Chiếc đầm màu trắng
Thể loại: Truyện ngắn
Sáng tác: Cao Thanh Tâm ( yukytamtut)
Nó đứng thật lâu để ngắm nhìn chiếc đầm màu trắng xinh xắn trong khi người bán hàng cứ nói đi nói lại:
- Chiếc đầm này hợp với em lắm đấy em gái, mình dây như em diện là khỏi nói rồi, lấy cái đó đi em, chị bớt cho.
Nó không nói gì, chỉ đứng nhìn. Trên tay nó có cầm tiền và nó biết rằng số tiền này thừa sức mua được cả hai cái đầm, nhưng nó cứ lưỡng lự, rồi cuối cùng nó quay đi để lại cho người bán hàng một sự ngỡ ngàng:
- Không lấy à em gái?
Trong giây phút nó quay đi tự nhiên nó thấy cay sống mũi và nước mắt nó vô tư trào ra. Nó lau những giọt nước mắt vội vã rồi cố gắng bước đi thật nhanh.
Đây là lần đầu tiên nó khóc, khóc vì nó cảm thấy nhớ nhà kể từ khi nó đi học xa. Hôm nay nó nhận được tháng lương đầu tiên trong đời nhờ đi làm thêm. Tiền không nhiều và nó định sẽ đi mua cái gì đó làm kỉ niệm. Nó nhìn thấy chiếc đầm màu trắng và đứng chôn chân ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, nó nhìn và rồi nó muốn khóc.
Nó là một đứa con gái khá được, không xinh nhưng dễ nhìn. Nó thích mặc đầm và đặc biệt là màu trắng. Ấy vậy mà nó lại quay đi trong khi có thể mua cái đầm ấy bằng chính số tiền nó kiếm được. Không phải nó muốn giữ khư khư tháng lương đầu tiên của mình mà nó đang buồn, đang suy nghĩ hay đang đang phân vân điều gì mà chính bản thân nó cũng không biết.
Nó chạy ù ra chỗ vắng người và òa lên khóc, nó bị sao vậy nhỉ? Nó không biết nữa, rồi nó nghĩ giá có mẹ nó ở đây thì tốt quá, nó chẳng cần suy nghĩ gì đâu. Mẹ nó sẽ mua ngay cho nó cái đầm mà nó thích. Nó nhớ mẹ nó quá, một đứa con gái đã lớn mà lúc nào cũng để mẹ dẫn đi mua đồ. Giờ nó đi một mình nó thấy không quen nên tự nhiên nó khóc, khóc như cái ngày nó còn nhỏ vậy.
Đi học xa đã gần một năm nhưng đây là lần đầu tiên nó khóc vì nhớ nhà, ai cũng nghĩ nó mạnh mẽ lắm nhưng có lẽ là do nó cũng khá quen với cảm giác xa nhà, ngày nó nhỏ xíu, nó đã từng như thế.
Ngày còn nhỏ, bố mẹ nó đều đi làm tha hương, nó phải sống xa bố mẹ, ngày ấy thì nó làm gì biết suy nghĩ để mà buồn, làm gì biết nhớ để mà mong. Nó chẳng biết gì vì nó không có ấn tượng gì trong tiềm thức cả. Một tờ giấy trắng, một đứa trẻ vô tư.
Lâu thật lâu, chính xác là cái ngày nó gần vào lớp một. Hôm ấy nó thấy xuất hiện một người phụ nữ lạ từ xa về, ôm nó khóc và nói với nó rằng người là mẹ của nó.
Nó nhìn bà ngoại rồi lạ lẫm, bà bảo:
- Mẹ con đấy, chào mẹ đi!!
Nó vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng sau đó tự nhiên nó òa khóc rồi ôm chầm lấy mẹ, mẹ của nó. Nó khóc hu hu:
- Mẹ ơi! Sao mẹ đi lâu về thế, con nhớ mẹ lắm!
Mẹ nó cũng ôm nó và khóc, nó không thật sự biết " lâu” là bao nhiêu mà chỉ biết rằng chưa bao giờ nó thấy mẹ nó cả. Sau đó tự nhiên nó nín ngay và nói với mẹ nó:
- Mẹ ơi! Trà Mi nó được mẹ nó mua cho quần áo mới, mẹ cũng mua cho con nhé!
