Truyện ngắn: Đồ ngốc, anh định trốn em đến bao giờ?
Tác giả : Boss Thần Bí
..... Gió............................
............. Lạnh .............
.............Tình............
.... Phải chăng đã nhạt phai.......
Cuộc sống anh và em là hai đường thẳng song song thế nên hai con người, hai thế giới. Ta - Chẳng là gì trong thế giới của riêng nhau?
***
Đầu mùa đông cái gió se se lạnh nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy khó tiếp nhận, với nó cũng không khác là mấy. Một tâm hồn đang được sưởi ấm bởi ngọn lửa hạnh phúc của tình yêu thì ngọn lửa ấy vụt tắt rồi nguội lạnh, giá rét hơn bao giờ hết. Anh đến bên nó cũng như vậy, cho nó tất cả ngọt ngào hạnh phúc rồi một năm trước anh biến mất như cơn gió để lại trong nó bao kỉ niệm cùng đau khổ.
Không khí đầu đông chớm lạnh bởi cùng đợt mưa phùm như những bông tuyết làm con đường tô thêm màu một màu trắng xoá mờ ảo của mù sương của buổi sớm mai. Quàng khăn, mặc áo đồ thật ấm nó bước ra khỏi nhà với khuôn mặt không mấy cảm xúc, lòng buồn man mác.
Bước đi trên con đường như ngày nào nơi mà nó và Duy từng bước, giờ đây cảnh vật xung quanh vẫn vậy nhưng cây to ven đường nay có màu lá vàng, rụng xuống thay bằng màu lá non mơn mởn của mùa đông, chỉ khác là bên nó giờ không có Duy. Ngước nhìn những cặp đôi tay trong tay cười nói vui vẻ, nhìn họ thật hạnh phúc. Rồi nó nhớ đến Duy. Nhớ đến ngày xưa nó cũng từng như thế.
Dừng chân trước quán cafe "Khoảng Lặng" cái tên đúng như tâm trạng nó bây giờ. Nó bước vào quán này để tìm một khoảng lặng để yên tĩnh, đủ để suy nghĩ cho mối tình cay đắng của mình và cái quán này có thể xem là người bạn trong một năm nay của nó cùng nó nhấm nháp cái gọi là yêu là nhớ. Bước vào chọn một góc khuất trong quán nhưng cũng đủ ngắm nhìn cuộc sống hối hả đang đua chạy bên ngoài. Một mình thưởng thức cốc Capuchino sữa thơm ngậy như chính mối tình của nó ngậy ngậy nhưng khó dứt ra vì càng ngậy lại càng khó dứt ra, bởi trong nó còn đậm đặc biết bao kỉ niệm cùng mùi vị tình yêu khó phai theo tháng năm.
Chợt nó lặng người, chết lặng khi bắt gặp gương mặt quen thuộc mà một năm nay nó chờ đợi là "Duy" đúng là anh mắt nó nhoè đi trong buồn vui lẫn lộn.
Nhưng ai thế kia, đó chẵng phải là cô nàng hoa khôi học sau nó một khoá và anh hai khoá sao? Đó là cô gái xuất hiện bên cạnh anh khi anh nói lời chia tay sao. Nhưng nó vẫn cần một lời giải thích.
Hàng ngàn câu hỏi tại sao cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó, hàng nước mắt lại chảy dài nhoè đi. Ừ đúng rồi! Đó là người yêu mới của anh. Người mà anh đã yêu rồi nói với nó lời chia tay. Anh giờ có là gì của nhau nữa đâu. Mà không, anh và nó chưa từng là của nhau, chỉ mình nó yêu anh đến dại khờ mà thôi.
***
Ngày hôm ấy anh hẹn nó đi chơi, nó diện bộ đầm màu trắng dài đến đầu gối, có điểm nhấn là chiếc dây màu đen ở quanh eo trông nó rất xinh. Nó ngồi phía sau anh ôm lấy anh, cứ ngỡ tất phút giây này sẽ không bao giờ mất đi và nó là người hạnh phúc nhất thế gian khi bên nó luôn có một cánh tay ấm áp che chở lúc nó buồn nó vui và hạnh phúc. Hôm ấy Duy dẫn nó đi chơi rất nhiều nơi như bao lần, chỉ khác là anh rất ít nói, ánh mắt anh luôn nhìn về hướng xa xăm rồi lại nhìn nó. Thấy vậy nó bông đùa một câu:
- Em xinh quá hay sao mà anh nhìn em hoài vậy?
