[FanFic ChanBaek] Kiếp Sau Anh Sẽ Lại Yêu Em Chứ?
Tác giả:Mint
Biên tập:Dâu Hâm
Thể loại:sad, SE, HE, OE... =))
Cặp đôi:ChanBaek (Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền)
Tình trạng:29 chương + phần kết, hoàn
Văn án:
Gió
cuối xuân thổi tới. Hoa đào vi vút bay. Cánh hoa nhuốm đỏ sắc trời, dập
nát dướt gót chân người bước qua, nằm lạnh lẽo bên đường hiu quạnh. Gió
mỗi lúc xa dần, xa dần. Hoa đào trông theo. Lệ không tan thành nước mà
quyện thành máu đỏ, rải khắp con đường. Luân hồi.
Tôi vẫn nghĩ vận
mệnh vốn chỉ là một vòng tròn khép kín. Những gì cho đi sẽ được nhận
lại. Những điểm bắt đầu sẽ quay về kết thúc. Xoay, xoay, xoay mãi...
"Qua cầu Nại Hà, anh nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà... Để kiếp sau... vẫn nhớ... Kiếp sau sẽ lại... đi tìm..."
Kiếp
sau? Tôi cười, ngẩng mặt lên nhìn trời. Đã có bao nhiêu bóng đàn ông
lướt qua đời tôi? Có lẽ nhiều. Tôi không đếm hết. Cũng chẳng cần nhớ. Có
những chuyện, quên đi, sẽ tốt hơn. Vận mệnh của tôi đáng ra sẽ khác.
Tôi đáng ra sẽ mãi mãi là bông hoa đào sống yên ấm trong vườn khuê
các... Nếu không chạm vào gió... Nếu không có một ngày lỡ để gió cuốn
đi...
Nhưng luyến tiếc thay đổi được gì? Huống hồ... tôi chẳng bao
giờ tiếc, chẳng bao giờ hối hận. Nếu có một ngày, vòng kim đồng hồ kia
quay ngược lại... tôi chắc chắn vẫn sẽ chọn... bên anh. Nếu có một ngày,
luân hồi chuyển kiếp... tôi chắc chắn vẫn sẽ chọn... yêu anh.
Cuộc đời tôi.
Chương 1
Mười
sáu tuổi, tôi ngây thơ như hạt sương đọng đầu cành. Trong sáng, tuyệt
nhiên không một chút vẩn đục. Tôi có vẻ đẹp của một loài hoa. Gương mặt
thon gọn, sống mũi thanh tú, má hây hây hồng, đôi mắt nhỏ long lanh
một mí, nụ cười nở trong gió, tinh khiết đến vô ngần. Tôi có nề nếp
của một cậu trai gia giáo. Từ nhỏ, tôi được bảo bọc trong vòng tay ba
mẹ, lớn lên trong yên ấm.
Mười sáu tuổi, có một người con trai bước
vào đời tôi, khuấy động mặt nước yên ắng, gieo vào lòng tôi những gợn
sóng mơ hồ của mối tình đầu. Kim Chung Đại dáng người dong dỏng cao,
mái tóc đen lãng tử. Khuôn mặt hiền lành. Hát rất hay. Ngay lần đầu
tiên, tôi đã bị bài ca của anh làm mê hoặc.
"Hoa đào theo gió bay miên man
Lạc về chốn mộng
Hoa đào nhuộm đỏ cả trời xanh biếc
Ai nhớ... ai quên... ai mãi đợi chờ..."
Trái
tim non nớt của tôi ngày ấy lần đầu biết rung động. Thứ cảm giác mà tôi
gọi tên nó là tình yêu, đã chớm nở trong tôi thế đấy. Chung Đại là con
một gia đình không mấy khá giả. Nhưng anh học rất giỏi. Lại cũng rất
hiền. Mỗi sáng sớm đều đứng đợi trước cửa nhà đón tôi đi học. Sánh bước
bên anh, bao nhiêu cô gái phải thầm ghen tị với tôi. Anh chiều tôi còn
hơn cả ba mẹ. Tôi ngày xưa cứ ngỡ chuyện đời đơn giản. Cứ ngỡ chỉ cần có
tình yêu là có tất cả mọi thứ. Nhưng Chung Đại, anh không cam chịu
cuộc sống bình thường. Anh muốn thành đạt, muốn những con mắt phải đổ
dồn vào vì ngưỡng mộ. Anh nói muốn đem cho tôi một cuộc sống hạnh phúc.
Anh đã gần như có đủ mọi thứ - chỉ trừ sự giàu có. Anh muốn đi kiếm
tiền. Chung Đại bảo, cái nghèo làm anh thấy mình hèn. Vậy là... mười
tám tuổi, năm ấy, anh khoác ba lô, lên đường đi tìm sự nghiệp. Tôi vẫn
tin, vẫn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể đợi anh trọn kiếp. Nhưng cuộc
đời nhiều khi không như ta vẫn hằng tin tưởng.
Năm mười tám tuổi, tôi
lớn lên thành một người con trai tuấn tú, khôi ngô vô cùng. Nét đẹp
trong trắng của một thiếu niên chưa từng bị đời làm cho vấy bẩn.
"Bạch Hiền, một tuần nữa con sẽ thành vợ của người ta."
Lời
ba nói như một tia sét đánh dọc số phận tôi. Tôi mới chỉ mười tám tuổi.
Tôi còn bao nhiêu điều muốn làm, cần làm. Tôi còn phải đợi Chung Đại.
