Bác Chiến cp Một Nửa Năm Mươi
Author: Thiên Yu
Couple: Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến
Văn Án :
"Là câu chuyện của anh thợ hoá trang và cậu minh tinh đang nổi.
Câu chuyện cho những ngày muốn tìm chút ấm áp, ngọt ngào.
Yêu đương ấy mà. Người ngoài như chúng ta không hiểu được đâu."
CHƯƠNG 1: "RẤT TỐT."
Đôi lời trước khi vào fic nào~
Xin chào, mình là Thiên Yu. Các bạn có thể gọi mình là Yu nếu thích
nhé. Mình viết câu chuyện này vừa là để thoã mãn tình cảm dành cho Bác
Chiến, vừa là một món quà nho nhỏ tặng cho các bạn cũng yêu thương Bác
Chiến như mình. Fic viết ra với mục đích phi lợi nhuận, mọi ý kiến đóng
góp mình đều sẵn sàng đón nhận với lòng biết ơn. Nhân tiện mình
chia sẻ một chút là mình viết trực tiếp bằng điện thoại, nên thỉnh
thoảng có lỗi type nhẹ hay trình bày chưa được đẹp mắt các bạn thông cảm
nha. Và nếu cảm thấy thích câu chuyện này, hi vọng các bạn có
thể chia sẻ đến với nhiều bạn khác nữa. Mình cảm ơn rất nhiều, ôm nhau
một cái nào. Được rồi, bây giờ đọc thôi!!!! .................... ... Bắc Kinh, 10 giờ đêm.
"Anh họ đại nhân của em ơi, Tiêu Nhiên bé bỏng này suốt đời cũng không
quên được đại ân đại đức của anh ngày hôm nay. Anh là ánh sáng là hi
vọng là ..." "Được rồi, được rồi. Mấy chuyện như thế này tuyệt
đối không thể để có lần sau. Cố gắng thu xếp về sớm. Anh giúp em chỉ
được đến vậy thôi." "Cám ơn anh họ. Em đã báo với người bên đó
rồi, cũng giải thích cặn kẽ mọi chuyện, họ cũng rất thông cảm. Ngày mai
anh cứ yên tâm xuất hiện, sẽ không có việc gì đâu." Tiêu Chiến day day thái dương, nhìn lướt qua màn hình vi tính. Nhấn mở một tập tin vừa được gửi đến.
"Toàn bộ nội dung công việc em vừa gửi sang. Anh xem sơ qua một lượt
nhé. Lần này anh thật sự là cứu tinh của em đó. Bồ tát tái thế cứu
vớt..." Đoán chừng Tiêu Nhiên ở đầu dây bên kia sắp sửa tuôn
thêm một tràng nịnh nọt, Tiêu Chiến khẽ cười bất lực, cướp lời : " Vâng,
nếu ghi nhớ công lao anh nhiều như vậy thì nhanh chóng trở về mời anh
một bữa ngon đi. Ở bên đó chú ý an toàn. Muộn rồi anh cúp máy trước
đây." "Dạ, anh cũng giữ sức khoẻ nhé , có việc gì thì liên lạc với em nhé."
Đặt di động sang một bên, Tiêu Chiến thở dài vươn tay cầm lấy cốc cà
phê đã gần cạn. Nhấp một ngụm ngọt đắng đan xen, anh bình tĩnh sắp xếp
lại mớ lộn xộn vừa ập đến với mình. Tiêu Nhiên là con gái duy
nhất của dì Tư-em ruột của mẹ Tiêu, còn nhà Tiêu Chiến bố mẹ cũng chỉ có
mỗi mình anh. Hai đứa đều là con một, nhà lại sát vách nên từ bé đã
cùng nhìn nhau lớn lên. Tình cảm thân thiết như anh em ruột thịt.
