Hà Mộ đưa Mặc Nghiên về nhà rồi lái xe đến công ty, hôm qua đã như ý nguyện được ăn nó nên tâm trạng hắn rất tốt, công việc chất đống mấy ngày qua chỉ trong một buổi sáng đã hoàn thành được hết. Nhìn hiệu suất làm việc thần tốc của hắn mà thư ký trợn mắt há mồm.
Bà Hà vì muốn đem cơm trưa đến công ty cho hắn mà đã chuẩn bị cả một buổi sáng. Thằng con bà dạo này không mấy khi về nhà, chẳng biết ở bên ngoài lêu lổng với thằng nào nên bà đành phải bỏ công đến công ty một chuyến, biết đâu bà sắp có con dâu về mà "yêu thương".
- Phu nhân!
- Nó có trong đó không?
- Dạ có ạ! Hôm nay có vẻ giám đốc rất vui.
- Ồ thế à? Vui chuyện gì thế?
- Dạ tôi không biết! Nhưng ngài ấy làm việc với hiệu suất thật cao khiến phòng kế hoạch đang đốt pháo ăn mừng...
- Hừm... đáng nghi nha!
- Vâng?
- Không có gì! Cô đem cái này vào cho nó, tôi về luôn đây!
- Vâng ạ!
Bà Hà như đã tìm được niềm vui mới, hí hứng quay về. Bà cần thuê thám tử tư đi điều tra một chút xem ai đã làm con trai bà vui như thế a, sắp tới sẽ không còn buồn chán nữa... 6
Mặc Nghiên về nhà ngủ mê mệt. Cậu sống ở nơi này có một mình, ba mẹ cậu ở dưới quê đã quen nên không chịu theo cậu lên đây sống. Vì thế lúc nào cậu cũng cố gắng làm việc chăm chỉ để ba mẹ có một cuộc sống đầy đủ hơn...
Cả cơ thể đau nhức khiến cậu ngủ thẳng một giấc đến khi đói không chịu nổi mới lếch xác dậy vào nhà bếp kiếm gì đó ăn. Nhìn sắc trời cũng nhá nhem tối, cậu quyết định nấu một bát mì, ăn lẹ rồi vào giải quyết mail sắp xếp công việc ngày mai để giám đốc không phải bận tâm.
Năm phút sau, mì úp đã chín mà cậu lại đang ngồi đối diện với vị khách đã hành hạ cậu suốt đêm qua, bốn mắt nhìn nhau mà lòng ai cũng dậy sóng.
Mặc Nghiên xấu hổ ngồi cứng đơ trên ghế sô pha nhà mình, đối diện là thân hình to lớn lực lưỡng mà vô cùng anh tuấn của người mà cả đêm hôm qua "ăn" cậu không còn mảnh xương nào, đôi mắt rực lửa của hắn như đem cậu luộc chín từ trong ra ngoài a...
Hà Mộ thú vị nhìn người tình bé nhỏ đang đỏ bừng từ mặt tới cổ trước mặt mình, trong lòng không ngừng cảm thán: Thật là một sự khác biệt vô đối a! Lúc trên giường em ấy thật mạnh dạn biết bao, lúc này lại mắc cỡ tới nỗi không dám ngẩng đầu lên nhìn mình... Hà Mộ thật muốn ngay lập tức nhào vào ôm ngay lấy cậu ngấu nghiến, hắn nhớ cậu sắp phát điên nên mới cố tình về sớm chạy đến đây thăm cậu a. Nhìn nhìn cái mông người nào đó chỉ ngồi có một nửa trên ghế, hắn dám đảm bảo hắn mà có một chút cử động nào cậu sẽ lại chạy biến.
- Em ăn tối chưa? – Hắn dịu dàng hỏi.
- A... đang... đang ăn... - Mặc Nghiên xấu hổ trả lời, chắc tô mì ngâm nước của cậu đã hết ăn được rồi.
- Hửm? Ăn món gì, cho tôi ăn với, đang đói bụng nè! – Hắn hớn hở chạy vô bếp. 3
Mặc Nghiên hoảng sợ chạy theo... Và cậu bắt gặp vị giám đốc anh tuấn của mình đang đứng đực mặt ra nhìn tô mì đã bị ngâm nước đến nhạt nhẽo, đầu chân mày nhíu lại thật chặt.
- Em ăn cái này a... Em có biết là em trải qua sự tình gì không mà dám ăn loại thức ăn không bổ dương mà nóng kinh người này.
- Em...
- Thật là không quản em không được a! – Hắn thở dài quay sang ôm ngay lấy cậu trước khi cậu kịp phản ứng rồi hôn lên trán cậu – Đi nào, chúng ta đi siêu thị!
- A... không cần đâu! – cậu vội vàng phản ứng.
- Ngoan, nghe lời! 1
Chẳng hiểu sao khi nghe hắn nói vậy, Mặc Nghiên cảm thấy có một dòng ấm áp chảy tràn ra trong tim. Cho đến khi phản ứng lại thì hắn đã lôi cậu lên xe phóng thẳng ra siêu thị, không quan tâm những ánh mắt ái mộ xen lẫn ghen tị của những người xung quanh, lôi cậu dạo hết quầy thức ăn này đến quầy thức ăn khác, mua đầy cả giỏ đựng hàng mới vui vẻ ra về. Trong quá trình đó Mặc Nghiên chỉ biết bị động đẩy xe đi theo, được ai đó quan tâm chăm sóc thật vui nhưng cũng thật ngại ngùng, còn lại là một người cùng giới tính với mình a, điều này khiến cho cậu không biết phải làm sao.
Một tiếng sau đó họ trở về căn hộ nhỏ nhắn đơn sơ của Mặc Nghiên, Hà Mộ vô cùng yêu thương thay "vợ" xuống bếp nấu cơm. Mặc dù hắn là con cưng nhưng thời gian du học ở nước ngoài hắn đã có khả năng nấu nướng cực kỳ tốt, bởi vậy một bữa cơm ba món mặn một canh hắn làm vô cùng thuần thục, Mặc Nghiên chỉ biết ở bên cạnh hỗ trợ, còn cảm thấy xấu hổ vì mình chẳng biết nấu món gì.
Dọn thức ăn lên bàn, hai người cùng ngồi xuống đối diện nhau. Hà Mộ trong lòng đang rất vui vẻ chuẩn bị chờ tình nhân khen ngợi. Còn Mặc Nghiên thì chỉ biết cúi đầu ngại ngùng không dám nhìn người đàn ông đẹp trai kia.
- Em ăn nhiều vào!
- Vâng... ngài cũng ăn ngon miệng!
Hà Mộ vừa gấp đồ ăn cho Mặc Nghiên vừa tìm chủ đề trò chuyện, hắn không ngờ cậu là một người hướng nội đến vậy a, toàn hắn bắt chuyện cùng cậu, còn cậu cứ thụ động mà trả lời.
