*Tác giả: Là tôi
*Thể loại: Tản văn, dã sử
*Tiểu sử của hai nhân vật:
https://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%BD_Chi%C3%AAu_Ho%C3%A0ng
https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_Th%C3%A1i_T%C3%B4ng
*Đa số các sự kiện lớn trong truyện tuân theo lịch sử, nhưng diễn biến được viết dựa theo trí tưởng tượng của tác giả, một số tình tiết lịch sử cũng chưa được các sử gia thống nhất. Vì vậy, xin đừng đánh đồng chính sử với nội dung của truyện
TÔI,
Còn nhớ tháng chạp năm ấy Thăng Long rét đậm, ta ngồi trong lòng phụ hoàng chán nản nhìn màn mưa bụi lất phất mãi không dứt. Mẫu hậu ta thong thả ngồi trước độc huyền cầm. Cổ tay người khẽ uốn nhẹ cần đàn, miếng gảy điêu luyện lướt trên sợi dây mỏng manh duy nhất. Điệu cầm thánh thót vang lên. Mẫu hậu tựa hồ chìm sâu vào dòng ký ức mơ hồ. Dường như điệu cầm này chỉ riêng mình người đơn độc. Tự gảy, tự nghe.
"Mẫu hậu, con cũng muốn chơi độc huyền cầm"
Hoàng tỷ ta đột nhiên chạy đến khẽ ôm lấy cánh tay mẫu hậu. Hoàng tỷ rất giống người, từ bé đã xinh đẹp xuất chúng. Thanh tao tựa mai, rạng rỡ như cúc. Nhìn hoàng tỷ sẽ chẳng ai nghĩ đó chỉ mới là một đứa trẻ tám tuổi. Ta vẫn ngồi trong lòng phụ hoàng vân vê vạt áo long bào của người. Phụ hoàng mỉm cười hỏi ta:
"Con thích chiếc áo này sao? Vậy phụ hoàng ban cho con chiếc áo này nhé?"
Bàn tay mẫu hậu khẽ rung tạo thành thứ âm thanh run rẩy. Không rõ bởi người bất ngờ hay vui sướng.Thứ âm thanh ấy phá tan bầu không khí hạnh phúc nhuốm màu giả dối. Đẩy cuộc đời ta vào ngõ cụt không lối thoát.
******
Thiên hạ đều nghĩ phụ hoàng điên nhưng ta luôn biết người rất tỉnh. Vì quá tỉnh nên mới dằn vặt giữa sự tồn vong của quốc gia và triều đại. Quá tỉnh nên dù kẻ đã hủy hoại hạnh phúc của người đứng trước mặt hằng ngày, người vẫn lựa chọn im lặng mặc hắn thao túng. Lần cuối cùng gặp mặt, người chỉ kịp ôm ta vào lòng rồi khẽ nói vào tai ta:
"Phật Kim, lũ người họ Trần đều là những kẻ tâm địa rắn rết. Con tuyệt đối đừng bao giờ tin lời bọn chúng"
Nhưng phụ hoàng....người biết không? Trong đám người họ Trần ấy có mẫu hậu người yêu thương nhất...còn có cả Trần Cảnh của nhi thần...
******
Lần đầu tiên thấy Trần Cảnh lẽo đẽo theo thái giám vào cung, ta đã để ý đến hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào ta, dùng đôi mắt lặng lẽ quan sát. Có thể vì nhận ra hôm đó mình đã thất lễ nên mỗi lần ta gọi hắn vào cung, hắn đều cúi gằm mặt xuống. Hắn càng khép nép ta lại càng muốn trêu chọc. Ban đầu chỉ là kéo tóc, vứt đồ đạc vào người hắn. Dần dần ta tát nước, đập phá đồ đạc rồi bắt hắn dọn dẹp. Với những trò đùa của ta, Trần Cảnh chưa bao giờ phản kháng, cũng chưa bao giờ cầu xin. Hắn tựa như bức tượng gỗ, chỉ lặng lẽ chịu đựng. Dường như niềm vui duy nhất trong suốt những ngày tháng khoác chiếc long bào nặng bề ấy của ta chỉ là trêu đùa Trần Cảnh.