Tiêu Chiến tốt nghiệp khoa Công nghệ Thông tin, sau lại tiếp tục học
thiết kế đồ hoạ. Hiện tại là nhân viên chính thức của một công nhỏ
chuyên về thiết kế logo. Thu nhập cũng tạm gọi là đủ sống ở chốn Bắc
Kinh đắt đỏ phồn hoa. Còn Tiêu Nhiên tốt nghiệp ngành Mỹ thuật.
Hiện là chuyên viên hoá trang. Tính tình cô rất hoạt bát, năng nổ. Đặt
vào môi trường làm việc đòi hỏi tính linh động cao như thế năng lực lại
càng được phát huy. Nhờ vận khí tốt mà Tiêu Nhiên đã được tiếp xúc với
khá nhiều ekip có tiếng tăm. Mới đây còn được nhận vào làm việc tại một
công ty giải trí lớn. Vốn dĩ hôm nay Tiêu Nhiên sẽ lên máy bay
quay về sau chuyến du lịch từ tuần trước. Nhưng xui xẻo giữa đường không
cẩn thận bị kẻ gian trộm mất túi. Toàn bộ giấy tờ lẫn hộ chiếu đều bị
lấy đi, chuyến bay cũng không thể lên được. Sau khi khai báo điều tra
thì ít nhất cũng phải 10 ngày mới được cấp hộ chiếu mới để quay về. Hợp
đồng công việc cô cũng đã trót nhận từ tháng trước. Ngày mai chính xác
là hạn gia nhập đoàn phim, vò đầu bứt tóc một phen cuối cùng mừng rỡ nhớ
ra anh họ Tiêu Chiến nhà mình. Nếu nói Tiêu Nhiên có khả năng
học hỏi rất tốt thì Tiêu Chiến chính là thiên phú bẩm sinh. Từ bé hai
anh em đã hay cùng nhau nghịch ngợm hoá thân thành nhiền nhân vật khác
nhau . Tiêu Nhiên nhớ rất rõ mọi thứ đều là anh họ làm mẫu chỉ dạy cho
mình. Tiêu Chiến khéo tay lại còn rất tỉ mỉ, mắt quan sát đặc biệt nhạy
bén. Cùng làm ra một vết thương giả nhưng nếu Tiêu Nhiên khiến
người ta phải ồ lên tán thưởng thì Tiêu Chiến sẽ khiến bạn sợ hãi rùng
mình. Mỗi một chi tiết nhỏ đều được anh tái hiện chân thực, đến độ tinh
tế hoàn mỹ. Nếu Tiêu Nhiên có hùng hồn vỗ ngực nói với mọi người đây
chính là sư phụ của mình thì cũng không ngoa chút nào. Nhưng có
lẽ một phần trời sinh tính cách tĩnh lặng, hiền hoà nên Tiêu Chiến không
hợp xuất hiện ở chỗ ồn ào phức tạp. Mặc dù có đam mê nhưng anh lại chọn
theo một công việc có tính ổn định hơn. Thỉnh thoảng học được kĩ năng
mới lại trổ tài khoe với Tiêu Nhiên hoặc chụp một vài tấm đăng lên mạng
xã hội khoe với bạn bè. Vậy với anh cũng đủ vui vẻ thoả mãn rồi.
Cho nên việc vừa đáp ứng Tiêu Nhiên thế chỗ cô khoảng nửa tháng sắp tới
ở đoàn làm phim vừa là một thử thách, vừa là một trải nghiệm lạ lẫm đối
với Tiêu Chiến. Công việc thiết kế đồ hoạ vẫn có thể tiếp tục duy trì
trên máy tính mà không cần đến văn phòng, xem như cũng không phải khó xử
với bên công ty. Việc chính bây giờ là anh có chút hối hận rồi, nửa tháng tới thật sự sẽ xoay xở thế nào đây.
Đứng lên dọn dẹp sơ qua bàn làm việc, Tiêu Chiến mang theo cốc cà phê
nguội lạnh cùng thân mình uể oải bước về phòng bếp. Tiếng lách cách của
đồ vật bằng sứ va chạm vang lên trong căn hộ nhỏ ấm sực ánh đèn vàng.
