»  
»  
16:40, 19/12/2014

✿ Người Đăng: yukytamtut

1.471 Lượt Xem 6 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Anh Có Thương Em Thật Không Phần 2

 
Đắn đo rồi lại suy nghĩ, cuối cũng tôi cũng mạnh dạn bước lên lầu trên. Thế nhưng khi tôi lên đến nơi thì không thấy ai trong lớp cả. Đang ngỡ ngàng thì tôi chợt nhớ ra anh chỉ đi học thể dục chứ không học buổi sáng. " Chắc học xong anh về rồi”, tôi đoán vậy. Vẫn cái tâm trạng man mác buồn, tôi lững thững về lớp.
 
Cả ngày tôi chẳng thể làm được việc gì ngoài nghĩ đến anh, những việc anh làm cho tôi và cả bức thư ấy nữa. Mặc dù có linh cảm nhưng tôi cứ muốn hỏi anh cho thật rõ. Hình bóng anh chiếm thật nhiều chỗ trong tâm trí tôi, tôi thật sự rất muốn gặp anh.
 
Buổi tối, tôi thấy trong lòng rối bời rất khó chịu, có chút gì đó như là lo lắng, thật khó hiểu. Đêm đến đã khuya mà cũng không làm cho đôi mắt tôi khép lại, vẫn cứ là anh – một kẻ " giang hồ” độc chiếm những suy nghĩ của tôi.
 
Sáng hôm sau, tôi gượng dậy thật mệt mỏi nhưng nghĩ đến việc sẽ thấy anh ngồi đợi tôi đi ngang trước cổng nhà anh thì tôi vội vàng bò dậy và sửa soạn thật nhanh. Tôi quyết không để anh nghĩ tôi là đứa con gái lười biếng, ngủ nướng và đi học trễ. Không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy nữa… trước đây tôi đâu có như thế bao giờ, rốt cục thì anh là ai mà làm tôi phải thay đổi đến thế? Anh phải cho tôi câu trả lời, nhất định phải thế.
 
Thật là lạ lùng và buồn tẻ khi tôi chẳng thấy anh như mọi khi. Khi lên lớp thì tôi nghe thấy mấy đứa lớp tôi đang túm lại bàn tán chuyện gì đó. Vì đang buồn nên tôi chẳng quan tâm, ngồi xuống chỗ của mình, tôi thở dài rồi gục xuống mặt bàn:
  • Bà Oanh!
Nhỏ bạn ngồi cạnh gọi tôi:
  • Gì vậy?
  • Sao trông bà kì thế, mấy bữa nay rồi, có chuyện gì buồn kể cho tui nghe được không?
Tôi ngẩng đầu dậy:
  • Không có gì, hơi mệt chút thôi!
  • Bà bệnh gì mấy bữa nay? Hay bệnh tương tư?
 
Tôi im lăng đúng hơn là vì không quen nói dối mà cũng chẳng dám nói thật.
  • Bà này! Bà biết chuyện này chưa?
  • Chuyện gì?
 Tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của nó nhưng cũng ráng nghe cho có tôn trọng:
  • Chuyện cái anh chàng hôm bữa tặng quà mà bị bà ném vô thừng rác đó.
Nghe đến chút " manh mối” về anh, tôi giật mình, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:
  • Chuyện gì?
  • Nghe nói chiều qua có một đám giang hồ tìm tới tận trường mình mà chủ yếu là để gặp anh đó, hình như đánh nhau ý bà.
 
Tim tôi tự nhiên đập mạnh, trong người cảm giác như nóng lên:
  • Giang hồ nào?
  • Tui đâu có biết, nghe người ta kể thôi à…
  • Vậy… vậy  sau đó làm sao?
  • Hình như anh đó yếu thế hơn nên bị đánh… bọn kia kéo tới trường mình đống lắm, ghê thật, dây dưa với bọn giang hồ làm gì không biết.
 
Tim tôi như ngừng đập vì lo lắng, tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã diễn ra và kết quả của nó như thế nào… tôi thấy sợ.
  • Có phải bà cũng lo lắng cho người đó phải không?
Tôi giật mình, bạn tôi nói đúng, tôi đang lo đến phát điên lên.
  • Tui chỉ nghe đồn còn thực hư thì không biết, nếu bà thấy lo lắng thì…
  • Không ! không có gì đâu, chuyện giang hồ tui chẳng dại xen vào, mất công phiền phức.
 