- Ngày mai em muốn đi làm lại chưa hay muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?
- A... mai em sẽ đi làm...
- Được chứ? Tôi vẫn nghĩ là em nên ở nhà thêm một ngày thì hay hơn, hôm qua tôi đã không biết chừng mực, có lẽ em vẫn còn đau rất nhiều a...
- Giám đốc! – Cậu quýnh quáng ngăn người nào đó nói tiếp, trời ạ, cái chuyện xấu hổ này sao cứ bị giám đốc đem ra nói hoài, cậu chỉ muốn chui luôn xuống đất trốn thôi. – Em không sao, ngài đừng bận tâm.
Hà Mộ biết cậu xấu hổ nên không nói tiếp vẫn đề nhạy cảm đó nữa, một lát nữa hắn sẽ chăm sóc nơi ấy của cậu thật tốt, hạnh phúc của cả hai cần họ cùng cố gắng xây dựng a.
----------oOo----------
Mặc Nghiên bất lực nhìn cục nam châm đuổi mãi không đi bên cạnh mình, vấn đề là sau khi giải quyết cái dạ dày, người nào đó muốn tắm, cậu cũng vui lòng lấy khăn sạch cùng quần áo sạch cho người ta, sau khi người ta tắm xong, lại thấy mệt mỏi nên muốn ở lại một đêm. Thế là lúc này vị giám đốc vĩ đại của cậu lại chen chúc trên chiếc giường đơn, dán sát vào người cậu. Hơi ấm từ bờ ngực trần tỏa ra sau lưng cậu khiến Mặc Nghiên càng lúc càng mơ màng, cậu không ghét cảm giác hiện tại mà còn có chút thích, giám đốc của cậu nói sao cũng là một người đàn ông hoàng kim đi, có biết bao cô gái mơ mộng được thành đôi với hắn mà đến bây giờ hắn cũng chẳng chọn ai, lúc này lại thỏa mãn chen chúc cùng cậu trên chiếc giường nhỏ, yên tĩnh nằm cạnh ôm cậu, nói không thích là cậu là tên điên a...
Một bàn tay nóng ấm kéo suy nghĩ của cậu lại, Mặc Nghiên vội chặn cái tay đang mon men xuống mông mình lại, xoay người đối diện với đôi mắt sáng rực đang chăm chú nhìn cậu.
- Giám đốc...
- Gọi Mộ!
- M... Mộ! Đừng... đừng quậy...
- Tôi chỉ muốn xem một chút...
- Không sao mà...
- Hừ! Em cứ năm yên đi. – Hắn mặc kệ cậu, bật người ngồi dậy tung chăn ra.
Hắn bật đèn, bàn tay cứng rắn kéo tuột quần cậu xuống mặc cậu đỏ mặt phản đối. Bàn tay dịu dàng tách cánh mông cậu ra, đôi mắt chăm chú nhìn vào mật huyệt vẫn đang sưng đỏ đến đáng sợ mà thấy lòng nhoi nhói...
- Đừng nhìn...
- Yên nào! Đã sưng đến như vậy mà em vẫn cứng rắn chịu đựng đến bây giờ à...
- Không đau mà...á... - Cậu hít vào một hơi khí lạnh.
- Còn bảo là không đau! – Hà Mộ chỉ vừa chạm nhẹ vào mà cậu đã la toáng lên đủ biết cảm giác khó chịu của cậu là như thế nào.
Hắn xuống giường, đi đến chỗ áo khoát lấy một tuýp thuốc lúc chiều hắn vừa mua, trở lại giường cẩn thận bôi cho cậu. Mặc Nghiên nhìn người đang chăm chú mà vô cùng dịu dàng bôi thuốc cho mình, cậu thấy lòng thật thỏa mãn. Đồng tính thì đã sao, miễn sao họ thích nhau là được rồi, cần gì quan tâm người khác nói gì, suy nghĩ như thế nên cậu vô cùng bình tĩnh chấp nhận mình trở thành người yêu của vị giám đốc lãnh khốc trong miệng các bà tám trong công ty. 3
- Được rồi! Mỗi ngày bôi một ít sẽ khiến em mau lành.
- Cảm ơn! – Cậu mỉm cười nhìn hắn.
Hà Mộ thấy trong lòng lân lân, cậu vừa cười với hắn a, đây là nụ cười đầu tiên cậu dành cho hắn từ khi họ quen biết. Hắn có xúc động muốn hôn cậu, và hắn cứ thế đè cậu ra hôn. Môi lưỡi giao triền khiến dục vọng đang có dấu hiệu sôi sục trong hắn cứ thế dâng lên không đỡ được. Mặc Nghiên đỏ mặt khi thấy một vật cứng rắn nóng như sắt cọ cọ vào đùi mình.
- Chết tiệt... - Hắn khó chịu mắng khẽ.
- Để... để em giúp anh... - Cậu nhỏ giọng lên tiếng.
Hà Mộ mở to mắt nhìn người dưới thân, cậu né tránh ánh mắt hắn, bàn tay run run chạm vào vật nam tính đang đứng thẳng trong quần ai kia khiến hắn hít thở dồn dập. Biết cậu tình nguyện giúp mình, hắn vui mừng hôn hôn môi cậu, một tay nhanh chóng tuột quần xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu đặt lên đỉnh dục vọng của mình, nhẹ nhàng chà xát. Khoái cảm từ tốn dâng lên khiến hơi thở hắn càng lúc càng nặng nhọc, hắn thật sự rất muốn đi vào mật động nóng ấm kia nhưng hắn biết cậu đã quá sức nên cố gắng đưa đẩy tốc độ tay càng nhanh, và một phút sau đó hắn tìm được sự giải thoát cho mình...
Nhìn nhìn dịch trắng trên tay, Mặc Nghiên đỏ mặt nhìn hắn. Gương mặt hắn thấm đẫm mồ hôi vì khoái cảm trông lại càng quyến rũ lạ thường, bất chợt cậu hành động trước khi kịp suy nghĩ, đôi môi đỏ mọng cứ thế dính chặt lấy môi ai kia, Hà Mộ vui vẻ đáp lại, lại càng khiến cho nụ hôn càng sâu sắc...
Hắn dọn dẹp gọn mọi thứ, mĩ mãn ôm cậu vào lòng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ ngày mai hắn nên dọn nhà cho cậu, chiếc giường này thật nhỏ, hai người ngủ thật không thoải mái a...
CHAP 5
Trong biệt thự Hà gia, bà Hà đang nâng mắt nhìn bức ảnh thám tử đưa cho mình mà lòng đầy nghi hoặc.
- Sao thấy quen quen thế nhỉ? – bà lẩm bẩm.
Ông Hà vừa xuống uống nước nhìn thấy vợ cứ lầm bầm một mình thì tò mò lại gần. Thấy người trong tấm ảnh mà bà đang xem giống giống nhân viên công ty mình thì vô cùng khó hiểu:
- Em tìm hiểu về cậu ta làm gì?