Mẹ nó mỉm cười thật hiền từ:
- Ừ… tí mẹ dẫn con đi mua.
- Đi bây giờ đi mẹ, mấy hôm nữa con đi khai giảng vào lớp một rồi, con muốn con đẹp hơn Trà Mi cơ.
Mẹ nó cười:
- Ừ… vậy đi với mẹ.
Vậy là mẹ dẫn nó ra chợ, nó tung tăng và cười không ngớt, nhìn thấy ai nó cũng chào thật to để người ta chú ý tới nó, để nó khoe rằng mẹ nó mới đi làm xa về, nó thật hãnh diện và thích thú.
Ra tới chợ, nó chạy ngay lại một cái quán bán quần áo con nít, ngày ấy nó cũng rất thông minh, nó biết đâu là đồ dành cho người lớn và đâu là đồ dành cho con nít.
Nó chỉ tay lên cái đầm nhỏ xinh màu trắng và nói:
- Mẹ ơi! Mua cho con cái kia đi, Trà Mi nó có một cái như thế nhưng mà con thấy cái của nó không đẹp bằng cái này, con mà mặc thì sẽ đẹp hơn nó, mẹ mua cho con nhé!
Mẹ nó nhìn chăm chú vào cái đầm, mẹ cười và chẳng hỏi gì thêm, mẹ mua ngay cho nó không chút phân vân gì. Thế là nó đã có được cái đầm nó thích, nó vui lắm. Mẹ nó lại dẫn nó ra một quán bán giày dép cho trẻ con, mẹ nó bảo:
- Con thích đôi nào mẹ mua cho?
Nó nhìn mẹ nó thích thú:
- Lấy cái đôi màu trắng mà nó biết kêu ý mẹ. Để con đi tới đâu ai cũng biết.
Là nó thích cái đôi dép mà cứ bước một cái nó lại kêu " bíp” một cái. Mẹ nó cười, xoa đầu nó:
- Ừ… con muốn mua gì nữa không?
Nó lắc đầu:
- Không mẹ ạ, mua hết tiền của mẹ, mẹ lại đi làm xa thì con nhớ mẹ lắm.
Nó không biết rằng khi ấy mẹ nó đã khóc, làm sao có thể so sánh cái nhớ bé tẹo của nó với nỗi nhớ của mẹ nó, và bây giờ nó lớn nó mới hiểu, nỗi nhớ thật kinh khủng.
Sau đó mẹ nó ở lại chơi với nó vài ngày, nó cứ quấn quýt bên mẹ vì sợ mẹ nó lại đi làm xa mất. Mẹ nó còn dẫn nó đi chụp hình để làm kỉ niệm với chiếc váy trắng ấy, nó cứ tưởng nó là đứa hạnh phúc nhất trên đời. Thế nhưng điều đó chẳng thể thay đổi được gì, mẹ nó rồi cũng phải đi xa.
Sáng hôm đi khai giảng nó giật mình dậy, nó nhìn xung quanh, không thấy mẹ nó đâu, nó òa khóc, khóc như mưa… mẹ nó đã đi rồi, đêm qua nó thấy mẹ nó xếp quần áo nhưng nó lại tưởng nó đang nằm mơ. Vậy là mẹ nó đi thật rồi, nó tủi thân và nó cứ thế khóc, khóc, và khóc.
Bà ngoại từ ngoài chạy vào, nó ôm bà nó khóc tiếp:
- Mẹ con đi rồi bà ơi…
Bà ngoại nó cũng khóc:
- Ừ… mẹ con đi rồi vài bữa mẹ con lại về, ngoan dậy thay đồ đi học đi con.
Và khi ấy làm sao nó biết được bà ngoại còn đau hơn nó cả trăm lần, ai cũng có nỗi nhớ và nỗi nhớ của nó chỉ là một chút tủi thân nho nhỏ. Nó chỉ biết tủi thân thôi chứ biết nhớ biết mong là gì. Nhưng nó ngoan, nó dậy và thây chiếc váy xinh đẹp mẹ nó mua cho nó rồi đi khai giảng.
Bà ngoại phải đi làm nên nhờ một người cùng xóm dẫn nó đến trường, trên đường đi, nó buồn lắm, nó chẳng còn nghĩ đến chuyện có xinh hơn Trà Mi trong chiếc váy mới này, nó chỉ nghĩ đến mẹ, mẹ nó mà thôi, nó cứ rớm rớm nước mắt. Nó đang đi thì bỗng một chiếc xe lớn chay thật nhanh qua nó và tạt hết nước mưa ở dưới lòng đường lên người nó.
Nó giật mình rồi nó khóc òa lên… cả người nó ướt hết, toàn đất bẩn, cái váy của nó cũng thế… chuyển thành màu nâu hết rồi. Nó buồn và tủi thân quá đi, nó khóc giữa đường, nó biết phải làm sao đây?
Thế rồi người ta lại dẫn nó về nhà, bảo nó thay đồ khác rồi đến trường. Bà ngoại đang chuẩn bị ra đồng, nhìn thấy nó ướt nhẹp như con chuột lại khóc thút thít, bà thương quá, bà dẫn nó vào trong thay cho nó một bộ đồ khác rồi cột tóc cho nó gọn gàng.
- Thôi, con đi học đi, để chiều về bà giặt rồi mai con mặc.
Nó tủi thân, nó khóc, nó cũng chẳng nói gì, rồi nó theo người đó đến trường. Nó chẳng thích đi học như thế này một tí nào.
Một thời gian sau đó, bố nó về thăm, nó cũng chẳng biết bố nó là ai, chỉ khi bố nó ôm nó rồi bế bổng nó lên và nói:
- Con gái út của bố xinh quá.
Vậy là cho tới giờ nó mới thấy bố, nó cũng nghe bà nó kể về anh chị của nó nhưng nó cũng chưa từng thấy bao giờ. Bố nó lấy trong vali ra một cái hộp thật lớn, bố bảo:
- Chị con mua cho con đồ chơi với búp bê này.
Vậy là tự nhiên nó thấy yêu bố nó, nó chạy lại ngay, mở đồ chơi ra và rất là thích thú với con búp bê ấy, nó nghĩ chắc Trà Mi không có nhiều đồ chơi như nó đâu.
Nó đang mải mê với đống đồ chơi thì bố nó bảo:
- Con gái út của bố vào lấy đầm mẹ mua ra mặc cho bố xem nào, mẹ đưa hình vào bố trông đẹp quá.
Thế là nó ton ton chạy vào trong lấy cái đầm ra mặc, chỉ có điều cái đầm nó không còn đẹp như lúc mẹ nó mới mua, nhưng lúc nó mặc thì nó vẫn thấy nó đẹp, đẹp như công chúa, bố cũng nó nói vậy. Và dĩ nhiên là nó vui lắm. Bố còn bảo khi nó lớn lên chắc sẽ xinh lắm là tại vì nó là con gái ngoan của bố nó mà.
Những hôm bố ở nhà nó cứ quấn quýt bên bố nghe bố kể chuyện gia đình mình ở xa. Bố bảo anh trai nó rất chăm chỉ, giúp được bố mẹ nhiều việc còn chị gái thì học rất giỏi. Nó nghĩ thầm chắc do nó còn nhỏ quá nên bố mẹ để nó sống với bà ngoại… hình như trước đây anh chị nó cũng thế, nó bé tí nhưng nó hiểu và nó chỉ im lặng, nó sợ phải xa bố lắm, nhưng nếu bố phải đi xa thì… nó đành chấp nhận.
Vài hôm sau bố nó đi, nó nhìn theo nhưng không khóc, chỉ khi thấy xe chạy thật xa nó mới khóc vì nó đã hứa là không được khóc như lúc mẹ đi, vậy mà cuối cùng nó vẫn khóc.
Mấy năm sau bố mẹ không về thăm, càng lớn nó càng thấy ganh tị với đám bạn và tủi thân thật nhiều. Nó viết thư gửi cho bố mẹ và toàn kể chuyện trên trời, dưới đất.
Thế rồi khi nó học xong tiểu học, mẹ nó về, và lần này mẹ nó sẽ đón nó đi. Ban đầu nó vui và háo hức lắm, nó sắp được sống với gia đình của nó, nó chỉ biết có vậy.