Mưa bên ngoài hình như cũng vừa tạnh. Tiêu Chiến đặt cốc vào vị trí cũ
rồi chậm chạp tiến vào phòng ngủ. Thả mình xuống chiếc giường mềm
mại, anh nâng mí mắt nhìn lên trần nhà rồi có chút ngẩn ngơ. Hiện tại
hối hận thì có thay đổi được gì. Đêm nay cứ phải ngủ một giấc thật ngon
trước đã. Vùi thân thể vào tấm chăn bông quen thuộc, trước khi
cơn buồn ngủ xâm lấn khiến tâm trí anh mơ màng, Tiêu Chiến bỗng nhớ lại
đôi điều Tiêu Nhiên lúc nãy đã nói với mình về nam diễn viên đóng chính.
Họ Vương, tên Nhất Bác. Vương Nhất Bác, tên thật hay. ......
Thành phố từng chút một hiện rõ sau màn sương dày đặc. Ánh nắng trong
vắt của sớm mai bao phủ lên những toàn nhà cao tầng, trông từ xa những
dãy nhà như phủ thêm lớp áo choàng lấp lánh ảo diệu. Tiêu Chiến kiểm tra
lại mọi thứ trong túi xách, ngắm bản thân lần nữa trong gương. Hít sâu
một hơi rồi nhanh chóng phi ra khỏi cửa. Trạm xe bus cách nhà chỉ ba phút đi bộ, Tiêu Chiến nâng tay nhìn đồng hồ, chuyến xe anh chờ vẫn còn năm phút nữa.
Sau cơn mưa đêm qua mọi thứ như được gột rửa sạch sẽ, không khí dường
như cũng trong lành hơn mọi ngày rất nhiều. Anh ngồi trên băng ghế dõi
mắt nhìn dòng người qua lại, bên tai là âm thanh nhộn nhịp vang lên từ
khắp mọi góc ngách con phố dài. Tầm mắt bỗng dừng lại một chút ở
cửa hàng tiện lợi nổi tiếng nhất khu này, cậu nhân viên trẻ vừa bưng
một chiếc standee to hơn cả bản thân đặt ngay ngắn trước cửa. Hình như
là ảnh của một người đại diện cho hãng nước trái cây vừa ra mắt. Anh
nheo mắt muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng lại bị âm thanh chót vót của
hai nữ sinh gần đó doạ cho giật mình. " Cậu nhìn xem, là Vương Nhất Bác đó!!!."
"Phải phải tớ thấy rồi. Thiệt đẹp trai nha. Thích chết đi được!!! Ảnh
quảng cáo đã đẹp như vậy, nếu là người thật còn soái đến mức nào" "Aww nếu mà gặp được người thật chắc tớ xỉu á. Thiệt ghen tị muốn chết với những người gặp được anh ấy." "Nhanh sang đó mua nước của Bác ca thôi."
Hai cô bé mặc đồng phục cấp 3 hào hứng chạy sang đường, bên này Tiêu
Chiến nghe không sót một chữ. Bỗng cảm thấy có chút ngại ngùng, anh đưa
tay gãi nhẹ chóp mũi thon thon. Trong lòng ngứa ngáy như đang gói ghém
một bí mật nhỏ cho riêng mình. Này hai em gái, anh sắp đi gặp Vương Nhất Bác của các em nè. Các em có ghen tị muốn chết với anh hông? ......
Lúc tiến vào sảnh lớn của phim trường Tiêu Chiến cảm thấy choáng ngợp
thật sự. Anh kiểm tra lại địa điểm ghi trên bản nội dung công việc, xốc
lại túi xách rồi nhanh nhẹn sải chân xuyên qua đám đông nhân viên đang
tất bật công tác chuẩn bị. Tiêu Chiến dừng lại trước một căn phòng bên ngoài đính số 085. Hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh đưa tay gõ cửa. "Xin mời vào."