- Á... ông hù chết tôi! – bà giật mình oán trách.
- Em đang làm chuyện xấu à? – ông ngồi vào cạnh bà.
- Là chuyện tốt đó chứ! Ông không cảm thấy thằng con ông chẳng thèm về nhà mà ở công ty hiệu suất làm việc lại tăng hay sao?
- Thế thì có vấn đề gì?
- Vì cậu ta! – bà chỉ vào tấm ảnh.
- Cậu ta thì làm sao? Chẳng phải bà bảo tôi tìm cho cậu ta một chân trợ lí trong công ty đó sao?
- Hả? – bà trố mắt nhìn ông: hèn chi thấy quen quen, thì ra là bà con xa của bà dì gì đó...Con trai à, lần này con phải cảm ơn mẹ rồi!
- Vậy chuyện mà em muốn nói là gì? – ông nhíu mày chờ bà nói.
- Cậu ta là người tình mới của thằng Mộ đấy!
Ông Hà ném cho bà một ánh mắt "chả liên quan" rồi đứng dậy đi về phòng. Chuyện con trai là đồng tính ông đã sớm chấp nhận rồi nên dù nó có dắt ai về cũng chả có vấn đề gì.
- Em muốn gặp thằng bé! Em muốn giao lưu tình cảm với cậu bé xinh xắn này a...
Ông Hà nhìn trời: "Con trai à, con tự cầu phúc đi! Mẹ con lại nổi máu ác ma rồi." 3
----------oOo----------
Nói đến Mặc Nghiên và Hà Mộ, sáng hôm sau thức dậy, vị giám đốc nọ đã "cưỡng đoạt dân nam", áp bức cậu phải chuyển đến sống cùng hắn. Mặc Nghiên bất lực nhìn dòng người ra ra vào vào dọn tất tần tật mọi thứ trong nhà mình lên xe đi mất, cậu chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong cuốn gói theo tên sắc lang kia về nhà hắn.
Hà Mộ cho chuyển mọi thứ của cậu vào nhà kho, chỉ đem vật dụng cậu thường dùng sắp xếp vào phòng. Hắn sắp xếp mọi thứ tươm tất là ép cậu lên giường ngủ ngay không cho làm gì cả rồi mới an tâm đi làm.
Mặc Nghiên nhìn trần nhà trắng toát mà cứ ngỡ mọi thứ là mơ, cậu đang nằm trên chiếc giường mà hôm trước cậu đã "mây mưa" cùng người đàn ông – hiện tại vừa là người yêu vừa là sếp của cậu, an ổn ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn lưu lại, khóe miệng tự giác nhếch lên. Cảm giác thả lỏng khiến cậu thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Khi Hà Mộ về đến nhà thì Mặc Nghiên vẫn còn ngủ, hắn nhẹ nhàng nằm lên giường nhìn gương mặt ngủ say của cậu, cảm giác thỏa mãn lan tỏa toàn thân, bây giờ cậu đang gần kề bên hắn, chạm vào là tới, cậu khiến cho lòng hắn lúc nào cũng ngập tràn niềm vui. Hà Mộ bất giác cúi đầu, đôi môi tham lam chạm vào môi cậu, khiến người dưới thân vì bị làm phiền mà ậm ừ phản kháng. Buông môi cậu ra, hắn bật cười chỉnh chăn lại cho cậu rồi đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối, buổi trưa chắc cậu cũng chưa ăn gì, hắn phải dành thời gian vỗ béo cậu mới được...
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, mỗi ngày của Mặc Nghiên đều ngập tràn màu sắc. Cậu có thể bên cạnh người cậu yêu suốt cả ngày, giúp đỡ hắn trong công việc, trông nom nhà cửa, mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy hắn trước tiên. Việc làm ở công ty cậu đã quen nên đều hoàn thành thật tốt nên tiền thưởng hắn cho cậu cũng cao hơn, Mặc Nghiên quá hạnh phúc để không phải lo lắng cho cha mẹ ở quê nhà. Một chuyện lạ nữa dạo này hay diễn ra ở công ty, bà chủ tịch Hà thường xuyên ghé thăm Hà Mộ vào giờ nghỉ trưa nên thời gian cậu ăn cơm cùng hắn hay không gian riêng tư của hai người thường hay bị gián đoạn, điều này làm cho giám đốc của cậu hay nổi điên mỗi tối khiến cậu ăn khổ rất nhiều lần, mà cậu chỉ có thể vác cái thân xác đau nhức giả bộ bình thường đi làm mỗi ngày.
Lúc này cậu và hắn đang đi công tác ở thành phố Y, nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Hà Mộ vì có thể trốn thoát mẹ hắn mà cậu chỉ biết nhìn trời cảm thán. Không biết có phải cậu nhạy cảm hay không mà mỗi lần gặp chủ tịch phu nhân, cậu lại thấy ánh mắt bà nhìn cậu luôn tràn ngập ám muội khiến cậu lạnh sống lưng.
- Này, anh đang đụng vào đâu thế? – Mặc Nghiên đánh bay cái vuốt sói đang mon men bò vào áo cậu.
Hà Mộ tuổi thân nhìn cái tay bị đánh đau của mình mà ấm ức nói: 3
- Anh muốn làm!
- Làm gì? – Cậu đỏ mặt né tránh.
- Làm em!
- Anh... không phải hôm qua mới làm sao? Bây giờ chúng ta đang đi công tác, phải hoàn thành công việc trước tiên chứ! – Cậu trừng mắt nhưng gương mặt ửng hồng đã bán đứng cậu.
- Hắc hắc... hôm qua sao đủ, anh biết em cũng muốn mà! – Hà Mộ nhào qua đè cậu xuống nệm khiến Mặc Nghiên la oai oái.
- Thôi mà... a... đừng chạm vào đó... tha em đi mà... 7
Hà Mộ hôn toàn thân người dưới thân, cả thân mình Mặc Nghiên vì nhột mà ửng lên một tầng hồng nhạt rất mê người khiến máu sói trong người hắn lại sôi lên ùng ục. Hà Mộ thoát quần áo cả hai, thân hình to lớn đè lên thân thể bé nhỏ bên dưới. Mặc Nghiên đỏ mặt nhìn hắn, thân hình Hà Mộ rất đẹp, đã không biết bao lần cậu bị mê hoặc vì cơ thể này. Nụ hôn Hà Mộ cứ chạy dọc xuống dưới, đôi môi hắn đi tới đâu là cơ thể bên dưới run lên từng chập...
- Ưm...
Mặc Nghiên nắm chặt mái tóc đang cặm cụi phía trên mình. Hà Mộ tách hai chân cậu ra, đôi môi gặm cắn làn da non mềm phía trong đùi cậu. Mặc Nghiên vừa tắm xong nên làn da cậu mát lạnh mượt mà khiến hắn vô cùng say mê cắn mút. Tầm mắt Hà Mộ rơi vào mật huyệt đang kích động run rẩy, đôi mắt hắn càng thâm trầm sâu hơn. Mặc Nghiên đang trong cơn kích tình bỗng trợn to mắt vì cảm giác sung sướng đến rợn người mà người bên dưới mang lại...
