Đây là lần đầu tiên Hoàng viết truyện nên có gì sai sót mong đọc giả góp ý kiến cho nó hoàn thiện hơn ạ.. Chạp mở đầu: Giới thiệu về nó tí +
Nó: Hoàng Gia Khiêm, xuất thân trong một gia đình quanh năm chỉ quanh
quẩn ngoài ruộng đồng. Vì là con cưng nên nó thường không phải ra đồng
phụ giúp gia đình chuyện đồng áng. Nhờ vậy mà nó giữ được làng da trắng
từ mẹ nó. Cho đến một ngày, ngày hạnh phúc với cả gia đình nó khi được
ông Trời bang lộc. Gia đình nó trở nên giàu có nhất sớm. Nhưng không vì
vậy mà người trong nhà nó trở nên khinh rẻ người khác. Ngoài ra nếu được
số tiền lớn gần 8tỉ đó thay vì ở nhà ăn sung mặc sướng thì ngược lại.
Hàng ngày ba, mẹ nó vẫn ra đồng làm ruộng như chưa hề có được khoảng
tiền đó vậy. Tuy cuộc sống của nó cũng thay đổi đôi chúc: ăn được những
thức ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, hay chiếc điện thoại sịn hơn...nói tóm
lại cuộc sống gia đình nó ấm no hạnh phúc hơn trước... 16tuổi. Nó
bước vào môi trường học mới đầy lạ lẫm. Môi trường cấp 3- thời đẹp nhất
của một đời người. Vào lớp nó chẳng hề quen biết ai cả. Nó là người sống
nội tâm, không thích thổ lộ tình cảm ra bên ngoài. Chính vì thế đã hơn
2tuần trôi qua nhưng nó vẫn chưa hề làm quên được với bất cứ ai. Rồi
thời gian cứ thế trôi đi, từ từ rồi cũng có người chủ động bắt chuyện
với nó. Vì học lực nó tương đối tốt nên những lần có người chủ động bắt
chuyện với nó cũng là hỏi những bài tập rối não mà giáo viên giản mà
chúng chưa hiểu. Rồi từ việc chỉ bài đó mà dần dần cuộc đối thoại đó
không còn vỏn vẹn xoay quanh bài tập nữa mà câu chuyện đi xa hơn một tí.
Chẳng hạn như về chuyện gia đình, sở thích hay là về chuyện bồ bịch
linh tinh.... Hai tháng trôi qua.. cuối cùng thì nó cũng làm quen được
hầu như hết lớp... Và một khi đã quen thì thôi thôi... giờ mới biết được
thật ra cái miệng nó qtqđ. Cả ông chủ nhiệm cũng phán một câu "dạo này
tôi thấy cái miệng của anh quá trời rồi nha!" nó chỉ biết ngồi dưới tủm
tỉm cười...
Chap 1: Dòng thư đầu tiên..
Một ngày vẫn như
mọi ngày nó đến lớp. Hôm nay trời thật đẹp với những tán cây xanh mơn
mởn. Đâu đó vài chú chim đang líu lo hót vang cả một góc trời. Nó ngồi
bước vào chổ ngồi thì không lâu sau giáo viên môn văn vào đến. Khi "tiến
sĩ gây mê" giảng được nữa bài thì thôi thôi cả lớp ai nấy đều gục lên
gục xuống, và nó cũng không ngoại lệ. Chán nản, nó lôi trong họp tủ bàn
ra mớ giấy của mà do ai đó đã bỏ lại. Nhìn móư giấy hỗn độn kia một lược
rồi nó cầm một tờ lên đọc. Cuộc đối thoại được ghi trong tờ giấy có nội
dung chả có gì đặt biệt kia: - Em ơi em làm gì thế? - Em có làm gì đâu! - Nhớ anh không? - ... Đoạn
đối thoại tự biên tự diễn đó chắc cũng của đứa nào rảnh rỗi trong lúc
đang bị "tiến sĩ gây mê" đưa vào giấc ngủ đây mà.. Nó cầm bút lên ghi
vào tờ giấy đó một chữ "Rảnh!" rồi bỏ lại vào chỗ củ ( nó nói người ta
hay đang nói nó vậy??). Nó lại chán nãn gục mặt xuống bàn chẳng thèm bận
tâm đến nữa. Chuyện sẽ không có gì nếu như mẫu giấy kia không có thêm
dòng chữ mới....