Giọng một cô gái khá trẻ vang lên phía bên trong. Tiêu Chiến cẩn thận
đẩy cửa tiến vào, khoé miệng cong lên nở ra nụ cười nhẹ nhàng đúng mực. "Chào mọi người, tôi là Tiêu Chiến. Rất mong được chỉ giáo thêm."
Mọi người trong phòng cũng lần lượt giới thiệu bản thân mình. Anh chàng
Hứa Thịnh cao to, khuôn mặt có chút nghiêm nghị là vệ sĩ. Diêu Mai trẻ
trung dễ gây thiện cảm là trợ lí, còn người cuối cùng nhìn khá sắc sảo
là chị Niệm Quân, quản lí của một trong tứ tiểu thiên vương hot nhất
hiện nay. Màn chào hỏi tuy ngắn gọn nhưng nhìn chung bầu không
khí vẫn rất tốt đẹp. Dù có chút bỡ ngỡ nhưng khi được bàn giao công việc
Tiêu Chiến vẫn nắm bắt mọi thứ cực kì ổn. Lời nói ra mỗi chỗ đều rành
mạch rõ ràng, không câu nệ dư thừa, càng không có nửa điểm xu nịnh.
Niệm Quân theo thói quen nghề nghiệp, lặng lẽ đánh giá Tiêu Chiến một
lượt, nếu không so sánh với giới showbiz trăm hoa đua sắc thì Tiêu Chiến
quả thật rất ưa nhìn. Khuôn mặt thon gầy, ngũ quan sáng sủa phảng phất
chút dịu dàng. Đặc biệt cuốn hút ở đôi mắt. Đuôi mắt phượng hẹp dài,
hình dáng hoàn hảo và đôi con ngươi đen láy, sáng ngời. Chỉ cần tuỳ tiện
bày ra một ánh nhìn lơ đãng cũng khiến người đối diện như bị hút chặt
lấy không cách nào dời đi. Vóc dáng của anh cũng rất đẹp.
Những người cao trên một mét tám rất dễ khiến người khác cảm thấy thô
kệch, nhưng Tiêu Chiến thì không. Khung xương thanh mảnh, bờ vai cũng
không to bè như người khác. Chân dài eo lại nhỏ. Quần áo mặc trên người
anh cũng tạo cảm giác thuận mắt hơn nhiều. Giống như hôm nay
Tiêu Chiến cũng chẳng ăn mặc cầu kì gì. Áo trắng sạch sẽ phối với quần
đen dài gọn gàng, khoác thêm áo len mỏng màu khaki. Toàn thân toả ra cảm
giác vừa dịu dàng, lại có chút ấm áp. Càng nhìn càng thấy khó dời mắt,
không khỏi làm người khác nảy sinh ý nghĩ muốn thân cận anh thêm chút
nữa. "Tiêu ca, anh thoạt nhìn cũng không lớn hơn em bao nhiêu
đâu nhỉ." Diêu Mai có chút tò mò hỏi, âm thầm tính toán nói không chừng
có thể tranh thủ làm mai cho chị gái nhà mình. "Cứ gọi Chiến ca là được rồi. Anh năm nay 27." Tiêu Chiến khẽ đáp Diêu Mai tròn xoe mắt, thật sự nhìn anh không có chút gì giống người hơn cô đến 7 tuổi cả. "Thật sao, nhìn anh trẻ thật đó. Vậy anh có..."