Nó tròn mắt nhìn tôi vẻ đầy kinh ngạc:
  • Bà nói thiệt à? Tui cũng đến bó tay bà luôn, người đâu lạnh lùng đến thế là cùng, người ta cũng tốt với bà mà.
  • Thôi.. kệ đi, chuyện cũng đã rồi, biết để mà làm gì?
Đấy là tôi cố tình lảng tránh đôi mắt ngờ vực của nó, tôi không muốn để người khác biết tôi đang lo lắng cho một người mà tôi từng rất ghét. Nhưng dù có cố gắng thế nào tôi cũng không tự giấu được lòng mình. Cố gắng lắm mới hết giờ học, tôi chạy xe thật nhanh về qua nhà anh, tôi dừng xe ngay trước cổng và ngó nghiêng, ánh mắt tôi đang cố tìm anh.
  • Có chuyện gì vậy cháu?
 
Tôi giật mình quay lại phía sau, tôi nhận ra ngay đó là mẹ của anh:
  • Dạ… không có gì ạ… cháu… cháu định mượn anh Dương cái vợt cầu lông để chiều cháu đi học thể dục ạ.
  • À… thằng Dương nó không có ở nhà, để bác vào lấy cho cháu mượn, là con ba Minh phải không? Càng lớn càng xinh làm bác cứ tưởng ai…
Tôi ái ngại:
  • Vậy thôi bác ạ, anh không có nhà sợ anh không đồng ý.
  • Có gì đâu, nó thoáng tính lắm, nó đi từ chiều hôm qua, kêu qua nhà bạn mà chưa thấy mò về, con trai nhà này… chán lắm, giá có con gái thì nhàn phải biết.
  • Dạ…
Vậy là bác vào lấy vợt cầu lông cho tôi mượn, tôi cầm mà cũng chẳng biết phải làm gì với cái đó nữa, tôi học đá cầu mà. Bác thật thoáng nhưng điều làm tôi lo lắng là anh… anh đi từ chiều hôm qua mà chưa về, tôi nóng lòng, không biết anh ra sao. Tôi gần như muốn nổ tung bởi những lo sợ trong đầu.
 
Buổi chiều, tôi cứ lạng vạng qua lại trước nhà anh mấy lần, vẫn không thấy anh đâu, tôi lo lắng đến phát khóc mất thôi… cái tên du côn này sao để tôi phải bận tâm nhiều đến thế.
Buổi tối, tôi lại lân la trước cổng nhà anh:
  • Bác ơi!!
Tôi goi và mẹ anh bước ra:
  • Bác cho cháu gửi cái lại cái vợt cho anh Dương ạ!
  • Ừ… để bác cất cho…
Tôi cố đưa mắt nhìn quanh xem có anh không, nhưng không thấy. Thật là thất vọng, tôi đang định chào bác về thì một chiếc xe máy thắng gấp ngay trước mặt làm tôi giật mình. Là xe của anh, và anh đã xuất hiện sau một chuỗi các suy đoán của tôi. Anh nhìn tôi ngỡ ngàng, tôi nhìn anh đầy lo lắng và tò mò. Anh vẫn đang bịt khẩu trang:
  • Đi đến nhà bạn nào mà giờ mới về vậy con?
Tôi đứng chôn chân nhìn anh và anh cũng thế:
  • Dạ… con đến giúp nhà thằng bạn chút chuyện.
  • Đi biệt tăm bây giờ mới về… cứ như vậy hoài xóm làng họ dị nghị.
Tôi thấy mình thừa thãi…. Và tôi nghĩ chắc anh cũng ổn, hình như tôi lo hơi quá.
  • Cháu chào bác cháu về ạ…
  • Ừ… 
Vậy là tôi lững thững ra về, nhìn thấy anh vẫn bình thường tôi thấy yên tâm nhưng sao vẫn có gì đó khó chịu. Thay vì đi vài bước để về nhà tôi lại lang thang tản bộ một mình, tôi cần chút thời gian để suy nghĩ vẩn vơ.
  • Bé!
 Có tiếng gọi ở phía sau, hình như là gọi tôi, tôi quay lại. Là anh thật:
  • Sao không về nhà lang mà thang ngoài đường?
Tôi nhìn kĩ vào khuôn mặt anh, hình như có cái gì không ổn cho lắm.
  • Anh bị gì ở trên mặt vậy?
Anh ấp úng…
  • À… giúp nhà thằng bạn chuyển đồ, bất cẩn nên bị…
Tôi nhìn anh chằm chằm…
  • Em biết chuyện của anh rồi… đừng có nói dối…
Anh cố lảng tránh tối:
  • Nghe mẹ anh bảo bé mượn vợt cầu lông, bé cần thì cứ lấy, anh không có học đến.
Tôi bắt đầu thấy nao nao trong lòng:
  • Có phải tại em không?
Không thể lảng tránh được nữa, anh trả lời:
  • Không phải, tại anh giang hồ mà, bị tìm đến hỏi thăm là chuyện bình thường, anh quen rồi.
Anh chẳng hiểu nổi cảm giác của tôi lúc này, nó cứ ân hận và cảm thấy có lỗi.
  • Em xin lỗi… chuyện đó… chấm dứt rồi phải không? Sẽ không còn lần nào nữa chứ?
Anh cười trừ:
  • Chắc vậy… xong xuôi cả rồi mà.
Chỉ nhìn khuôn mặt đã thấy anh bị thương. Không biết anh có bị như thế nhiều không, chắc là đau lắm, bị đánh một lần nên tôi biết, nó không dễ chịu chút nào.
  • Anh có… bị thương nhiều không?
  • Bé thấy đó, anh vẫn bình thường…
Tôi bước chầm chậm, không biết phải nói gì cũng không biết phải làm gì:
  • Bé đừng cảm thấy có lỗi, là tự anh thôi, chuyện qua rồi, đừng nhớ làm gì.
 