Từ ngày phụ hoàng ta rời khỏi cung, trong cung bắt đầu thì thầm to nhỏ. Họ nói rằng mẫu hậu đang dan díu với Điện tiền chỉ huy sứ Trần Thủ Độ. Ta rất tức giận, cứ mỗi lần có người nói như vậy ta lại càng hành hạ Trần Cảnh. Phụ hoàng nói đúng. Những kẻ họ Trần chẳng có ai tốt đẹp cả.
Ta không đáng yêu bằng hoàng tỷ, cầm kỳ thi họa cũng không bằng. Nhưng bù lại, ta lại luôn chăm chỉ đọc sách. Lúc phụ hoàng còn ở trong cung, ta thường ngồi trong lòng người luyện chữ. Đôi khi vô tình lại làm mực dây vào long bào của người. Những lúc như vậy, phụ hoàng chỉ mỉm cười xoa đầu ta rồi khen nét chữ của ta ngày càng tiến bộ. Lần đó, bức tranh chữ của ta được khen ngợi hết lời. Ta vui mừng chạy một mạch đến cung tìm mẫu hậu định nài nỉ người cho ta gặp phụ hoàng. Không ngờ đến nơi lại thấy mẫu hậu đáng kính của ta đang ôm lấy người đàn ông khác. Ta cầm lấy chiếc đàn mà thường ngày người vẫn đánh. Dưới đáy chiếc đàn khắc hai chữ Thủ Độ. Đỏ tựa máu. Thiêu đốt trái tim ta.
Đó là lần đầu tiên ta muốn giết một người...
Ta ném mạnh chiếc đàn xuống đất, bỗng chốc chỉ còn lại những mảnh gỗ vỡ nát. Âm thanh ấy khiến hai kẻ đang quấn lấy nhau giật mình chạy ra. Ta vội vàng chạy trốn. Ta muốn rời khỏi hoàng cung này. Ta muốn tìm phụ hoàng. Phụ hoàng...những kẻ họ Trần đó thật đáng sợ... Dường nhưng có bức chân ai đó gấp gáp đuổi theo. Vào lúc tưởng chừ như ta sắp bị bắt lại, lại bị một bàn tay mạnh mẽ kéo ra phía sau mỏm đá. Hắn bịt chặt miệng ta, ánh như xót thương, lại như lo lắng. Có lẽ, ánh mắt đó suốt đời này, ta vĩnh viễn không bao giờ quên.
II
Ít lâu sau, ta nhận được tin phụ hoàng mất. Cùng lúc đó, mẫu hậu nói ta sẽ thành thân với Trần Cảnh. Chuyện hôm đó vô tình lại trở thành một cái cớ để ép ta lấy Trần Cảnh, đường đường chính chính để họ Trần lên ngôi. Đó là lần đầu tiên ta thực sự sợ hãi những kẻ mang danh họ hàng. Sợ hãi người ta gọi là mẹ.
Trên đại điện, ta kiên quyết không buông tấm long bào cồng kềnh mà ta ghét cay ghét đắng. Trần Cảnh đột nhiên ghé sát vào tai ta:
"Phật Kim, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng"
Ánh mắt hắn hệt như tối hôm đó. Như xót thương vừa như lo lắng. Tựa cầu xin lại như ra lệnh. Trong khoảnh khắc đó, không hiểu bởi bất ngờ hay tin tưởng mà ta lựa chọn buông tay.
Có điều, lúc đó ta không nhận ra thứ ta buông tay ngày ấy không chỉ đơn giản là một tấm áo...
Mà là vận mệnh của cả triều đại được truyền qua chín đời...
Cũng là kỳ vọng mong manh duy nhất của phụ hoàng dành cho ta….
Những năm tháng sau này, ta thường nằm mơ thấy phụ hoàng xuất hiện từ sau màn mưa trắng xóa như lần cuối ta nhìn thấy người. Người thường ai oán nhìn ta, ánh mắt ấy ám ảnh ta suốt cả cuộc đời. Như nhắc nhở ta vĩnh viễn không thể tự tha thứ cho bản thân.
