo , tôi nhìn chị ấy đi xuống rồi vội vàng thúc tay hỏi thằng Phương . Nó chỉ ra hiệu là " không biết " . Để xin được facebook của chị ấy , tôi đã phải nhờ qua trung gian là anh họ tôi , bạn cùng lớp của chị ấy . Xin được facebook , tôi bắt đầu nhắn ton lia lịa . Nói đủ thứ chuyện trên đời .
Ra chơi , tôi lên thư viện thì vô tình gặp chị ấy . Chị ấy là thành viên của clb Sách nên khi nào cũng ở trên thư viện . Tham gia vào club cùng chị ấy , giao tiếp nhiều hơn , nói chuyện nhiều hơn làm tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được biết đến chị ấy . Rồi bọn con trai trong lớp cũng tham gia vào club , nhưng dần dần ra đi vì chị ấy đã từ chối tất cả . Vào giữa học kỳ , tôi nhận bảng điểm hạng bét của mình . Lên thưu viện , chị ấy hỏi tôi :
- Em được hạng mấy ?
- em chưa có !- Tôi ngại
- ừm !
Nghe Phương kể rằng chị ấy được hạng nhất trong tất cả các môn , hạng nhất khối 8 luôn , là người phụ nữ lý tưởng của cánh đàn ông . Nhưng chưa bao giờ nghe đồn rằng chị ấy có hẹn hò . Tôi thì không quan tâm đến bảng điểm chỉ sợ chị ấy thấy rồi bỏ chạy thôi !
Tôi thì chuyên về bóng rổ , giỏi nhất là ở cái lĩnh vực đó . Học trường này chỉ để gia nhập vào đội bóng rổ huyền thoại thôi ... vậy mà vì chị ấy , bây giờ phải làm con mọt sách chỉ biết đến sách . Phương..... nó tuy là thằng lùn nhưng được cái là chơi bóng rổ giỏi . Nó thường chơi cùng tôi vào mỗi chìu thứ thứ 7 . Phương cũng khen tôi rằng , mỗi lần tôi ném rỗ ...nó men lỳ hơn gấp mấy lần . Tôi hiểu điều đó , nó muốn tôi gia nhập club nhưng hiện tại thì không được... vì tình yêu tôi nguyện làm mọt sách . Nhưng , cứ tương tư mãi như vậy thì không được gì , tôi đánh liều tỏ tình luôn .
Ngày thứ nhất , tôi bỏ thư tình vào học bàn của chị ấy khi đã điều tra rõ ràng là ngồi ở góc nào , bàn nào , tổ mấy , bên phải hay trái....tôi đã rõ tất . Chiếc thư tình tôi thức 2 đêm để viết văn và tra trên mạng , bỏ vào học bàn . Nhưng không hiểu vì sao , khi tôi đi xuống lầu thì thấy bà dọn rác bắt đầu bước lên . Như các bạn hiểu rồi đấy , thư tình tan luôn .
Ngày thứ hai vào tuần kế tiếp , bức thư tình khác bỏ vào học bàn . Nhưng mà do lớp 9 mỗi tuần đổi chỗ một lần , tôi biết điều đó , tuy nhiên mấy anh đó lại nói chị ấy học giỏi , cô chưa bao giờ đổi chỗ vậy mà hôm đó bà cô bị kinh hay sao mà bả đổi chỗ chị ấy luôn . Rồi , xong bức thư tình luôn .
Thấy vậy không ổn , tôi quyết tỏ tình luôn . Giờ ra chơi , tôi chạy đến phòng thư viện , gặp riêng chị ấy , tỏ tình :
- Em thích chị !- mặt tôi đỏ như gấc
- Cám ơn em nhưng chị xin lỗi !- Chị ấy cuối đầu
Tôi bỏ đi , trèo rào chạy trốn . Tôi không biết phải chạy đến khi nào mới dừng , mới biết mệt . Tôi hiểu đó là điều hiển nhiên vì tôi là con gái , vì tôi chưa đủ mạnh mẽ , vì tôi thích chị ấy.... phải, đó là điều trái đạo lý khi con gái với con gái . Tôi thấy đời thật bất công đối với những người như tôi . Lang thang , long rong 2 ngày ... tôi đói meo trở về nhà . Bố mẹ thì nhắc nhở tôi một chút , anh chị thì đột nhiên không nói gì tôi . Ánh mắt thất thần lúc đó của tôi có lẽ làm họ sợ .