" Diêu Mai đừng ở đó nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng chuẩn bị đi. "
Niệm Quân lên tiếng cắt ngang mưu đồ của Diêu Mai rồi sau đó quay sang
Tiêu Chiến đưa cho anh vài bức ảnh: "Tiêu Chiến, đây là tất cả tạo hình
lần này của Nhất Bác, em xem qua một chút. Cậu ấy đi gặp đạo diễn, chắc
hẳn cũng sắp trở lại rồi. Tính tình nhóc con đó hơi kiệm lời, cũng không
hoà đồng lắm, nếu có gì em đừng để bụng. Chị phải sang bên kia xem xét
một chút, ở đây có gì thắc mắc em cứ chủ động hỏi Diêu Mai. " Tiêu Chiến gật đầu đã hiểu, sau lại chăm chú nhìn từng bức ảnh trong tay, từng chút một tán thưởng.
Người trong hình đúng là sinh ra để làm minh tinh mà. Đường nét khuôn
mặt sắc bén, ngũ quan hoàn mỹ. Đặc biệt đập vào mắt anh là sóng mũi vừa
cao vừa thẳng. Ánh mắt tuy lạnh nhạt nhưng rất có thần, cậu không tạo
dáng phức tạp mà chỉ đơn thuần đứng thẳng lưng, Tiêu Chiến vẫn nhìn ra
được khí chất lãnh đạm, cao quý hiếm có. Vừa lúc này, cánh cửa sau lưng anh bật mở. Khoảnh khắc đó sau này thỉnh thoảng hồi tưởng lại, Tiêu Chiến vẫn sẽ nghe thấy nhịp tim mình có chút rối loạn hệt như bây giờ.
Vương Nhất Bác hàng thật giá thật chậm rãi tiến vào, Tiêu Chiến liền
hiểu cái gì gọi là 'gặp-được-chắc-xỉu-á' của hai cô bé lúc sáng nay.
Khuôn mặt nhìn trực tiếp ở ngoài quả thật có sức công phá ghê gớm. Da
cậu rất trắng nhưng lại mang đến cảm giác nổi bật khoẻ khoắn chứ không
phải yếu ớt nhợt nhạt. Toàn thân diện trang phục tối màu, kiểu
dáng đơn giản hợp thời. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào, lướt nhanh
qua mọi người rồi ngồi xuống sofa ở giữa phòng. Tiêu Chiến lúc
này cũng nhận ra hình như so với trong ảnh, Vương Nhất Bác ngoài đời còn
toả ra khí thế bức người hơn. Không phải cảm giác cố tình tỏ vẻ cao cao
tại thượng mà là chân chính cao lãnh từ trong xương tuỷ. Chớp
mắt vài cái lấy lại tinh thần, Tiêu Chiến kiểm tra thời gian cũng không
còn sớm nữa. Anh đặt xấp ảnh trên tay mình xuống, đi vòng đến trước
sofa, điều chỉnh giọng nói che đi chút khẩn trương vừa nhen nhóm. "Xin chào Nhất Bác, hiện tại chúng ta bắt đầu được chứ?"
Vương Nhất Bác nhận lấy chai nước Diêu Mai đưa đến.Sau đó đúng như bản
chất kiệm lời, cậu chỉ gật đầu. Không hề tỏ rõ thái độ gì. Tiêu
Chiến một bên nhìn lại tạo hình mà Niệm Quân đưa khi nãy, một bên nhanh
nhẹn cởi đồng hồ cất đi. Tay áo cũng được anh xắn lên gọn gàng. Điều
khiến Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên là anh không trực tiếp làm luôn
mà còn lấy từ trong túi xách ra chai nước rửa tay khô nhỏ, tẩy rửa một
lượt lại hai bàn tay, sau còn cẩn thận dùng khăn giấy lau sơ lại.