- A...Mộ... đừng làm thế...
- Hưm...em nằm yên đi... - chiếc lưỡi mềm mại của hắn đang đi vào mật huyệt mê người kia, chạm lên từng vách thịt non mềm đang tích cực co thắt bên trong cậu khiến Mặc Nghiên thét chói tai...
- Aaa... đừng liếm nữa... a... wmm...
Mặc Nghiên vì quá kích thích mà vặn vẹo thân mình nhưng bị đôi tay rắn chắc của Hà Mộ kiềm lại, đầu lưỡi hắn lại đẩy vào càng sâu đem đến cho cậu từng trận khoái cảm đến tê người...
- Ha... ha... đủ rồi...
Hà Mộ thấy cậu đã muốn bắn nên không tiếp tục trêu chọc. Hắn hôn một cái thật sâu lên môi cậu, đôi tay mạnh mẽ tách mông cậu ra, đỉnh nam căn cứng rắn cọ sát vào cửa huyệt đang mở ra khép vào như trêu chọc khiến Mặc Nghiên khó chịu lên tiếng...
- Anh vào a...
- Cầu anh đi!
- Ưm...
- Nói a...
- Cầu anh vào trong em...
Hà Mộ cười hắc hắc một tiếng rồi động thân thật mạnh, đỉnh nhọn mạnh mẽ phá cửa đi vào thật sâu khiến hai người cùng hít thật sâu vì khoái cảm.
- A...
- Nghiên...bên trong em thật thích...
- Đừng... ưm...ưm... đừng nói... á...
Hà Mộ chậm rãi trừu tông nam căn thật lớn của mình bên trong tiểu huyệt ấm nóng, từng dây thần kinh cứ căng lên thật chặt khiến hắn dường như cảm giác được chúng có thể đứt bất cứ lúc nào. Nhìn người dưới thân rên rỉ chìm trong khoái cảm cuồng loạn, chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác thành tựu kinh người, hắn khiến cho cậu như thế, khiến cho thân thể nhỏ bé bên dưới hắn trầm mê trong nhục dục.
- A... Mộ... ưm... đừng sâu như thế...
- Em được mà...- Hắn rút gần hết ra ngoài rồi lại thình lình cắm vào thật nhanh khiến Mặc Nghiên thét chói tai vặn vẹo điên cuồng.
- Không... quá nhanh... a..a... em không chịu nổi...aaaaaa...
Mặc Nghiên thở hổn hển bắn ra dù vật nam tính nhỏ nhắn của cậu chẳng cần một chút kích thích nào. Cậu mếu máo nhìn Hà Mộ đang bất động nhìn lại mình.
- Em thật là... chưa gì đã bắn! – Hắn trách cứ.
- Em không chịu nổi!
- Haizz... phải cấm vật nhỏ của em khóc nhè mới được!
Hắn với người lên hộc tủ đầu giường làm nam căn lại đâm vào thật sâu khiến ai đó rên lên, vật mới phát tiết lại có phản ứng. Hà Mộ lấy ra một sợi dây nhỏ, hắn bỏ mặc ánh mắt cầu xin của Mặc Nghiên, buộc chặc vật nam tính vừa có phản ứng trở lại của cậu lại, còn tốt bụng thắt hình một cái nơ. 6
- Bỏ... bỏ ra đi mà... - cậu mếu máo van xin.
- Không được, em mà bắn nữa sẽ rất mất sức. Ngoan đi, đợi anh tận hứng sẽ tha cho em. 1
Hà Mộ hài lòng nhìn tác phẩm của mình, yên lòng tiếp tục cắm nam căn thật lớn vào thật sâu, có thể làm làm làm mà không sợ ai kia vì nhìn không được mà phát tiết lần nữa.
Trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng nước ướt át, hòa cùng tiếng rên rỉ điên cuồng...
----------oOo----------
Mặc Nghiên giật mình tỉnh dậy bởi cái dấn vào thật sâu của ai kia, cậu rên lên khiến người kia chú ý. Hà Mộ nhoẻn miệng cười tiếp tục hành động đầy quyến rũ của mình. 2
- Anh vẫn chưa xong à... - cậu khàn khàn nói trong tiếng thở dốc.
- Ưm... với em không bao giờ đủ cả.
- A... tha cho em đi... thật mệt...
- Một lần nữa thôi... 2
Mặc Nghiên úp mặt xuống gối đầu, bất lực. Bọn họ đã ở trên giường ba giờ liền, làm làm và cứ làm. Cả cơ thể cậu đều không dậy nổi một chút sức lực nào, bên dưới đã tê dại chẳng còn cảm giác. Không biết cậu đã lên đến đỉnh cực lạc bao nhiêu lần mà giờ này mỗi một tất cơ bắp cậu đều bủn rủn. Hà Mộ cố tăng tốc độ trừu tống thật nhanh và rồi hắn cũng giải phóng bản thân, tha cho người tình bé nhỏ vẫn đang co giật từng cơn bên dưới hắn. 2
Hà Mộ nằm vật ra bên cạnh cậu, cố gắng bình ổn lại hơi thở vẫn còn rối loạn sau cơn cao trào. Hắn dịu dàng hôn lên thái dương cậu, thấy cậu mơ màng nhìn hắn một cái rồi lại thiếp đi, hắn biết cậu đã rất mệt rồi.
- Ngủ ngon, tình yêu bé nhỏ! – Hắn thì thầm.
CHAP 6
- Hà Mộ! Hà Mộ!
Hà Mộ giật mình bởi tiếng gọi gần như hét vào tai. Hắn đưa mắt về nơi phát ra âm thanh kinh khủng đó:
- Leo, sao cậu lại ở đây?
- Cậu còn hỏi, đang làm việc mà thả hồn đâu đâu thế?
- Xin lỗi, tối qua ngủ không đủ giấc!
- Tôi nói này, cậu có niềm vui mới cũng đừng sa đọa quá, kẻo có ngày lao lực quá độ mà tinh tẫn nhân vong ý.
- Hừ, lo cho cậu đi! Bản tin sáng nay lại vừa đăng tin cậu cùng anh chàng siêu mẫu X nào đó kia kìa.
Leo cười hì hì nhấp một ngụm cà phê.
- Mà này, dự án khu thương mại lần này tôi muốn cậu đích thân đi thị sát. Vì bản kế hoạch này mà tôi đã tốn không ít nước bọt với ông già đấy!
- Cậu có thể yên tâm là tiền của chúng ta sẽ không chạy đi đâu hết! Còn gì nữa không?
- À... trợ lý mới của cậu trông ngon thật đấy! Tôi có thế mời...
Rầm!!!