******
Trần Cảnh lên ngôi, mọi thứ xung quanh ta đều đảo lộn. Những chuyện nực cười nối tiếp nhau kéo đến. Đôi khi nực cười tới ứa nước mắt. Nực cười nhất là mẫu hậu của ta lại trở thành vợ của Trần Thủ Độ- kẻ ngay cả trong mơ ta cũng muốn băm hắn thành trăm ngàn mảnh.
Thiên hạ đã về tay họ Trần, ta dần nhận ra thời thế, học cách an phận thủ thường, trở thành một hoàng hậu đoan trang hiền thục. Ta từng nghĩ Trần Cảnh ít khi mở lời bởi hắn sợ ta. Sau này mới hiểu, hắn thực sự là người rất kiệm lời. Chưa bao giờ ta thấy hắn mở miệng nói lời dư thừa dù chỉ một câu. Mỗi tối, hắn thường đến chỗ ta kể về chuyện trong triều. Không rõ bởi muốn thăm dò hay muốn thay lời an ủi mà bù đắp cho ta một chút cảm giác làm hoàng đế. Ta luôn tỏ vẻ lãnh đạm, chưa từng quan tâm cũng chưa từng cản hắn. Nếu đó là lý do duy nhất khiến hắn thăm ta. Vậy thì...cứ để như vậy đi...
III,
Lần đầu tiên biết mình mang thai, ta không vui mừng, ngược lại có chút lo lắng mơ hồ. Đứa trẻ này quá quan trọng, nó có thể sẽ trở thành vua nhà Trần cũng là hoàng nam của họ Lý. Lỡ như... Trần Cảnh vừa nhìn thấy ta đã mỉm cười rạng rỡ rồi đột nhiên ôm chầm lấy ta. Ta vô cùng bất ngờ, liền đẩy hắn ra:
"Bệ hạ, thần thiếp hơi mệt"
Dường như nhìn thấy cảm xúc lo lắng trong mắt ta, hắn cầm lấy ta ta, rất chặt. Nói như tự thì thầm với bản thân mình:
"Ta nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con nàng"
Sự thật chứng minh, lựa chọn của ta ngay từ đầu đã là một sai lầm. Trên đời này, vĩnh viễn không có điều gì là tuyệt đối. Ta nhận được tin Trần Thủ Độ muốn nhân cơ hội mấy trăm tôn thất họ Lý tế lễ mà dệt cỏ tận gốc liền liều mình dùng cả mạng sống để chạy ra khỏi cung. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cả ngôi nhà to lớn sụp đổ ngay trước mắt. Trong chốc lát chỉ còn lại đống đổ nát,hàng trăm sinh mạng cứ thế bị chôn vùi ,thậm chí không có cả một tiếng la hét. Ta điên cuồng đào bới. Máu của ta cùng hàng trăm tôn thất họ Lý nhuộm đỏ cả Hoa Lâm. Hoàng tỷ chạy đến, hoảng sợ nhìn bộ đồ nhuốm máu của ta khóc không thành lời. Ta ôm chầm lấy hoàng tỷ khóc lớn. Họ Lý này, quanh đi ngoảnh lại, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai chị em ta mà thôi. Trước lúc sắp ngất đi, dường như có ai đó bế ta lên, nhẹ nhàng an ủi:
"Phật Kim, chúng ta sắp về đến cung rồi"
******
Có những thứ chỉ khi mất đi mới biết nó quan trọng đến nhường nào. Ta chưa bao giờ ngừng lo lắng về vận mệnh đứa trẻ này, ta cũng chưa từng dám vui mừng kể từ khi có nó. Sinh một đứa con mà cũng toan toan tính tính, rốt cuộc cuối cùng chỉ tay trắng. Nhìn đứa trẻ sinh thiếu tháng mềm oặt lạnh dần đi trong tay, cả thế giới sụp đổ, chỉ hận người chết đi tại sao không phải là ta. Ta nằm trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp như ngọn đèn sắp cạn. Mắt ráo hoảnh. Dường như chỉ qua một ngày mà nước mắt tưởng chừng đã khô cạn. Hắn bước vào phòng nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn ta. Ánh mắt tựa như trốn tránh. Ta nhìn xa xăm, giọng nghẹn ngào:
"Con chúng ta là con trai...Chàng đã đặt tên cho nó chưa?"