Ngồi cùng với mẹ trên chiếc xe khách, nó hạnh phúc lắm. Nó mơ ước ngày này đã lâu lắm, nhưng nó cũng buồn vì nó phải xa bà ngoại, không ai cho nó chọn được ở cạnh tất cả những người mà nó yêu mến. Nó lén lút khóc, nó cũng không biết mẹ nó đang nghĩ gì, chỉ biết mẹ vỗ vai nó và nhìn ra bên ngoài… thật buồn. Nó bắt đầu biết đến nỗi buồn nặng trĩu kể từ giây phút này. Nó không sợ gì hơn cái cảm giác phải chia tay người thân, nó chỉ ước cái trái đất này nhỏ bằng nửa cái đoạn đường nó đi học thì có lẽ không bao giờ nó phải buồn và khóc.
…..
7 năm sau khi sống cùng bố mẹ và anh chị, cũng đến ngày nó phải thi vào đại học. Chị nó đã tìm được một công việc phù hợp trên thành phố và nó gieo quyết tâm phải lên đó học đại học. Với nó thì chuyện đậu đại học vào trường nó thích không quá khó, ngày ba mẹ đưa nó đi, nó tưởng rằng nó sẽ không khóc thế nhưng khi quay lại nhìn bố mẹ khuất dần phía sau, mắt nó cay xè, và nó vẫn phải khóc ngon lành. Sau trận mưa nước mắt ấy nó hứa sẽ không khóc thêm một lần nào nữa, nó nhất định phải mạnh mẽ vì chính nó là người quyết định ra đi, tìm một cuộc sống mới chứ không giống như ngày nó còn nhỏ.
Vậy là suốt gần một năm trời nó không rơi một giọt nước mắt nào vì nhớ nhà, những lúc nhớ thì nó dặn lòng không được khóc vì như thế là yếu đuối, mà nó thì nhất định không được yếu đuối. Bố mẹ đặt niềm tin vào nó và không còn cách nào khác là nó phải vượt qua.
Vậy mà hôm nay nó lại ngồi cô đơn ở đây khóc thút thít như một đứa con nít vì vô tình nó nhìn thấy chiếc đầm ấy. Dù nó muốn nó nhỏ lại như ngày xưa để không cảm thấy ngột ngạt cũng không được. Ngày bé, nó chỉ khóc một lát, ngủ dậy sẽ quên nhanh thế nhưng bây giờ thì khác, nó đã biết đến những nỗi buồn chất ngất không có lối thoát và đôi khi nó mệt mỏi vô cùng. Nó thật sự muốn bỏ trốn, nhưng biết phải làm thế nào đây khi nó chẳng thể thay đổi cái thế giới này được.
Và nếu như nó không trưởng thành liệu nó có hiểu được rằng cuộc sống này khó khăn và bố mẹ nó đã phải cực khổ như thế nào. Và rồi nó vẫn xin được trưởng thành hơn nữa để thấu hiểu hết nỗi khổ của cha mẹ. Giờ xa nhà, bơ vơ, lạc lõng nó mới hiểu trước đây khi phải xa nó bố mẹ cũng đau đớn biết nhường nào.
…..
Khó khăn vô cùng….
Nó lặng lẽ đi về, lau khô nước mắt và chờ đợi… những nỗi nhớ này sẽ còn kéo dài đến mãi mãi… không bao giờ dừng lại.
Và nếu như có một ngày nó khoác trên mình chiếc đầm trắng tinh khôi thì những bộn bè của cuộc sống còn khiến nó mệt mỏi hơn nữa. Những khi ấy nó chỉ muốn được về nhà, sà vào lòng mẹ và nũng nĩu với bố. Hôm nay nó không mua chiếc đầm ấy vì có mặc nó hay không nó vẫn là đứa con gái xinh đẹp nhất của bố mẹ.
Ngẩng mặt lên trời, mơ ước rằng một ngày nào đó mẹ sẽ là người dẫn nó đi thử chiếc đầm trắng tinh khôi nhất của đời người con gái… thế là đã hạnh phúc và đủ lắm rồi, những bộn bề này nó sẽ cố gắng vượt qua hết vì nó luôn có gia đình nó che chở… dù xa hay gần. Nó mong bố mẹ nó được sống bình yên và khỏe mạnh. Nó sẽ không bao giờ nói ra nhưng trong trái tim nó thì đã khắc sâu rằng " GIA ĐÌNH LÀ TẤT CẢ”… và nó vẫn là một đứa con thật hạnh phúc!!
Vote Điểm :12345