Leo trợn mắt im bặt nhìn Hà Mộ vừa đập bản kế hoạch lên bàn:
- Cậu ấy là của tôi, cấm sớ rớ!
- Của cậu?
- Đúng vậy!
- Lúc nào? – tính tò mò quánh chết không bỏ của Leo lại nổi lên.
Hà Mộ nhìn Leo, cười khẽ:
- Cái này phải cảm ơn cậu rồi!
- Tôi?
- Đúng vậy! Nhờ cậu mà tôi có thể khiến cậu ấy thuộc về mình vào đêm đầu tiên tôi về nước.
- A... là cậu ta à! Hèn chi cậu giấu kĩ thế, tội cho con thỏ nhỏ đó quá đi, lọt vào tay sói xám nhà cậu! – Leo cảm thán.
- Nhớ đó!
- Hắc hắc...
Leo hàn huyên trong chốc lát rồi lĩnh đi mất.
"Cốc, cốc!"
- Mời vào!
- Giám đốc! Anh có một cuộc họp sau 15 phút nữa.
Hà Mộ ngẩng lên nhìn dáng người nhỏ xinh cạnh cửa, từ khi cậu đến ở cùng anh, cậu càng trở nên mặn mà hơn bao giờ hết, hèn chi cái tên thú đội lốt người kia ho he muốn cậu. Mái tóc đã được tạo kiểu gọn gàng làm sáng bừng lên gương mặt trắng trẻo của cậu, làn da mịn màn, cả thân hình đầy đặn hẳn lên càng khiến cậu thêm hấp dẫn.
- Mặc Nghiên, khóa cửa lại!
- Ơ... - cậu khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
- Lại đây! – Hà Mộ cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể như căng ra và có thể nổ tung nếu không muốn cậu ấy ngay lúc này.
Mặc Nghiên tiến lại gần hắn, đang muốn hỏi xem hắn cần gì thì bị kéo mạnh, hắn đặt cậu ngồi trên đùi mình, đầu hắn vùi vào hõm cổ cậu hít thở mùi hương giản dị luôn khiến hắn mê mẫn.
- Giám... giám đốc!
- Gọi Mộ!
- Mộ... đang... đang giờ làm việc mà... - cậu lí nhí, tim đập bình bịch trong lồng ngực.
- Anh muốn em lập tức! 1
Hắn kéo tuột cả quần âu lẫn quần lót cotton của cậu xuống, đẩy cậu úp sấp lên bàn. Ngón tay gấp gáp chạm vào mật động tiêu hồn của cậu khiến cậu thở sâu, đôi môi cũng không rãnh rỗi gặm cắn từng tấc da thịt cậu.
- Ân... đừng mà... - Mặc Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, cơ thể cậu đang phản ứng tích cực trước những cái đụng chạm của hắn.
- Em lúc nào cũng không thành thật! Em ướt rồi đây này...
- Ư...ưm....
Hà Mộ vội vàng mở rộng tiểu huyệt, hắn đang kiềm chế xúc động cứ thế mà đâm vào trong cậu để đưa cả hai lên tới đỉnh điểm của khoái hoạt. Hắn đưa đẩy ngón tay nhanh hơn làm tiểu huyệt như cơ khát hút chặt lấy hắn, Mặc Nghiên đã mơ màng vì bị khoái cảm dày vò.
- Ân... Mộ.... cho em...a...
- Anh cho em! Tất cả đều cho em... - hắn rút mạnh tay ra khiến cậu rên lên vì kích thích, vội vã kéo khóa quần, đỉnh nhọn đã thẳng đứng sừng sửng, nóng bỏng và bóng bẩy dường như sắp nổ tung. Hắn đỡ nam căn để ngay cửa vào đang khép mở, không báo trước cứ thế dấn mạnh vào thật sâu trong cậu.
- A... - Mặc Nghiên hét lên bắn ra mà không có sự đụng chạm vào. Cậu không nén được khoái cảm kì dị mà hắn đem đến khi đâm vào thật sâu...
Bốp! – Em hư quá, chưa gì đã bắn! – Hắn đánh mông cậu, quở trách. 11
- Ư... ư... em không nhịn được! – cậu mếu máo.
- Mặc kệ em! Anh không dừng lại đâu... - nói rồi hắn bắt đầu điên cuồng đưa đẩy, mặc kệ cậu vừa cao trào xong đang rất mẫn cảm.
- A.... sâu quá...aaa... chịu không nổi...Mộ... chậm lại...
Khoái cảm như từng cơn sóng to dập cậu tới tấp, Mặc Nghiên chỉ biết thở dốc và la hét dưới những cú thúc điên cuồng của Hà Mộ. Hắn cũng không khống chế bản thân mà đắm mình vào đê mê mà cậu mang lại cho hắn, ướt át, thít chặt và co bóp liên hồi... Và sau vài cú thúc mạnh và sâu, hắn phun trào trong cậu trong tiếng gầm giừ trầm thấp, Mặc Nghiên cũng co giật hét lên rồi giải phóng.
Mặc Nghiên thở hổn hển chờ hắn rút ra ngoài, cậu vẫn cảm nhận được sự căng cứng nấn ná bên trong, khiến cậu run rẩy không dám động. Hà Mộ hôn lưng cậu, trượt nhẹ ra ngoài mang theo dịch trắng đầy nam tính của hắn, tạo thành một khung cảnh thật dâm mỹ.
- Anh lại không mang bao? 2
- Không kịp! – hắn rút khăn giấy ra lau chùi cho cả hai rồi chỉnh trang lại quần áo của hai người.
Mặc Nghiên run rẩy đôi chân tủi thân nhìn hắn, sao cậu có thể đi họp với đôi chân thế này? Hà Mộ yêu thương hôn lên môi cậu rồi tốt bụng nói:
- Vào phòng trong nghỉ ngơi đi, em không cần đi với anh!
- Nhưng...
- Ngoan, tối về anh nấu súp bò cho em tẩm bổ.
- Ưm...
Mặc Nghiên say đắm nhìn hắn mất hút sau cánh cửa, cậu đỏ mặt nhìn nơi cậu và hắn vừa mây mưa, xúc cảm nóng bỏng đó dường như thiêu cháy cả người cậu. Cậu xấu hổ sửa sang lại chỗ làm việc của hắn, hắn thật bậy quá, lỡ có ai đó đến thì biết phải làm sao? Mặc Nghiên vừa oán trách vừa mắc cỡ dọn dẹp chiến trường, sau này khi đi làm phải cách xa hắn một chút kẻo hắn nổi cơn cầm thú thì cậu không phản kháng được, mà có lẽ đời này cậu sẽ không bao giờ từ chối được hắn...
CHAP 7
Hôm nay Mặc Nghiên ở nhà dọn dẹp nhà cửa và sửa sang chút quần áo chuẩn bị mai đi công tác cùng giám đốc nhà cậu. Cậu vừa xoa thắt lưng mỏi nhừ vừa oán hận ai kia quá đáng, cậu đã van xin như thế mà hắn vẫn không tha cho cậu được một giấc ngủ ngon, mặc dù sau đấy cậu ngủ chả biết trời đất gì.
