Truyện ngắn: Cho tôi yêu thương thêm một ngày!
Tác giả: Phan Nhật Băng Băng
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Cho tôi thêm một ngày nữa để yêu thương!
Qua những con đường nhiều ngã rẽ là con hẻm nhỏ đi vào căn nhà cấp bốn bình thường. Trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng rộng ba mét, một đứa bé chớp chớp đôi mắt ngái ngủ. Một tay trái em với sợi dây chuyền nước khó nhọc ngồi dậy. Như một thói quen, em bò dậy mở cánh cửa sổ với lấy ánh sáng của mặt trời, ngó lại chiếc đồng hồ kitty để trên bàn.
6h sáng!
Em được chuẩn đoán là bị bệnh tim từ khi 6 tuổi. Hai năm nay là hai năm khó nhọc của cả em và gia đình. Nhà em không giàu có, bố mẹ chỉ làm công nhân, đủ ăn đủ sống qua ngày. Nhưng từ khi em bị bệnh tim nhà đã trở nên nghèo túng. Trong nhà trước sắm được ít đồ thì đều mang bán hết để lo chạy chữa cho em. Em đã đòi về nhà vì mùi bệnh viện làm em rất khó chịu. Em thấy mình trở thành gánh nặng của gia đình. Tuy lúc đấy, em chỉ 6 tuổi, nhưng em là một đứa bé nhạy cảm, hiểu và biết hết mọi điều đang diễn ra hay cũng biết là mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Không muốn gặp ai, chỉ muốn ở một mình, trong căn phòng nhỏ này chùm lấy tấm chăn lạnh lẽo với hơi ấm ngắn ngủi. Cắn lấy nắm tay để che đi tiếng nấc nức nở của mình, em không muốn bố mẹ thấy em khóc... Họ... đã hi sinh quá nhiều.
Bệnh tật ngày càng làm tinh thần em trở nên suy sụp nhiều hơn...
Nhưng từ khi cậu bé xuất hiện, bố mẹ như thấy lại được nụ cười trên môi của đứa con gái bé bỏng!
Cũng là buổi sáng này, ngày hôm nay của 2 năm về trước em đã gặp được cậu nhóc
Cậu nhăn nhó la hét rất to làm em phải giật mình. Hôm nay là ngày đến trường! Là ngày các em lớp 1 được chập chững bước vào trường học. Nhìn những bạn đồng trang lứa được cặp sách tới trường em càng thấy tủi thân hơn. Ngày nào em cũng phải ở đây, với sợi dây truyền nước này... Mong muốn một điều kì diệu sẽ đến chắc chắn chỉ xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm.
Cậu nhóc láu cá bị mẹ véo lấy cái tai khi lì lợm bám vào cây cột không buông. Có lẽ cậu không chịu đi học! Hành động của cậu làm em phải bật cười trên khuôn mặt ướt nước mắt nhem nhuốc. Cậu cứ la lên rồi làm đủ trò để kêu mẹ đưa về và không kèm theo câu than vãn "đi học mệt lắm mẹ ơi"
Hai năm trôi qua cậu và em đã lên 8 tuổi nhưng hình như cậu không biết rằng sáng nào em cũng mở cửa sổ để chờ nhìn thấy cậu. Nhờ cậu, nhờ những trò quậy phá của cậu vào mỗi buổi sáng mà nụ cười của em lại trở lại, bệnh tình của em cũng tiến triển tốt hơn
Nhưng, sao hôm nay cậu không đi qua đây nữa. Đã 6h 48 rồi!
Em buồn rầu với lấy cánh cửa sổ đóng lại thì ngay lập tức câu nói của mẹ cậu lọt vào tai em.
"Muộn học rồi Thiên nhanh lên nào!"
Cậu xách cặp vội vã đeo giầy miệng gặm ổ bánh mì làm em lại phì cười. Cậu ở gần nhà em, cách khoảng 5m và ở dãy đối diện nên em có thể dễ dàng nhìn thấy dáng vẻ vội vã và hậu đậu của cậu khi dẫm phải dây giày vừa buộc
Ngày hôm nay cậu đã có thể tự đi bộ tới trường mà không cần mẹ. Cậu thấy mình như trở thành người lớn vậy. Ánh mắt liếng thoáng của cậu nhanh chóng nhìn khắp nơi, ngực ưỡn ra và vỗ vào
"hà hà mình là người lớn rồi!"
Cậu chợt thấy em nhìn cậu thì phải. Hai năm nay buổi sáng nào đi học cậu cũng có cảm giác như có người nhìn mình, thì ra là con bé ấy
Cậu thoăn thoắt núp dưới cửa sổ nhà em và nhảy dựng lên. Lấy hai tay banh cái miệng nhỏ nhỏ to lên rồi lè lưỡi
"hù!"