Tôi cũng chẳng muốn nhắc lại ác mộng đó nữa.
  • Bé sao thế?
  • Không !! mà sao anh cứ gọi em là " bé” vậy?
 Anh bỗng mỉm cười:
  • Thì tại anh thấy lúc nào em cũng nhỏ bé, xinh xinh.
  • Đừng có trọc em…
  • Đâu có…
  • Em lớn rồi, không phải con nít, có tên tuổi đàng hoàng.
  • Nhưng với anh thì " bé” lúc nào cũng là " bé”.
  • Tại sao?
 
Anh trầm ngâm một lát:
  • Chắc bé không nhớ ngày bé còn nhỏ xíu, bé rất thích người ta kêu bé là " bé”…
Tôi quay sang nhìn anh ngỡ ngàng, không hiểu sao anh lại nhắc chuyện ngày bé của tôi.
  • Ngày đó bé thường chạy theo anh xin đi thả diều, anh còn cho bé kẹo, bé nhớ không?... ngày đó thật đẹp và êm đềm… thế nhưng giờ thì…
Anh say sưa kể, còn tôi, tôi như muốn khóc:
  • Ngày ấy, bé còn nhỏ nên rất biết nghe lời, rất lễ phép, anh lớn hơn bé ba tuổi. Khi ấy trong xóm duy chỉ có một đứa con gái như bé là thích đi thả diều và đi chơi xa, anh rất quý bé nên lúc nào đi chơi anh cũng cho bé đi… vậy mà khi bé lớn lên, bé trở nên xinh xắn, học giỏi, bé lại khinh thường anh… Anh buồn lắm.
 
Tôi đã có những kỉ niệm như vậy sao? Phải rồi, hình như đã từng, thế nhưng nó đã lạc đi đâu mà tôi chưa hồi ức lại được.
  • Rồi sao nữa?
  • Vậy thôi… bé trở nên xa cách giống như những người không từng quen biết, thậm chí còn xa hơn thế….
 
Tôi thật sự cảm động và tôi muốn khóc. Bước thật chậm, tôi quay sang nhìn anh và hỏi một cậu thật ngắn gọn vì không thể chờ lâu hơn được nữa…
  • " Anh có thương em thật không?”
Anh ấp úng:
  • Có… nhưng… chỉ như một đứa em gái thôi…
 
Niềm tin trong tôi tự dưng vỡ òa, bao hi vọng bỗng chốc tan nát:
  • Sao…?
  • Vì anh không có em gái nên rất muốn quan tâm tới bé như em gái của mình, anh yêu quí bé từ nhỏ..
 
Tôi không thể nói lên lời nào:
  • Anh không có ba, không anh chị em, vì thế từ nhỏ anh đã rất cô đơn… trong xóm thì ai cũng không thích chơi với anh, chỉ có một mình bé… mặc dù giờ bé đã khác nhưng anh vẫn luôn coi bé như " bé” của ngày xưa…
 
Tôi thấy lòng mình sao ngột ngạt, tôi muốn khóc thì phải, khó chịu quá đi mất:
  • Vì không ai che chở cho mẹ con anh nên anh phải tự học cách bảo vệ cho chính người thân của mình, anh chỉ có mẹ và… anh cũng muốn bảo vệ cho bé nữa… Không phải anh thích giang hồ mà là anh bắt buộc phải thế, anh không thể yếu đuối để bị bắt nạt…  anh ghét như vậy.
 