" Trần Trịnh...con trai chúng ta tên là Trần Trịnh"
Trần Trịnh? Ta dần nhắm mắt. Chờ đợi phụ hoàng đến đón đi. Cuối cùng phụ hoàng cũng đến, không còn ánh mắt trách móc, người chỉ mỉm cười nắm tay ta. Cùng lúc đó, cũng có một bàn tay khác thình lình nắm lấy tay ta-rất chặt.
Là bàn tay năm ấy bên góc vườn...
Là bàn ta hứa sẽ bảo vệ ta trọn đời trọn kiếp...
Ta đứng sững lại
Chậm rãi, quay đầu...
IV,
Ta từ cõi chết trở về, dường như biến thành một con người hoàn toàn khác. Ta lạnh nhạt, thi thoảng châm biếm. Châm biếm cuộc đời hắn, cuộc đời ta, châm biếm những kẻ chỉ như những quân cờ mặc người khác thao túng. Mỗi lần như vậy, Trần Cảnh đều đá cửa bỏ đi. Ngày lại ngày, số lần hắn đến thăm ta thưa dần. Năm tháng trôi qua, kết quả ta vẫn chỉ là một cây không trái.
Cho đến một ngày, hắn loạng choạng đẩy cửa bức vào, mùi rượi nồng khẽ lan tỏa trong không khí. Hắn hôn ta, như vồ vập, nồng đậm mùi rượu. Trong vị tanh của máu thấm đẫm thứ mặn chát ta vẫn âm thầm nuốt xuống hằng đêm.
Suốt mười mấy năm bên nhau, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, hắn cũng chưa từng bộc lộ sự yếu đuối trước mặt ta. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên ta thấy hắn rơi nước mắt. Hắn ôm ta, siết chặt: "Họ bắt ta phải bỏ nàng...bắt ta phải cưới hoàng tỷ của nàng...tỷ ấy đang mang thai con của anh trai ta...Phật Kim...Họ vì sao lại ác độc như vậy?"
Giọng hắn nghẹn lại, hơi thở dồn dập. Ta gục đầu vào ngực hắn khóc lớn. Họ? Họ nào đâu phải ai khác xa lạ ngoài những kẻ mang danh máu mủ ruột rà.
"Đi...đi theo ta...Chúng ta rời khỏi nơi này"
Hắn kéo tay ta chạy đi, bỏ lại đằng sau những ánh nhìn hoảng hốt. Không có đế vương, cũng chẳng còn hoàng hậu. Chỉ còn lại hai đứa trẻ chạy trốn khỏi sự thao túng, khát khao tìm hạnh phúc.
Hận...Thù...
Đế Vương...Hoàng hậu...
Lý...Trần...
Rũ bỏ tất cả
Chỉ cần hắn, và ta.
*****
Chân trời góc bể, trọn đời trọn kiếp chỉ là giấc mộng hão huyền.
Ta bị đưa ra khỏi cung giam lỏng, trở lại làm một công chúa.
Hoàng tỷ đang có thai ba tháng bị buộc đưa lên làm hoàng hậu
Trần Liễu khởi binh
Trần Cảnh bỏ lên Yên Tử, toan đoạn hồng trần.
Hai chị em ta...Hai anh em hắn...Giằng qua giằng lại...
Cuối cùng Trần Thủ Độ vẫn một tay che trời.
Tám tuổi ta để giang sơn rơi vào tay họ Trần....Mười lăm tuổi ta để mất Trần Trịnh....Mười chín tuổi ta mất tất cả.
Bao năm trôi qua, cuối cùng ta vẫn thua Trần Thủ Độ, thua triệt để. Ta tựa người bên khung cửa, nhìn chiếc kiệu của mẫu hậu theo đoàn xa giá chầm chậm về cung mà cười ngất.