"Tính tang ----"
Mặc Nghiên giật mình, giờ này mà ai đến thế nhỉ? Cậu vội buông đồ trong tay chạy ra mở cửa.
- Xin chào, cho hỏi bác tìm ai ạ?
Mặc Nghiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mà ngẩn người. Nếu cậu nhớ không lầm thì đây chính là chủ tịch phu nhân của công ty cậu hay chính xác hơn là mẹ của giám đốc nhà cậu.
- Chào... chào chủ tịch phu nhân...
- Ô, ta cứ nghĩ là cậu không nhận ra chứ, uổng công ta hóa trang cả buổi – Bà Hà bất mãn tháo cặp kính đen tổ chảng ra. 5
- Ha... ha...không biết bà đến đây có việc gì, giám đốc không có nhà.
- Đương nhiên ta biết nó không có nhà mới đến đây!
Bà bước vào bộ sô pha trong phòng khách, thoải mái ngồi xuống và quan sát xung quanh. Con trai bà thật biết hưởng thụ, xem bộ sô pha nhập khẩu từ Italy này, rồi cái bộ bàn kia cũng đem về từ Pháp, chậc chậc, mắt thẩm mỹ cứ y xì ông bố nó.
Lúc này Mặc Nghiên vô cùng lo lắng, cậu không biết tại sao mẹ hắn lại đến đây, phải chăng mối quan hệ của hắn và cậu đã bị phát hiện nên mẹ hắn muốn ra oai phủ đầu, cho cậu một số tiền rồi bảo cậu phải rời xa hắn... Nghĩ đến đây thôi mà lòng cậu như bị ai nhéo, thật là khó chịu vô cùng. Cậu không muốn rời xa hắn, mặc dù có đôi lúc hắn cầm thú thật nhưng đối xử với cậu vô cùng dịu dàng, mỗi tháng còn cho cậu tiền tiêu vặt giúp cậu có dư gởi về chăm sóc cha mẹ già, cậu lúc nào cũng mang ơn hắn, mà hơn hết cậu có lẽ đã thích hắn từ lâu rồi...
- Mặc Nghiên!
- A... vâng!
- Cậu quen con tôi bao lâu rồi? – bà tò mò chết đi được, thằng con bà giấu kỹ quá cho nên tới tận bây giờ bà mới tìm được cơ hội gặp mặt con dâu tương lai, trông cậu khá ngoan ngoãn, chắc tối ngày bị thằng con bà ăn hiếp.
- Dạ... gần một năm rồi ạ!
- Cũng lâu rồi a! Thế... thằng Mộ nó "được" không? – bà nhìn cậu cười cười hỏi đầy ẩn ý. 1
- Hả? – Mặc Nghiên ngớ người nhìn bà – được... được gì ạ?
- Ây dà! Thì chuyện giường chiếu của hai đứa á, nó có đủ dũng mãnh, đủ to, đủ dài? Có cần ta bắt nó đi thẩm mỹ lại một chút, cắt gọt...!@#$%^^&*()... 26
- Dừng... DỪNG! – Mặc Nghiên đỏ mặt hét lên.
- Hở?
- Phu nhân...
- Gọi mẹ!
- Ơ...
- Ơ cái gì! Ta là đang hỏi con đó! – Bà bất mãn trợn mắt.
- Phu nhân, không phải người tới đây là để bắt con chia tay với giám đốc sao?
- Chia tay? Tại sao?
- Vậy... người muốn hỏi những việc đó làm chi? – cậu lí nhí hỏi, mặt đã đỏ như máu, cậu không ngờ giờ phút này mình lại ở đây nói về chuyện giường chiếu với mẹ chồng a.
- Việc đó? A! Cũng tại bố thằng Mộ, suốt ngày cứ không cho ta đọc đam mỹ, xem yaoi hay coi GV làm ta buồn chán không chịu được. Hỏi thằng Mộ thì nó cứ trốn mất tăm. Hôm nay ta lén trốn nhà đến nhìn con một chút...hí hí, đừng cho nó biết nhá! 41
Mặc Nghiên cứ như bị sét đánh khét lẹt từ trong ra ngoài, ai có thể nói cho cậu biết giám đốc nhà cậu xử lý chuyện này như thế nào mỗi khi tinh thần phăng-gơ của mẹ hắn dâng tràn?
- A, quên mất! Ta có quà cho hai đứa này, ta đặt hàng tốn biết bao thời gian, đảm bảo hai đứa sẽ rất thích.
- Quà... gì ạ? – cậu run rẩy nhìn chiếc hộp phấn hồng bà đặt trên bàn.
- Tèn tén ten! Combo "Quần sịp gợi dục và trứng rung siêu chấn". Ta đã chọn lựa kỹ càng lắm nhé, đảm bảo con mặc vào sẽ khiến thằng Mộ hóa thành cầm thú a, thế là ta sẽ được xem couple bá đạo công và siêu cấp dụ thụ a...ha ha ha... 23
Mặc Nghiên té xỉu, không có nó hắn đã đủ thú tính rồi, có thêm cái này nữa không phải cậu sẽ chết sớm sao...
RẦM!!! Cửa nhà bị bạo lực mở toang.
- MẸ!! Đừng đầu độc cục cưng của con! – Hà Mộ chạy vào ôm Mặc Nghiên đã té xỉu vào lòng.
- Mẹ làm gì có! Chỉ tặng quà cho nó thôi mà...
Hà Mộ đưa mắt qua nhìn món quà, vừa nhìn mà trong đầu hắn đã bắt đầu yy cảnh cậu mặc nó, máu mũi cứ thế phun ra.
- Con...quà này con nhận! Bố đang đợi mẹ bên dưới kìa, bố nói năm phút sau mà không thấy mẹ, ông ấy sẽ đem tất cả yaoi mà mẹ giấu bên dưới kệ giầy bỏ không sót một mảnh... 7
- Á, bảo bối của mẹ, sao con không nói sớm! – bà Hà chạy vội đi, còn không quên đóng cửa nhà lại dùm hai bạn trẻ.
Mặc Nghiên nghe tiếng động đã đi xa, hi hí mắt hỏi:
- Đi rồi?
- Ừ!
Cậu bật dậy lau mồ hôi đang chảy như tắm:
- Anh làm thế nào có thể lớn lên?
- Rèn luyện mình đồng da sắt, đầu óc kim cương thì sẽ không sao cả. 6
- Cực khổ cho anh rồi!
- Anh biết, may mà gặp được em...
Hai người ôm nhau cảm thán trong giây lát rồi Mặc Nghiên tiếp tục công việc còn dang dở, không thấy Hà Mộ đang nhìn mình nở một nụ cười ranh mãnh.