Suy nghĩ cũng phải mất nhiều thời gian , tôi mới vực dậy được bề ngoài của mình và bắt đầu đi học . Âm thầm rút đơn ở club Sách ra , tôi nộp vào club bóng rổ . Ngoài thời gian bóng rỗ , tôi chăm chú học hành . Lần đầu tiên , tôi cảm thấy học hành vô cùng vui vẻ....vui vẻ hơn những thứ mà mình đang theo đuổi !!! Không lâu sau, tôi được vinh danh tại buổi chào cờ cuối năm làm thầy cô bất ngờ , chị ấy cũng vỗ tay .... ! Tất nhiên là bất ngờ rồi vì học sinh tệ nhất lại trở thành học sinh giỏi nhất , nỗi tiếng nhất với hoạt động thể thao thường xuyên ....tham gia các trận đố vui . Với điểm trung bình cuối năm là 9,5 , văn là 9,7 ... tôi được mời vào culb văn để luyện đi thi . Lên lớp 7 , trớ trêu thay tôi cùng chị ấy học trong club văn học . Khi nào chị ấy bắt chuyện tôi mới nói , còn không thì thôi . Hôm đó thầy đột ngột hỏi tôi :
- Sắp có trận đấu tập cuối cùng để chuẩn bị đi thi giữa đội nam và nữ phải không ,Ngọc ?
- Dạ !
- Nếu em đối được câu của thầy thì thầy sẽ bắt cả lớp văn đi cổ vũ cho em !- ông thầy nãy ra ý tưởng quái dị
- dạ !
-Trời trong , nước mát , mây bay , mưa đến
-....
- Haizzzz... xem ra em không có cơ hội thắng thầy rồi !
- Khí trong , gió mát , lá rơi , đau lòng
-.....
- Sao hả thầy ? Giờ thì thầy lo đưa các bạn đến trận đấu của em ...hâh !- tôi cười vui vẻ
Đúng như lời hứa , thầy kéo hết tất cả các bạn , các chị và chị ấy đến cổ vũ cho tôi trong trận đấu tập . Lên lớp 7 , Phương và tôi được chia làm hai đội , đôi bạn thân đều cùng làm đội trưởng . Trong những trận đấu , tôi và Phương thì ghi điểm liên tục , những cú ném xa , tôi rất có lợi thế còn Phương thì về phần lên rỗ ( nhưng ko úp rỗ được...hố hố) Tuy đội Phương thắng nhưng bị chê quá trời bởi bị đồng đội bên Phương chèn ép con gái quá ! Kết thúc , tôi và Phương lại bắt tay cùng nhau , cười .
Những ngày tháng năm đó trôi qua rất là êm đềm , tôi thì chưa bao giờ quên cái câu xin lỗi của chị ấy dành cho tôi . Cố gắng học hành , tôi được học sinh xuất sắc của khối 7 .
Ngày bế giảng đẫm nước mắt ......
Ngày hôm đó , chị ấy vẫn hát nhưng hát bài mà tôi thích nhất là bài "Roling in the deep " . Tôi nghĩ đó chỉ là trùng hợp thôi . Khi chị ấy tặng hoa cho thầy cô , các thầy cô không kìm được nước mắt mà khóc . Tôi cũng vậy , nghĩ cứ mãi xa chị ấy... tôi không thể kìm lòng được . Quay mặt đi chỗ khác , tôi nhanh chóng lau nước mắt khi chị ấy đến :
- Xin lỗi em vì đã từ chối em , xin lỗi em vì đã làm tổn thương em ,......cám ơn em vì đã thích chị !
Tai tôi ù ù nhưng vẫn nghe được những lời ấy từ chị . Mắt tôi không kiềm được mà vỡ oà , hai hàng nước mắt chảy dài . Chị thấy thế đưa tay lên gạt đi nước mắt rồi tiến tới ôm tôi thật chặt :
- Nếu như .... em tỏ tỉnh với chị lần nữa thì có lẽ chị phải mềm lòng và nói đồng ý với em thôi ! Xin lỗi .... rằng chị thích em !
Chị ấy buông tôi ra rồi quay mặt đi về phía bạn bè . Tôi ngẩng mặt lên nói vong :
- Từ khi nào vậy ?
Chị ấy vẫy tay:
- Trận đấu tập đó !
Tôi vỡ oà , khóc vô cùng thảm như chưa từng được khóc . Không phải tôi nuối tiếc vì đã không đủ can đảm tỏ tình lần thứ 2 mà là đã để chị ấy chờ đợi câu tỏ tình từ mình quá lâu . Làm chị ấy mong mỏi và đau khổ , đó là điều hối tiếc từ mình .
Lúc nhận ra thì đã tốn cả 2 năm để theo đuổi không hết lòng để rồi phải nuối tiếc cho mối tình đầu của mình . Ngẩng mặt lên , chị ấy đang quàng vai bạn mình chủng bị cùng nhau bước ra cổng . Chị ấy không quên quay mặt lại nói thật lớn như cho cả thế giới nghe :" Bài hát hồi nãy là dành cho em" Tôi gật đầu , hiểu đó là bài hát đầu tiên cũng là cuối cùng chị ấy dành cho tôi và chị chỉ mình tôi , thầm nghĩ
- Cám ơn chị đã cho em một quãng thời gian tuyệt vời nhất !
Vote Điểm :12345