Em giật thót mình suýt nữa thì ngất xỉu. Nhìn thấy cậu em vội vã định đóng cửa lại thì bị cậu chặn lại
-Ê, sao dám nhìn trộm tui nhỏ kia
Cậu ra oai khoanh tay lại hất mặt về em làm dáng coldboy. Cậu bị nhiễm mấy bộ phim hàn quốc sướt mướt với coldboy mà mẹ cậu hay xem rồi
Em lắp bắp rụt rè không nói lên lời
-Tớ...tớ....
Em là một đứa nhút nhát, nhạy cảm và không giỏi kết bạn. Thực sự em đã rất muốn nói chuyện và kết bạn với cậu từ lâu rồi nhưng em không dám. Nước mắt như dồn vào khoé mắt rồi tràn ra làm cậu hốt hoảng
-Ế ế sao lại khóc vậy tui đâu làm gì bạn đâu mà khóc vậy?
Cậu chồm lên cửa sổ nhà em làm em càng khóc to hơn
-Thôi thôi tui xin lỗi xin lỗi, bạn nín đi! Mẹ tui mà biết là nhéo tai tui chết luôn á. Tui tên Thiên còn bạn tên gì?
Cậu xoè bàn tay nhỏ ra gãi gãi đầu cười khềnh khệch. Những giọt nước mắt bất chợt ngưng lại ,khuôn mặt nhem nhuốc nhìn cậu rụt rè
-Tớ...tớ tên An Nhiên!
-oa Nhiên hả? Tên đẹp quá vậy, bạn cũng dễ thương nữa hen - nhóc ngồi xổm trên thành cửa sổ cười toe - Ê mà Nhiên bị bệnh hay sao mà đeo cái đó vậy - cậu ngây thơ gãi gãi đầu thắc mắc
- Ừ... tớ bị bệnh! - Em bặm bặm môi mặt đỏ lên trông thấy, đây- lần đầu em có bạn
-À! Chắc đau lắm hả? Cái đó Thiên cũng đeo rồi, đau lắm. Mà Nhiên không đi học sao? -cậu lại tò mò nhìn em
-Tớ bị bệnh, không đi học được - em cúi đầu chậm rãi, ánh mắt nhạt đi chất chứa nỗi buồn
Cậu bối rối "à ưm" một hồi rồi loay hoay lấy trong cặp ra một cây kẹo hồ lô
-Cho Nhiên này! Kẹo này khó kiếm lắm đó
Cậu nhảy bổ vào giường làm em giật thót mình. Em rụt rè chậm chậm đón lấy, như không tin em nhút nhát hỏi lại cậu
-Cho...tớ...thật hả?
-Ưm, con trai không bao giờ nói dối. Nhất ngôn cửu đỉnh mà hehe
Cậu vỗ ngực rồi đưa ngón cái lên cười. Em nhận lấy cây kẹo cười mỉm và nói "cảm ơn!". Em có bạn sao? Vậy là lời nguyện cầu hàng đêm đến các vì sao của em đã thành hiện thực. Em luôn ao ước mình có được một người bạn như bao người, em ước được một lần đi ra khỏi căn phòng này mà không phải là bệnh viện, em ước mình có thể chạy nhảy thả diều trên bãi đất trống sau nhà. Em không quá tham lam, và chỉ cần một điều ước thành hiện thực là em có một người bạn đã quá đủ với em
-Cậu... đi học đi! Sẽ muộn đấy!
Cậu ngớ người, mặt đơ ra và la toáng lên "a, chết rồi muộn rồi" . Cậu mấp máy loạng choạng suýt từ cửa sổ té xuống đất nhưng em nhanh nhẹn níu lấy tay cậu. Cây kim truyền nước nhọn hoắt bất chợt bị tác động đụng vào tay em, một chút nhói. Cậu "cảm ơn" em rồi chạy đi nhanh chóng.
Cậu quay lại vẫy tay chào em và hét lớn nhưng không may lại bị vấp phải hòn đá. Cậu té uỵch xuống đất, cái trán chày xước một tý, rồi cậu lại đứng lên cười phì chạy mất tăm. Em ngó từ cửa sổ ra nhìn cậu thở một hơi dài
"hậu đậu quá!"
0o0
Buổi chiều tà, cậu nhóc dáng vẻ vội vã trên tay cầm hai cây kẹo hồ lô chạy về. Cậu lén lút đến gần cửa sổ nhà em nhảy bổ lên. Khuôn mặt đầy hi vọng bỗng hụt hẫng thấy rõ. Em không có trong phòng! Lũi thũi định ra về thì cậu thấy em kéo cây truyền nước đi vào
-Nhiên đi đâu vậy? - cậu lại nhảy phóc lên cửa sổ, nhanh chóng lấy lại khuôn mặt nghịch ngợm
-Tớ đi viện về - em cười nhìn cậu. Trông em có vẻ khá mệt nhưng có lẽ đã bớt rụt rè nhút nhát hơn sáng
-Hây, của cậu nè. Kẹo hồi sáng ngon không? - Cậu ngồi đu đưa chân ở cửa sổ cắn cấy một hột hồ lô rồi đưa cho em cây còn lại
-Um! Ngon lắm! Lần đầu tớ được ăn kẹo ngon vậy - em cười tươi nhận lấy cây kẹo
-À mà.... Nhiên cầm lấy đi - cậu ngậm cây kẹo vào miệng loay hoay mở nắp chiếc cặp lấy ra một quyển sách toán - tớ sẽ dạy cậu học!
Cậu đưa ngón cái ra cười đầy tự tin. Em nhìn cuốn sách giáo khoa một lúc ngây người ra. Em... cũng được học sao? Em nhìn qua cậu, trên miệng nở lên nụ cười tươi. Em bảo cậu đợi một chút rồi đóng cửa đi ra. Lúc sau em mở cửa trèo lên giường em chồm người dán vào trán cậu một miếng băng keo cá nhân
-Như vậy sẽ bớt đau hơn
Rồi cười mỉm!
Vậy là ngày nào cậu cũng dạy em học vào buổi chiều. Mỗi ngày là một môn khác nhau theo những kiến thức ít ỏi được cô giáo truyền lại cho cậu. Cũng không quên là lúc cậu đến sẽ có một cây hồ lô ngào đường dành cho em. Cậu chỉ cho em nhiều thứ thú vị ngoài kia, kể cho em những gì diễn ra trên lớp và bao nhiêu câu chuyện cười làm em phải cười ra nước mắt...
Nếu như mỗi đêm trong hai năm khổ nhọc với căn bệnh của mình là những năm tháng kéo dài với những giọt nước mắt trong bóng đêm, là những ngày lê thê với những "con kiến" cắn vào tim làm em nhức nhối thì một tuần nay lại là ngày an giấc với em. Em đã mơ được nhiều thứ mà không phải là ác mộng, nước mắt cũng vơi bớt với chiếc chăn ấm áp. Em cảm nhận được hơi ấm từ chăn được nhiều hơn tuy là sự nhức nhối không chút huyên giảm nhưng em lại thấy bớt đau
-Không biết con bé có thể chịu được đến khi nào đây
Em nghe thấy tiếng mẹ và cảm nhận được mẹ đang vuốt nhẹ lấy tóc em. Khẽ mở hí mắt em thấy mẹ khẽ nấc lên từng tiếng để em không thức giấc, kế bên là bố em. Khuôn mặt ông không dấu nổi sự đau xót khi nhìn em
-Bác sĩ bảo con bé tinh thần có đi lên nhưng bệnh thì đã chuyển qua giai đoạn cuối, quá nặng để cứu chữa- Bố cay đắng nhắm nhẹ hàng mi với những nếp nhăn ngày càng nhiều
-Là tại chúng ta. Anh và em đã ích kỉ bao biện cho mình một lí do "nghèo" không đủ tiền phẫu thuật cho con. Bây giờ thì có một núi tiền ở đây mà không có con bé thì có ý nghĩa gì nữa chứ? - mẹ em nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt gầy gò
Em giả bộ chớp chớp mắt ngáp ngủ rồi ngồi dậy
-Sao mẹ khóc vậy? Mà sao bố mẹ ở đây
Chồm người, em nhẹ lau đi những giọt nước mắt lăn dài . Bố chỉ xoa nhẹ đầu em và nói "con ngủ đi" rồi ra ngoài
Sao mà em không biết chứ? Bố mẹ đâu dấu được em. Em cũng không trách bố mẹ của mình bất cứ điều gì cả chỉ là do em không được may mắn , em luôn có những suy nghĩ như vậy. Em nằm xuống kéo tấm chăn thấm lấy những giọt nước mắt mặn chát.Rồi em cũng sẽ phải ra đi. Đi đến nơi những vì sao kia và không còn được ở đây, không được ở với bố mẹ, không được gặp cậu nhóc Thiên, không được ăn kẹo hồ lô từ cậu, không được nghe những câu truyện cười, hay được cậu dạy học nữa... Cuối cùng... rồi cũng sẽ vậy thôi
0o0
Em nhìn tấm lịch để trên bàn háo hức mở cửa sổ chờ cậu. Hôm nay em không phải đeo dây truyền nước, em đã nói với bố mẹ muốn thả lỏng tay một ngày. Nếu mà bố mẹ biết em chốn ra ngoài để đi thả diều thì sao nhỉ? Chắc bố mẹ sẽ không cho đâu. Đã mấy lần em xin bố mẹ rồi những đều là những lời từ chối. Hai người sợ em khi ra ngoài đó sẽ ngất xỉu, bệnh em đã quá nặng để có thể đi ra ngoài mà không phải là bệnh viện...
Cậu nhóc cầm con diều lót tót chạy đến cửa sổ nhà em
-Cậu xin bố mẹ chưa?
-Ưm, tớ xin rồi
Em sách đôi dày búp bê nhỏ chèo qua cửa sổ cách đất 1m rồi chạy đi cùng cậu. Cậu tò mò nhìn em hỏi " sao cậu phải leo cửa sổ? sao không đi ra bằng cửa ngoài?". Chỉ biết ậm ừ rồi đánh trống lảng cho qua cho qua, em không dám nói với cậu là mình trốn ra ngoài.
Trên bãi đất trống với chỉ khoảng vài ba người ra thả diều. Cậu nhóc chạy vun vút dựt dựt sợi dây diều cho nó bay cao lên.
Oa! Bay cao quá!
Cậu đưa cho em chai nước đã được chút hết để cột dây diều hỏi em "Nhiên muốn thử không?" . Em thích thú gật đầu nhận lấy. Tay em run run vì gió quá nhiều làm diều bay mạnh hơn. Em sợ... em giữ không được. Thấy điệu bộ khó khăn của em cậu ngồi bẹp xuống cùng rồi giữ phụ em một đầu chai
-Sẽ bớt nặng hơn
Sau một hồi hì hục cuối cùng em cũng giữ chắc được con diều. Em... thả diều được rồi! Em ngó nghiêng xung quanh bắt trước mọi người dựt dựt sợi dây diều
-Cậu vui không?
-Ưm vui lắm
Bầu trời lộng gió làm tóc em tung bay. Em cười tươi nhìn cậu chậm rãi. Mái tóc của cậu cũng bay lên lộ ra vùng trán dô bướng bỉnh. Thảo nào cậu lại nghịch như vậy
Tim em đột nhiên nhói lên đau hơn bất cứ lúc nào. Em rít nhẹ lên dụi dụi ánh mắt mờ đi
-Khi nào trời nhiều gió như vầy tớ sẽ dắt Nhiên đi thả diều tiếp nhé
Em nhìn hình ảnh cậu mập mờ trong đôi mắt nhỏ. Mọi thứ bắt đầu tối dần. Người em như lơ lửng dần mất cảm giác và cuối cùng chỉ là giọng nói của cậu nhóc vang vang bên tai
"Nhiên, Nhiên cậu sao vậy?"
Dây diều tụt khỏi tay em đứt quãng bay đi mất chỉ để cái chai ở lại. Cánh diều cuốn theo bầu trời lộng gió không biết bay về phương nào và đi về đâu. Đến các vì sao chăng? Em sẽ mãi nhớ lấy hình ảnh của cậu và không bao giờ quên - người bạn đầu tiên của em...
Em nghe thấy tiếng bố mẹ và hình ảnh mập mờ của hai người. Mẹ lại khóc, em lại làm cho mẹ khóc nhiều nữa sao? Hình như là em được đẩy vào bệnh viện. Còn nhóc Thiên đâu rồi? Kia rồi! Cậu chạy theo chiếc xe đẩy ngày một nhanh như cố gắng với lấy một tình bạn đẹp nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi
Em sẽ về với trời cao hay là còn ở đây nữa? Em đã có một người bạn, đã ra được căn phòng của mình mà không phải bệnh viện đã được thả diều dưới bầu trời lộng gió, giây phút ấy thực sự em rất muốn được tiếp tục cảm nhận. Nhưng dẫu sao, điều ước mà bao năm ấp ủ em cũng đã có.
Cuộc sống rồi cũng sẽ kết thúc. Mỗi sớm mai thức dậy đều là một ân huệ của cuộc đời dành cho chúng ta. Một ngày sống trên đời này, được chia sẻ là điều vô cùng quý giá. Trân trọng từng giây phút cuộc đời là trách nhiệm của mỗi con người. Và quan trọng hơn, khi chúng ta mở mắt vào sớm mai và thấy mình còn sống để còn được yêu thương là đã quá đủ.
Nếu được, em muốn tham lam lấy đi nhiều hơn giây phút của cuộc đời!
Vote Điểm :12345