----------oOo----------
Mặc Nghiên run rẩy bước từng bước theo giám đốc nhà mình lên máy bay, mặt cúi gầm xuống đất vì lúc này ai mà nhìn thấy cậu sẽ rất dọa người. Trở lại nửa tiếng trước, trong khi cậu đang bận rộn lựa chọn quần áo thì ai kia cùng hộp quà sắc dục ấy lẻn nhanh vào phòng tắm. Hà Mộ cầm chiếc quần sịp trong tay, tò mò quan sát. Chiếc quần được may bằng ren đen vô cùng tinh xảo với trước sau là hai hình tam giác, hình phía trước có một lỗ nhỏ có thể đưa vật nam tính ra ngoài, mà tam giác phía sau chỉ là hai sợi dây nối lại, hoàn toàn đưa ra cặp mông căng mộng a, mà đặc biệt hơn nữa, phía sau còn nối liền với một trứng rung được điều khiển từ xa, định vị bằng GPS, người cầm điều khiển có thể ở bất cứ đâu mà bật công tắc, trứng rung đều sẽ hoạt động. 5
Hà Mộ nghiên cứu thật kỹ rồi giấu chiếc điều khiển vào túi quần, còn chiếc quần thì để sang bên, lát nữa sẽ bắt cục cưng của hắn hưởng thụ dục tiên dục tử.
Mặc Nghiên sau khi chuẩn bị mọi thứ tươm tất thì bị giám đốc nhà mình vừa dụ dỗ vừa lôi kéo tắm chung, cho đến khi phát hiện ra ý đồ của hắn thì bản thân đã rơi vào tay giặc, phải mặc quần sịp mà tiểu huyệt còn bị nhét trứng rung. Quá hơn nữa là mỗi khi cậu có ý định lấy ra là lại bị ai kia rất vui vẻ mở công tắc khiến cậu vừa sung sướng trong đau khổ, vừa thở dốc cầu xin khiến Hà Mộ rất hài lòng, mặc quần áo đẹp cho vợ, dắt vợ đi công tác. 1
Thế nên lúc này, Mặc Nghiên vừa phải nín nhịn khoái cảm bên trong khi cậu bước đi, vừa phải giữ hô hấp bình thường để không ai chú ý. Cậu níu áo hắn năn nỉ:
- Ư...ư... Mộ... đừng mở nữa... em sắp không chịu nổi...aa...
- Em chịu được mà, 15p nữa là chúng ta đến nơi rồi! – Hà Mộ thích thú chỉnh chỉnh cái điều khiển, hôn lên trán Mặc Nghiên.
- A...đừng mà...bên trong thật ngứa...ư... - Mặc Nghiên đáng thương nhìn hắn, gương mặt đỏ hồng vì tình dục càng khiến hắn thêm nhộn nhạo.
- Chết tiệt... em làm anh cứng rồi này! Tạm tha cho em, tối nay anh đòi đủ! – Hà Mộ tắt công tắt.
Mặc Nghiên thở phào nhẹ nhõm vì sự rung động bên trong đã dừng lại, bên dưới cậu đã mẫn cảm vô cùng. Cậu dựa hẳn vào ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hà Mộ yêu thương để mặc cho cậu ngủ dưỡng sức, đối với hắn, làm tình với cậu không bao giờ là đủ, mỗi khi hắn ở bên trong cậu, hắn mới thấy thế giới thật trọn vẹn, dù hắn biết hắn làm cậu mệt mỏi. Một lát về khách sạn cậu có lẽ sẽ được ngủ lâu hơn vì hắn còn phải xử lý công việc trước khi hưởng thụ thế giới của hai người.
CHAP 8
Mặc Nghiên ngủ quên trời quên đất mà không biết mình bị khiên đặt lên giường lúc nào. Bên cạnh trống trơn, cậu hít thở không khí trong lành, cảm thấy mệt mỏi đã rút đi không còn dấu vết, chỉ có thắt lưng vẫn còn bủn rủn chứng minh cho những gì cậu đã trải qua. Cậu nhìn xuống thân thể mình, đỏ mặt, thân trên cậu vẫn xích lõa mà thân dưới vẫn y xì mỗi chiếc quần gợi dục đã khiến cậu muốn chết không được muốn sống cũng chẳng xong. Trứng rung vẫn đang nằm yên tĩnh bên trong mật động, Mặc Nghiên rất có xúc động giựt nó ném phăng đi nhưng cậu không dám, cậu không lường trước được Hà Mộ sẽ có bộ mặt như thế nào nếu cậu dám làm thế.
Khi cậu đang xoắn xít vì chiếc quần con thì chiếc điện thoại chợt rung lên khiến cậu giật mình làm trứng rung trượt sâu hơn vào trong.
- A... chết tiệt... - cậu oán hận nghe máy – aloo...
- Cục cưng dậy rồi đấy à?
- Mộ... anh đang ở đâu thế?
- Anh đang tiếp chuyện một vài vị khách, em đói bụng cứ gọi thức ăn, một lát nữa anh về!
- Em...em có thể cởi chiếc quần ra được không?
- Không được! Em mà cởi ra là anh giận em luôn, ngoan đợi anh về, tối nay chúng ta sẽ có một đêm vui vẻ! Yêu em...
- Vâng... - cậu yểu xìu cúp máy.
Mặc Nghiên tìm một chiếc áo choàng tắm khoát lên người rồi nhấc điện thoại gọi thức ăn, cậu thật đói, cũng thật ngoan ngoãn đè nén xúc động làm chiếc quần kia biến mất.
----------oOo----------
Hà Mộ uống không ít rượu, hắn đón taxi về khách sạn. Cảm giác ngà ngà say khiến dục vọng của hắn tăng lên gấp bội lần, hắn vẫn còn một chuyện vô cùng quan trọng mà không ít sắc tình cần làm với tình yêu của hắn. Đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm chiếc điều khiển trên tay, hắn cười cười bật nút. Tài xế lái xe nhìn thấy nụ cười của hắn không hiểu sao thấy lạnh cả sống lưng a... Mà ở một nơi nào đó trong phòng khách sạn, Mặc Nghiên đang rên rỉ và run rẩy liên hồi bởi những khoái cảm chồng chất mà cái vật đang trong mật động của cậu đem lại.
Hà Mộ về tới khách sạn, hắn không vội vã lên phòng mà cứ từ tốn leo từng bật cầu thang, rượu cũng vơi bớt phần nào khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn mở cửa phòng, bên trong loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ kìm nén. Hắn đứng ngay cửa từ tốn cởi quần áo, say mê hưởng thụ tiếng gọi đầy tình dục của người yêu... 1
- Aa...ư...ha...ha...
Hà Mộ quang lõa đi về phía chiếc giường, Mặc Nghiên đang run rẩy thở dốc, đôi mắt ngập nước như sáng lên khi nhìn thấy hắn.
- Mộ...ha...ha... giúp em...khó chịu quá...ư...đừng cho rung nữa...