Anh nhìn nó vuốt mấy cọng tóc trước mặt rồi trả lời:
- Ừ, nhìn em cho kĩ.
Nó không nói gì nữa mỉm cười hạnh phúc tựa vào vai anh. Chắc có lẽ đó cũng là lần cuối nó mỉm cười một nụ cười đúng nghĩa bên anh và tựa vào anh, bờ vai cho nó sự yên bình.
Nhưng giây phút ấy chưa được bao lâu khi anh nói đi mua nước ở bên kia đường, nó chờ anh khá lâu nhưng không thấy anh quay trở lại. Nó sang bên kia đường tìm anh nhưng nó thấy gì vậy. Dụi dụi mắt thêm lần nữa nhưng hình ảnh kia chẳng biến mất mà càng rõ ràng hơn. Đầu bên kia anh đang hôn một cô gái. Bước đến trước mặt anh mắt nó nhoè đi, nó cần một lời giải thích.
- Duy... Nó gọi tên anh trong tiếng nấc nghẹn đắng.
- Em đã thấy rồi phải không? Vậy thì anh không có điều gì phải nói nữa. Mình chia tay đi.
Nói rồi Duy cùng cô gái kia bước đi không hề quay đầu lại.
Nó khóc, ngã quỵ ở trên hè đường, trời bất chợt đổ cơn mưa, cơn mưa như chính tâm hồn héo úa đau khổ của nó bây giờ, cơn mưa biết đồng cảm với nó, khóc cùng nó.
Ting ting ting
Đang nằm ở giường nghĩ vu vơ, chợt điện thoại báo có tin nhắn làm nó thoát khỏi những hồi ức buồn đau. Mở hộp thư ra, nó không giám tin vào mắt mình khi số điện thoại mà bấy lâu nay không hề liên lạc với nó xuất hiện.
"Mai em bận không gặp nhau ở đường X nhé.
- Duy -"
Ngồi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn vỏn vẹn có 2 dòng đó mà nước mắt chực trào. Vì sao? Vì sao anh muốn gặp nó? Cầm lấy điện thoại bây giờ với nó là cả một mớ cảm xúc hỗn độn. Tự nghĩ nếu là ngày xưa nó sẽ không ngần ngại mà nhắn ngay lại rằng: "Mai em rảnh". Nhưng giờ trong con người nó đang tồn tại 2 mâu thuẩn, lí trí nó khẳng định không đi vì anh đã phản bội lại mình nhưng trái tim nó, tiếng gọi sâu thẳm trái tim rằng nó rất muốn, rất muốn gặp anh - Người con trai đã cho nó biết thế nào là ngọt ngào của hạnh phúc và biết thế nào là vị đắng của tình yêu. Nó nhớ anh.
Nhưng rồi nó đã nghe theo lí trí và nó không đến. Nó đâu biết rằng ngày hôm sau ở góc phố đó có người con trai đã âm thầm hi vọng một người con gái ấy đến, anh đã đứng chờ đó rất lâu thật lâu nhưng cô gái kia đã không đến. Anh biết đó chính là sự trừng phạt cho chính mình vì đã bỏ rơi cô - người con gái anh yêu.
***
"Vi, em đang đứng trước cổng nhà chị. Chị gặp em một chút được không?"
Khá ngạc nhiên khi Trang gọi nó ra gặp, dù không muốn nhưng Trang đã ở trước nhà thì nó vẫn ra.
- Em...
Trang nhìn nó nói ngập ngừng, ánh mắt hiện lên tia bối rối.
- Có gì nói mau đi, tôi đang bận.
Nó thực sự không muốn nói chuyện lúc này, đặc biệt lại là Trang - người đã cướp đi Duy. Nếu Trang muốn đến đây để kể chuyện tình cảm hai người thì nó không muốn nghe rồi nó quay lưng chuẩn bị bước vào nhà thì Trang nói:
- Em xin lỗi. Thực ra 1 năm trước chỉ là một vở kịch do anh Duy bày ra để xa chị.