Cậu nhìn theo cử động của bàn tay anh, âm thầm đánh giá ngón tay sạch
sẽ thon dài, móng tay cắt ngắn tròn trịa. Trong ánh đèn còn thoáng thấy
sắc hồng nhàn nhạt trên mỗi đầu ngón tay. Lúc Tiêu Chiến chạm
vào khuôn mặt cậu cũng rất cẩn trọng, nếu không cần thiết sẽ không tuỳ
tiện đụng chạm. Hiện tại khoảng cách của hai người khá sát nhau. Vương
Nhất Bác ngửi được cả mùi hương trên người anh. Không phải mùi nước hoa
nồng nặc hay sản phẩm dưỡng da đắt tiền. Chỉ là mùi của quần áo giặt ủi
tươm tất, còn có cả chút hương nắng mai vương lại. Vương Nhất
Bác có chứng khiết phích. Hôm nay là lần đầu tiên gặp được một người mà
bản thân không cảm thấy có chút bài xích nào. Trước giờ cậu luôn không
thích việc động chạm cơ thể hay giao tiếp với người lạ, nếu công việc
không yêu cầu thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiếp cận. Vậy mà
người trước mắt bộ dạng đơn thuần sạch sẽ, vừa gặp đã trực tiếp gọi cậu
Nhất Bác. Kì lạ ở chỗ minh tinh họ Vương nổi tiếng lạnh lùng xa cách lại
chẳng hề thấy phản cảm. Cậu hạ mi mắt mường tượng lại chất giọng ôn hoà
dễ nghe ban nãy. Sau câu chào hỏi đó anh cũng không nói gì thêm mà chỉ
chuyên chú vào công việc. Người lạ này, dù là dáng vẻ hay giọng nói đều khiến Vương Nhất Bác vô thức muốn ghi nhớ một chút. Và cả nốt ruồi xinh đẹp dưới khoé môi của anh nữa. ......
Tiêu Chiến vừa hoàn tất cũng nhận được thông báo họp của tổ hoá trang.
Hứa Thịnh cũng sớm rời đi làm việc khác. Căn phòng thoáng chốc chỉ còn
Vương Nhất Bác và Diêu Mai đang vật lộn với mớ trang phục nặng trịch. "Diêu Mai này." Vương Nhất Bác khẽ hắng giọng gọi. "Vâng ạ?" Diêu Mai ngẩng lên đáp Cậu thoáng ngập ngừng vài giây, sau đó vẫn quyết định hỏi thử : "Cái người hoá trang hôm nay..." Diêu Mai thông suốt, lập tức giải đáp cho ông chủ nhỏ nhà mình.
"À, anh ấy là Tiêu Chiến. Anh họ của chị Tiêu Nhiên đợt trước làm việc
với chúng ta ấy. Nghe nói chị Tiêu Nhiên gặp trục trặc ở nước ngoài
không về kịp." "Đúng là tay nghề Chiến ca tốt thật . Anh nhìn xem lớp hoá trang đặc biệt tự nhiên, lại hút mắt lắm."
Diêu Mai đến gần ngắm nghía một phen, không tiếc lời khen ngợi. Người
vừa giỏi vừa tốt như vậy, nhất định phải nhanh chóng mở lời cho chị gái
mình mới được. Rồi sau đó chợt nhớ đến việc Tiêu Chiến chỉ là đến giúp, không bao lâu sẽ rời đi khiến cô có chút tiếc nuối than thở.
"Nhưng mà em nghe nói Chiến ca chỉ giúp đến khi Tiêu Nhiên quay lại
thôi. Chắc cũng không lâu đâu." Xong chợt nhớ đến ông chủ khó gần nhà
mình nay lại chủ động hỏi về người khác, Diêu Mai không nhịn được ném
một ánh mắt tò mò sang. "Rất tốt." Vương Nhất Bác mặt
không biểu tình, nhếch môi nói ra hai chữ. Sau đó lại chuyên chú nghịch
điện thoại, mặc kệ Diêu Mai vẫn ngẩng tò te bên này. Rất tốt gì cơ? Là nói tay nghề Chiến ca hay nói Chiến ca không làm lâu dài là tốt? Ai da ông chủ thỉnh thoảng cũng làm người ta thắc mắc quá đi.
HẾT CHƯƠNG 1.....
Vote Điểm :12345