Hắn ngồi xuống cạnh cậu, bàn tay vói về phía mật động ngọt ngào vẫn đang được xoa nắn bởi trứng run. Đôi mắt hắn nhìn phân thân đã đứng thẳng vẫn đang rỉ nước của cậu, mỉm cười...
- Em đã ướt đến vậy a...
- Ư... ư... ư... giúp em...
Hà Mộ kéo mạnh trứng rung ra khiến cậu thét chói tai bắn ra lần nữa, sau đó giống như mất sức mà nằm xụi lơ trên giường, ngực phập phồng. Chưa lần nào cậu thấy khoái cảm từ chuyện ấy đáng sợ như vậy a...
- Thích không cục cưng?
- Um... không... thích... - cậu khàn khàn đáp.
- Hửm...à, coi bộ em thích được anh lấp đầy hơn nhỉ... - hắn cười khẽ lật úp cậu lại.
Mặc Nghiên kiệt sức úp mặt vào gối. Mật động ướt đẫm bởi dịch yêu tiết ra, bóng loáng, cửa động khẽ co ra hút vào khiến hắn càng thêm cấp bách. Hà Mộ bất chợt đâm ba ngón tay vào khiến cậu lại rên lên. Bên trong thật ấm áp, vách thịt siết chặt ngón tay hắn làm hắn đưa đẩy càng nhanh.
- Ư... Mộ... đừng...
- Em được mà...anh muốn vào a...
Hắn nâng mông cậu lên, tách hai chân ra một khoảng cách đủ để lộ ra tiểu huyệt tiêu hồn, nâng súng lên cứ thế đâm vào.
- A...a... thật nóng.... Thật sâu...
- Cảm nhận anh! – Hắn giữ chặc eo cậu, không chần chờ đưa đẩy điên cuồng. Côn thịt ma sát vách thịt đã vô cùng mềm mại hút chặt tạo ra tiếng vang ướt át, vang khắp cả căn phòng.
Hô hấp của Hà Mộ càng lúc càng dồn dập, sự hút chặt từ tiểu huyệt khiến hắn không khống chế được muốn đem cậu đóng cọc tới chết.
- A...a... chậm... chậm một chút... Mộ...em không chịu nổi...ha... ha...
- Ha ha...
Mặc Nghiên lúc này chỉ còn biết nâng hông phối hợp với tầng suất càng lúc càng cuồng dã của người phía sau, cậu chẳng biết mình đang nói gì. Khoái cảm vì Hà Mộ cứ đâm vào điểm mẫn cảm bên trong khiến đầu óc cậu trống rỗng, chỉ biết la lên theo từng cú thúc vào.
Chưa bao giờ Hà Mộ điên cuồng đến vậy, hắn muốn đem tất cả của mình đánh dấu lên thân thể cậu, đem tất cả trút vào bên trong cậu, muốn chứng minh hắn yêu cậu rất nhiều mà tất cả những gì hắn muốn thể hiện, hắn chỉ có thể biểu đạt bằng những khoái cảm mà hắn có thể đem lại cho cậu.
Cậu đến với hắn quá dễ dàng, có đôi khi hắn nghĩ cậu có lúc cũng dễ dàng bỏ hắn đi như thế, nên lúc nào hắn cũng muốn đem cậu cột chặt vào bên mình, cho cậu yêu thương vô tận, làm cậu dựa dẫm vào hắn để không còn có thể rời xa hắn.
- Nghiên...ha...ha... yêu em... anh yêu em...
- Ư...chậm...Mộ... tha em...ư...
- Yêu em... yêu em... anh yêu em...
- A...a...um...ha... ha...
Hắn đâm liên tục vài cái, tiểu huyệt bỗng nhiên thít chặt, hút côn thịt vào thật sâu khiến hắn rên lên, cố sức thêm vài cái, côn thịt bỗng trướng to, run run bắn thật sâu vào bên trong. Mặc Nghiên cũng cứng người, giống như bị phỏng mà bắn ra, ngất xỉu.
Hà Mộ thở hổn hển bất động bên trong tiểu huyệt, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú gương mặt trắng bệch vì mất sức của Mặc Nghiên mà trong lòng càng thêm ấm áp. Hắn trúng độc cậu quá nặng rồi, chỉ cần nhìn cậu thôi mà hắn thấy thế giới bên ngoài đều không xinh đẹp bằng cậu...
Nhẹ nhàng rút côn thịt ra ngoài, người đang bất tỉnh vì đau mà khẽ rên một tiếng rồi tiếp tục mê mang. Hà Mộ nằm xuống cạnh cậu, hôn lên chiếc trán ướt đẫm mồ hôi, khẽ thì thầm:
- Anh yêu em...
- Ưm...
Hà Mộ cười khẽ, lấy trong tủ đầu giường ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một cặp nhẫn được thiết kế dành cho nam vô cùng tinh xảo, hắn lấy một chiếc khẽ khàng đeo vào ngón áp út của cậu, rồi hôn lên đấy...
Đêm đấy Mặc Nghiên mơ một giấc mơ thật lạ lùng, cậu thấy mình đứng trong một tòa giáo đường được trang trí bằng hoa hồng đỏ, ở phía xa xa là Cha xứ đang dịu dàng nhìn cậu, bên dưới ông là người cậu yêu đang nở một nụ cười tỏa nắng, giơ tay về phía cậu... Đó là hôn lễ của cậu đúng không? Cậu rất muốn chạy nhanh về phía Hà Mộ nhưng vì vui quá mà đôi chân cứ đứng yên tại chỗ. Cậu muốn hét lên mà chẳng thốt nên lời... 2
Khi cậu mở mắt ra, đã là sáng của hai ngày sau, mà trên tay cậu đang lẳng lặng một chiếc nhẫn thật đẹp, chứng minh những gì cậu mơ đã sắp thành hiện thực...
- Em dậy rồi! – Hà Mộ mỉm cười ngồi bên cạnh cậu.
- Anh...
- Dậy nào, chúng ta phải chuẩn bị ra sân bay!
- Sân bay? Đi sân bay làm gì? – cậu nhíu mày hỏi.
- Kết hôn!
- Kết hôn? – Mặc Nghiên mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hà Mộ chỉ dịu dàng nhìn cậu mỉm cười, đôi mắt tràn ngập tình yêu mà cả đời chỉ có thể trao cho mình cậu...
- Mộ... em yêu anh...
- Anh biết... - hắn trao cho cậu một nụ hôn sâu.
Cậu sắp kết hôn... cậu sắp lấy người cậu yêu nhất, có lẽ sẽ có nhiều khó khăn khác mà họ phải đối mặt, nhưng lúc này cậu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới...
Có thể người cậu yêu không phù hợp với luân lí lẽ thường, nhưng tình yêu thì không phải một vách ngăn "giới tính" có thể ngăn cản được. Yêu đàn ông thì đã sao, miễn sao ta hạnh phúc là được rồi... đúng nhỉ?!!!! +
----------END----------