"Vở kịch ư?" Nực cười thật, nó thầm cười lạnh trong lòng. Nếu anh không còn yêu nó thì hãy nói ra. Tại sao lại bày ra vở kịch đau lòng đó chứ. Nhưng câu nói tiếp theo của Trang làm nó lặng người.
- Một năm trước, anh Duy phát hiện mình có một khối U ở đầu nên gia đình anh ấy đã đưa anh ấy qua Mĩ điều trị. Vì không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu nên anh Duy đã nhờ em đóng vở kịch đó gạt chị. Hôm trước anh ấy hẹn gặp chị để nói sự thật nhưng anh ấy đã chờ chị mãi mà chị không đến.
- Cô nói gì?
Nó thấy như có gì bóp nghẹt vào trái tim mình vậy, nó không dám tin vào những gì mình nghe nữa.
- Chị hãy mau đến sân bay đi, 20 phút nữa là chuyến bay đến Mĩ cất cánh. Nếu chị không đến thì sẽ mất anh ấy mãi mãi.
Nó lao nhanh ra khỏi nhà khi nghe Trang nói. Bắt ngay taxi đến sân bay, ngồi trong xe mà lòng nó như lửa đốt. Nó sợ lần này nó sẽ tuột mất người ấy rồi nó hối hận tại sao ngày hôm ấy nó không đến, nếu ngày hôm ấy nó đến chắc anh sẽ giải thích cho nó, giải thích mọi chuyện và nói một năm trước tất cả chỉ là một vở kịch do anh dựng sẵn để nó rời xa anh. Vở kịch đó thật hoàn hảo để rồi nó tin không chút nghi ngờ. Ngày đó anh phát hiện mình có một khối u trong đầu. Anh không biết mình có thể sống hay không, nên không muốn để Vi - người con gái ngây thơ hồn nhiên mà anh yêu nhất đau khổ, lo lắng cho anh nên anh đã dựng nên một vở kịch và nói lời chia tay với cô. Để cô quên anh và anh theo gia đình qua Mĩ điều trị.
Xe dừng ngay trước sân bay, chạy nhanh đến bảng thông tin xem chuyến bay đi Mĩ, chỉ còn 10 phút nữa là máy bay cất cánh. Đảo mắt xum quanh tìm bóng hình ấy giữa biển người, đó rồi dáng người cao cao ấy đập ngay vào mắt nó.
- Duy... Nó gọi lớn tên anh rồi chạy ngay lại ôm chầm lấy anh và khóc thật lớn ướt đẫm cả áo Duy, rồi vòng tay ấm áp ngày đêm nó mong nhớ ôm lấy nó.
- Nhỏ ngốc, em đừng khóc nữa.
Nó vẫn khóc, đánh vào tấm ngực vạm vở kia rồi nói:
- Đồ ngốc, anh định trốn em nữa sao. Nếu Trang không kể lại tất cả cho em thì anh lại rời xa em nữa phải không hả...
Nhìn người con gái anh yêu khóc như vậy anh thấy đau vô cùng, người con gái đã bị anh làm tổn thương đau khổ một năm nay. Cô bé ngốc nghếch dù anh nói lời chia tay rồi nhưng vẫn yêu anh. Đưa bàn tay mình lên Duy lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô và vén lấy những sợi tóc loà xoà vì chạy. Ôm cô thật chặt vào lòng anh thì thầm:
- Đồ ngốc, anh sẽ không xa em nữa, không bao giờ
***
Người ta bảo hai đường thẳng song song thì sẽ không bao giờ gặp giao nhau. Anh và em giống hai đường thẳng song song đó.
Nhưng không phải là hai đường thẳng kia là do con người nghĩ và vẽ ra sao. Vậy thì em sẽ vẽ thêm một đường thẳng bắc ngang hai đường thẳng song song đó, đường thẳng dẫn anh và em đến với nhau, đường thẳng mang tên định mệnh.
Vote Điểm :12345