Tôi không muốn nghe thêm anh nói gì nữa, những gì anh nói với tôi sau câu " anh chỉ coi em là em gái” đều thừa thãi và vô vị, tôi không muốn nghe những điều đó. Thế rồi, nước mắt ướt át tôi nhìn thẳng vào anh:
  • Kệ anh, chuyện của anh liên quan gì đến em?... anh thích bảo vệ ai mặc kệ anh…
 Và rồi tôi chạy về, nhanh thật nhanh, tôi không muốn nghe hay thấy anh nói thêm bất cứ điều gì. Câu nói của anh làm tôi thất vọng, đau lòng, mọi thứ như vụn vỡ.
Vài hôm sau đó, cứ nhìn thấy anh là tôi lảng tránh. Tôi thật sự thấy nhớ anh, nhiều khi muốn gặp và nói chuyện với anh nhưng tôi đâu lường trước được rằng anh chỉ coi tôi như một đứa em gái bình thường, không có gì hơn. Vậy là tự nhiên tôi lại đi yêu đơn phương anh? Tôi bị điên thật rồi, tôi đã lầm tưởng nhiều quá, tôi buồn và thất vọng tràn trề.
 
Đến ngày sinh hoạt thanh niên, tôi bưng nguyên cái mặt nặng trịch đến. Từ đâu anh lại ngồi gần tôi:
  • Sao buồn vậy bé?
  • Kệ người ta… quan tâm chi?
  • Thì cũng quan tâm thế chứ chắc gì ai đó đã hiểu…
Tôi quay sang lườm anh:
  • Lo chuyện bao đồng…
  • Biết ngay mà… đâu có hiểu cho anh đâu…
 
Tôi giận dỗi vu vơ:
  • Thế sao không ra kia chơi đi..
  • Có ai muốn chơi với mình đâu… nhưng mà nhiều người muốn nói chuyện với bé lắm đấy, mấy thằng cứ xáp xáp hỏi han… hay anh đi chỗ khác để bé nói chuyện cho tự nhiên nhé!
 
Tôi thật sự giận rồi:
  • Để làm cái gì? Không thích…
  • Vui mà…
  • Đã nói là không thích…
Anh còn ra bộ hào hứng kể nể:
  • Vậy chứ bé thích ai… nói đi anh chỉ đích danh thằng đó tới nói chuyện với bé… anh là đại ca ở đây mà…
Tôi gằn lên:
  • Không thích…
 
Thế rồi tôi giận dữ đứng vụt dậy, tôi bỏ đi:
  • Hay là bé có người để thương rồi?
 
Anh chạy theo tôi. Tôi quay lại, mắt có gì đó ướt át:
  • Thế thì đã sao? Thương thì thương đấy, rồi sao? Nhưng người ta không thương thì biết làm sao?
  • Bé thương ai bé cứ nói chứ ngại gì?
Tôi nhìn thẳng vào anh, vừa giận dỗi, vừa muốn hét lên rằng tôi thật sự thích anh. Và rồi anh tiến đến gần tôi:
  • Chỉ cần bé nói bé thích ai thì anh cũng sẽ khiến người đó phải thương bé nhiều hơn như vậy… nói đi… nói với một mình anh thôi… nói đi…
Nước mắt tôi rơi xuống, rồi như không thể giấu giếm thêm nữa:
  • Sao anh lại… lại để em khóc… " Anh có thương em thật không?”
 
Không thể hình dung giống như đang trong vô thức…
  • Ừ… anh thương bé thật lòng,… anh cố tình đùa bé đấy… nhờ vậy mà anh biết bé cũng thương anh như anh đã từng… bé khóc vì bé thích anh phải không? Anh hứa sẽ không làm bé khóc như thế này một lần nữa… vì anh.. anh yêu bé… thật đấy..
 
Tôi hất tay anh ra:
  • Đừng có đùa em nữa…
  • Lần này là thật lòng…  thật mà…
 
Tự nhiên tôi thấy lòng mình như nở hoa, tôi hất tay anh thêm một lần nữa:
  • Đáng ghét… sao không nói sớm… làm người ta buồn ơi là buồn… dám chọc em à?
Anh phá lên cười:
  • Ai bảo bé dễ lừa làm chi?? Vậy giờ đã tin anh chưa??
  • Không tin..
Tôi cười khúc khích, tôi lại đùa anh:
  • Nãy giờ đùa anh thôi… em không có biết thương ai hết á!!
  • Lại nữa rồi… nói một câu… thật hay đùa đây? Nếu em mà nói là em đùa thì mấy lời vừa rồi anh cũng đùa em đấy.
Tôi thật sự vui đến muốn cười thật lớn, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy thú vị như hôm nay và chưa bao giờ tôi trông thấy anh thích thú như thế này…  lời nói ra đùa cũng không sao miễn là tình cảm chúng tôi dành cho nhau là thật…  và chúng tôi hiểu đó là sự thật.
_________Hết_________
 

Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile