02:00 am
Trên tầng 10 của khu chung cư A vẫn còn sáng đèn. Một cô gái ngồi trước ban công, đôi mắt mơ hồ mệt mỏi nhìn xa xăm, bàn tay thon dài mân mê vành cốc socola nóng đã nguội từ lúc nào, mặc kệ từng đợt gió lạnh mùa thu đang lướt qua cơ thể yếu ớt kia.
Hình như cô đã ngồi đó từ rất lâu, không làm gì cả, chỉ là không ngủ được. Cô nhớ mối tình đầu của mình, cô nhớ anh, nhớ nụ cười anh, nhớ ánh mắt anh và nhớ cả hôm nay là sinh nhật anh. Anh giờ đang ở đâu, đang làm gì, anh có nhớ cô như cô đang tha thiết nhớ anh không… và chưa bao giờ cô nhận được đáp án. Cô thở dài ngấp từng ngụm socola nguội ngắt, rất ngấy, rất ngọt nhưng cô vẫn cảm thấy nó đắng…
9 năm trước
Anh và cô quen nhau ở một lớp học thêm. Cô vui vẻ, hoạt bát còn anh điềm đạm, ít nói. Cô thầm để ý anh chàng mọt sách với cặp kính dày cộm ngay từ những ngày đầu gặp mặt,cô thích cách anh nhẹ nhàng cười với cô, cô thích anh từ tốn chỉ bài tập cho cô, cô thích giọng nói ấm áp của anh, cô thích nhìn anh từ phía sau và cô thích anh. Cứ thế cô âm thầm thích anh suốt những năm tháng cuối cấp 2 của mình. Chỉ cần nghĩ đến anh cả thế giới của cô như được thắp sáng. Chỉ cần trò chuyện với anh vài câu cô liền cả đêm không ngủ được. Từ một đứa sống vô tổ chức như cô bắt đầu biết học hành chăm chỉ, biết ăn nói nhỏ nhẹ, biết chăm chút lại bản thân. Cô không biết bản thân đã thay đổi nhiều như thế nào từ khi thích anh, cho đến khi phải nộp đơn đăng kí vào trường cấp 3.
"Cậu...cậu định thi vào trường nào thế?” cô ấp a ấp úng hỏi anh
"Chắc là Chuyên”
"Ò”
Lần đầu tiên cô cảm thấy buồn như thế, cô biết mình không giỏi như anh, cô sẽ không đậu, cô chỉ có thể học trường thường. Cô sẽ không được gặp anh sao, cô phải xa anh sao, cô còn chưa kịp nói là cô thích anh…
Anh bắt gặp cô đang thút thít ở công viên, anh quay đi. Chợt có thứ gì ấm ấm chạm vào tay cô, là anh, anh mua cho cô ly socola nóng.
"Sao một mình ở đây vậy?” anh mỉm cười nhìn cô, giây phút đó cô cảm thấy ánh mắt anh còn ấm hơn cả ly socola nữa.
"...”
"Cậu uống đi, đừng khóc”
"Sao là socola, nhỡ tớ không thích thì sao” cô cũng chịu lên tiếng
"Vì tớ thích socola, cậu không thể không thích”
Cô nhìn anh ngạc nhiên, "Cậu có ý gì vậy? Cậu biết tớ thích cậu sao? Hay là cậu thích tớ? Có phải cậu đang tỏ tình với tớ không?” cả tá câu hỏi trong đầu cô nhưng cuối cùng cô cũng chỉ đáp một chữ. "Ờ”
"Cố học đi nhé, tớ sẽ học cùng lớp với cậu, thi tốt!” anh vỗ vai cô rồi đứng dậy đi, cô nhìn theo bóng lưng anh ngơ ngác.
Ý gì vậy? Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì vậy? Mê sảng sao? Sau hôm đó cô lao vào học điên cuồng. Kết quả là cô được vào lớp chọn của trường và...chung lớp với anh.
"Cậu rớt Chuyên à?”
"Cố tình đấy”
"Tại sao?”
"Nếu tớ nói là vì cậu thì cậu có làm bạn gái tớ không?”
Cứ thế ba năm cấp ba của cô trở thành khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời. Cô ở bên anh, nhẹ nhàng, ấm áp và bình yên. Thanh xuân của cô, tuổi trẻ của cô luôn hiện hữu hình bóng của anh. Ngỡ rằng sẽ được sống mãi trong cái tình yêu đó, nhưng cô đã lầm.
Trước hôm thi đại học một tuần, cô tự tay làm một hộp socola, gói ghém thật đẹp đứng trước cửa nhà anh. Hai tuần rồi cô chưa gặp anh, cô muốn chúc anh thi tốt. Nhưng cô không gặp anh mà là mẹ anh. Anh không ở đây, anh không thi đại học, anh sang Mỹ hai ngày trước rồi, anh không nói với cô, anh không giữ lời hứa và anh xa cô… Hộp socola rơi xuống đất, mảnh giấy nhỏ cũng rơi ra "Ăn socola của tớ sẽ đậu đại học ^^”. Cô như người không chút sức lực trượt dài ở bức tường nhà anh, quỵ xuống đất và khóc rất lâu, rất lâu…
...
Sáng nay cô nhận được thông báo từ giám đốc. Cô sẽ chịu trách nhiệm tiếp đón và bàn bạc với công ty đối tác ở Mỹ. Đến sân bay ngồi chờ trong trạng thái mệt mỏi vì đêm qua cô thức trắng.
"Xin lỗi em có phải người của công ty X?” giọng nói ấm áp quen thuộc, đã lâu lắm rồi cô không được nghe, cô ngẩng lên.
"Vâng…” là anh, đúng là anh, cô không nhầm, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Bất giác cô ôm chầm anh, đôi mắt lưng tròng, nỗi nhớ da diết suốt bao năm qua rốt cuộc cũng trút ra được rồi. Anh của cô, tình yêu của cô, socola của cô đã trở về rồi và đây không phải là mơ. Anh chầm chậm đặt tay lên lưng cô, dường như anh cũng rất nhớ cô nhưng chỉ thì thầm "Anh xin lỗi”...
Anh luôn dõi theo cô dù cách xa nửa vòng trái đất. Anh luôn nhớ đến cô, luôn nghĩ về cô như cách mà cô nhớ về anh. Anh luôn muốn về gặp lại cô nhưng bất khả khán. Anh biết anh có lỗi, năm xưa anh đi bỏ lại cô một mình chính anh cũng không biết trước. Anh phải gánh vác công ty của gia đình vì anh là con trai duy nhất, anh đã từ bỏ ước mơ, từ bỏ mọi thứ và cả cô chỉ vì hai chữ trách nhiệm. Lần này trở về đều là do anh sắp xếp, anh muốn lần cuối cùng được bên cô trước khi quá muộn.
Trong suốt ba tháng anh công tác ở đây, họ lại trở về ngày tháng tươi đẹp năm xưa, anh không ở khách sạn mà ở căn hộ của cô. Hằng ngày cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau yêu thương. Nhưng có điều chưa khi nào cô hỏi anh tại sao năm đó anh không nói mà đã du học, anh cũng không đề cập đến việc đó. Cô muốn biết những năm tháng qua anh đã sống như thế nào, anh có nhớ cô không nhưng rồi cô cũng chỉ im lặng, lặng lẽ sống tận hưởng ngày tháng hạnh phúc như mơ này bên anh.
Anh và cô ngồi trong một quán cafe nhỏ gần trường cũ của hai người. Tay đan tay, mắt nhìn nhau không rời cùng hai cốc socola nóng trong làn khói mờ ảo, giây phút này cô chỉ mong mình đang mơ, mãi mãi sống trong hơi ấm và vị ngọt của cốc socola.
"Tối nay anh bay rồi, anh sẽ về chứ?” cô mỉm cười nhìn anh
"...”
"Hai tháng sau...anh...phải lấy vợ rồi” Anh nhìn cô nói không nên lời
Lại một lần nữa mọi thứ đến thật bất ngờ. Nụ cười trên môi cô chợt tắt, cô nhìn anh, rụt rè rút tay lại. Cô cố trấn an bản thân nhưng cô không làm được. Một dòng nước trong veo lăn dài nơi gò má, không thể cất thành lời.
"Anh xin lỗi, anh thật sự rất yêu em nhưng…” anh lấy tay lau nhẹ giọt nước mắt của cô
...
Tối đến, anh phải đi, cô lặng lẽ đứng đó, không nói lời nào, anh nhìn cô đau lòng. Họ lưu luyến nhau, cảm nhận nỗi đau đến tận xương tủy. Cô không ra sân bay anh cũng không trách, anh hiểu điều đó quá khó khăn với cô. Vuốt nhẹ mái tóc, đặt một nụ hôn thật lâu thật ấm lên trán cô mà tim như thắt lại. Anh biết cô rất yêu anh và anh cũng thế nhưng anh nợ người vợ tương lai của mình. Cô ấy vì cứu anh trong một vụ tai nạn mà tàn phế đôi chân, cô ấy yêu anh và anh biết cả đời này anh phải có trách nhiệm với cô ấy. Cuộc đời anh mãi mãi gắn liền với trách nhiệm.
Cô lặng lẽ đặt hộp socola vào tay anh bên trong mảnh giấy ghi ngắn gọn "Chúc anh hạnh phúc". Anh quay đi, cô vội ôm chặt tấm lưng kia, đôi môi yếu ớt
"Bảo trọng!" rồi rời tay khỏi anh.
Nhìn anh khuất dần, một lần nữa cô ngã ngục, nấc nghẹn không thành tiếng, nước mắt cứ rơi, vết thương ở tim cứ như tét ra, cảm giác hụt hẫng như ngày trước anh đi không lời từ biệt nhưng lần này cô đã biết được đáp án. Rằng anh sẽ không trở về nữa, anh sẽ không là của cô nữa, anh sẽ không phải là người cùng cô bước tiếp năm thánh thanh xuân và cả một đời về sau...Anh cứ luôn miệng nói xin lỗi, cô không cần biết lý do gì cả, cô không cần anh xin lỗi, cô chỉ cần anh ở bên cô nhưng anh không thể. Cô hiểu cho sự bất lực của anh vậy ai hiểu cho sự mất mát của cô.
Cô lại chờ nhưng lần này cô không biết mình chờ cái gì nữa. Đôi khi cô muốn để bản thân cố chấp một chút, sống buông thả một chút như những ngày anh chưa đến để không phải đón nhận sự thật này một cách đau đớn như thế. Anh lặng lẽ xuất hiện bên cô rồi lại lặng lẽ rời đi, anh cho cô hạnh phúc tột đỉnh nhất thời rồi đẩy cô xuống vực sâu đau khổ một đời, cứ thế khi đến không báo trước khi đi cũng không một lời từ biệt. Thế nhưng cô chưa bao giờ trách anh, cô thầm cảm ơn anh đã cho cô một tuổi trẻ trọn vẹn đầy mùi vị, những cảm xúc, những kỉ niệm mà cô không bao giờ quên và cũng không muốn quên. Cô yêu anh bằng cả trái tim và ít nhất cô biết anh cũng đã từng yêu cô như thế. Anh và cô, rồi sẽ phải tiếp tục bước, tiếp tục yêu thương, tiếp tục cuộc sống nhưng họ sẽ đi trên hai con đường khác nhau, chạm nhau một lần rồi xa nhau mãi.
Đêm nay cô lại không ngủ, lại bên ban công lạnh lẽo, lại căn hộ sáng đèn và... lại cốc socola nóng. Nó đắng ngắt như vị vốn có của nó và như vị của cuộc tình dang dở kia...
Vote Điểm :12345