Hóa ra...
Tình mẫu tử...
Tình phu thê...
Vốn vô cùng rẻ mạt!
*****
Năm tháng trôi qua, lòng người đổi thay, lời thề hẹn năm xưa chỉ như gió thoảng. Hoàng tỷ lại hoài thai. Tuy nhiên đứa trẻ này thực sự là của hắn. Là của hoàng tỷ ta và Trần Cảnh. Ta cười chua chát. Ta đối với hoàng cung tanh nồng mùi máu ấy một chút lưu luyến cũng không còn. Nhưng vẫn cố chấp ôm trong mình vọng tưởng hư vô. Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc cứ ngỡ có bóng người đâu đây. Nhưng nhìn đi nhìn lại, chỉ còn một màn đêm thăm thăm. Ta tự cười chính mình. Kẻ ấy từ khi ta bị đuổi khỏi cung đã lần nào đến thăm ta?
*****
Hai mươi năm trôi qua. Ta chưa từng một lần ra khỏi phủ. Binh biến giặc giã, cảnh vật ngoài bốn bức tường kia biến đổi không ngừng. Người ở trong hoàng cung kia có thể đã lãng quên ta từ lâu. Chỉ hận hai mươi năm nay ta đều tụng kinh gõ mõ, nhưng tạp niệm vẫn không thể nào buông bỏ. Càng cố quên thì lại càng hiện rõ trong tâm trí. Không ngờ lần đầu gặp lại, hắn lại ban hôn cho ta và Phụ Trần
V,
Tịch dương tựa lửa, năm tháng xoay vần, hai mươi năm ròng rã nào phải cơn gió thoáng qua. Khuôn mặt cố nhân chẳng còn là cậu thiếu niên trong ký ức.Tóc đã điểm bạc, vầng trán in hằn dấu vết thời gian. Chỉ còn lại đôi mắt năm xưa vẫn vậy, có khác chăng là ánh mắt hôm nay lại nhuộm nét bi thương......
Nuối tiếc
Và vụn vỡ
Chuyện cũ chợt ùa về, xoáy sâu vào từng mảnh ký ức vỡ nát.
"Phật Kim, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng"
Chỉ vì chấp nhận đánh cược tin vào hắn mà ta phải đánh đổi quá nhiều thứ. Hai mươi năm? Đời người liệu còn thể có bao nhiêu cái hai mưa năm nữa?
"Phật Kim, nàng nhất định phải hạnh phúc"
"Vậy hai mươi năm nay chàng nhất định rất hạnh phúc?"
Hắn quay đầu bước đi, chỉ để lại cho ta một bóng lưng vững chãi.
"Ta có việc cuối cùng muốn hỏi chàng...Rốt cuộc...chàng có trái tim hay không?"
Hắn đột nhiên dừng lại, nhưng vẫn không hề quay đầu nhìn lại tựa như trốn tránh ánh mắt của ta.
"Trần Cảnh! Chắc chắn chàng có! Chẳng qua trái tim của chàng quá rộng lớn! Nó có thể chứa cả giang sơn Đại Việt, chứa cả vương triều nhà Trần của các người nhưng không thể chứa nổi ta...Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ sống thật hạnh phúc"
Không buông được...
Cho đến tận thời khắc ấy ta vẫn không thể nào buông được.
******
Hạ ấy, Thăng Long in đậm màu đỏ.
Ánh nến lập lòe, mọi cảm xúc như vỡ vụn.
Mọi oán hận, tranh đoạt suốt nửa đời người chớp mắt tan biến. Chỉ trách duyên không đủ dày. Đã đến lúc ta nên tìm niềm hạnh phúc bình dị cho mình. Phụ Trần đẩy cửa bước vào, hắn đến mang theo cả ánh trăng vào phòng. Nhuộm sáng đáy mắt ta. Nhuộm sáng trái tim ta.
"Công chúa, người đồng ý gả cho thần chứ?"
"Đồng ý"
Ta mỉm cười, giọt nước mắt trong khóe mắt cuối cùng cũng từ từ lăn xuống.
Vote Điểm :12345