Thế nhưng cuộc sống nhọc nhằn làm ba tôi không chịu đựng nổi. Ông hứa gả
tôi cho một gia đình giàu có nhất nhì Đài Bắc lúc đó, đổi lấy một món
tiền lớn. Tôi cười chua chát. Gả - hay là bán đi? Người ta chỉ cần tôi
để kìm lại cậu con trai phá phách. Người ta chỉ cần tôi vì nghĩ một
người vợ có thể thay đổi được tính cách một thanh niên hư hỏng. Dù sao
tôi cũng được người ta gọi là "con ngoan".
Tôi nghe phong phanh bố mẹ
chồng nói chuyện với nhau. Rằng Phác Xán Liệt đêm qua vì đánh nhau
với một đại ca để giành bạn gái nên đã mang thân thể đầy thương tích về
nhà. Nhưng tên đại ca đánh nhau với anh ta đã phải vào nằm viện. Gãy hai
xương sườn, gãy cẳng tay, sụn đầu gối, mất ba cái răng. Ít nhất cũng
phải ngót một năm mới bình phục lại được như cũ. Chồng tôi là côn đồ.
Thoáng rùng mình với suy nghĩ đó, tôi tiếp tục nghe. Phác Xán Liệt
yêu một cô gái. Cô nàng xinh đẹp và điệu đà nhất trong cái thế giới của
những người giống như anh ta. Mẹ chồng vò đầu bứt tóc. "Sao nó lại mê
cái con điếm ấy như điếu đổ thế nhỉ? Con đó chỉ tài moi tiền của nó
thôi." Nghe đến đây, tôi nhận ra thêm một điều nữa. Phác Xán Liệt
cũng là kẻ dại gái, cũng biết điên vì tình. Tôi trở về phòng, thả người
xuống giường. Trước, khi Phác Xán Liệt không về, tôi ở phòng anh ta.
Nhưng giờ anh ta đã cấm tiệt. Vậy là tôi bị chuyển xuống căn phòng nhỏ
nhất ở lầu trên, cũ kĩ, xập xệ và nóng nực. Mặc. Tôi chẳng quan tâm.
Người ta cho tôi ở đâu cũng được, miễn là vẫn đối xử với tôi như một con
người. Nằm vắt tay lên trán, tôi lặng đi suy nghĩ.
Mẹ chồng luôn
nhốt mình trong phòng, tụng kinh niệm phật cả ngày, chỉ xuất hiện hiện
vào bữa cơm. Gương mặt bà ta lạnh lùng, dường như đối với tôi không mấy
thiện cảm. Tôi cũng chẳng buồn để tâm. Từ ngày tôi về, mẹ chồng cho
người làm nghỉ việc. Thay vào đó, tôi làm việc như một con ở trong gia
đình ấy. Giặt đồ, cơm nước, dọn dẹp... mọi thứ vào tay tôi. Có nhiều
tối, người tôi đau rã. Nhưng tôi hiểu phận mình. Tôi được người ta mua
về đây cơ mà, lẽ nào để ngồi chơi? Cho đến một ngày tôi gần như đã quên
hẳn rằng mình có một người chồng, thì anh ta về.
Mười hai giờ đêm,
tôi đang thiu thiu ngủ, bỗng nghe có tiếng động. Là tiếng bước chân
người. Tôi nín thở, dỏng tai lên nghe. Trộm chăng? Tôi không sợ, cũng
không lo lắng. Căn nhà này có mất mát gì cũng đâu liên quan đến tôi.
Nhưng những bước chân lạ càng lúc càng rõ. Hình như đang tiến đến đây.
Tôi nằm yên trên giường, không nhúc nhích. Cạch. Tiếng mở khóa. Tôi hơi
trở mình. Ánh điện bừng lên, sáng lóa. Tôi bị chói, nhất thời không mở
mắt ra được. Trong lúc còn chưa nắm được rõ sự tình, người lạ gầm lên:
"Cậu là ai? Cậu làm gì trong phòng của tôi?"
Tôi mở mắt, nhìn người
đối diện. Là một thanh niên, k á cao. Khuôn mặt rất đẹp. Nhưng lại đầy
vết bầm tím. Nơi khóe miệng anh ta, máu đã khô lại, đọng thành vệt đỏ
sẫm. Trong lúc tôi còn đang bàng hoàng không thể mở miệng, anh ta lại
thét lên, như một con thú dữ đang điên tiết: "Cậu bị điếc à? Hay là bị
câm? Không nghe thấy tôi hỏi à? Cậu - Làm - Gì - Ở - Đây?"
Tôi định
trả lời, nhưng không hiểu sao hai hàm răng cứ dính chặt vào nhau. Cảm
giác sợ hãi căng tràn trong phổi, khi nhìn thấy những tia đỏ giận dữ vằn
quanh tròng mắt người lạ. Vô thức, nước từ khóe mi tôi chảy xuống. Anh
ta càng cáu, lao tới chỗ tôi, vung tay như định đánh. "Cậu khóc gì? Tôi
ghét nhất là nước mắt, có biết không hả? Con mẹ nó cậu là cái thứ
chết tiệt gì thế?"
"Là vợ của con." Giọng mẹ chồng cất lên, dõng dạc.
Bà đứng nơi cánh cửa, chẳng biết đến tự lúc nào. Tôi ngồi co trên
giường, run lên vì sợ.
Anh ta quay ngoắt sang, tiến từ từ đến chỗ mẹ chồng, gằn giọng. "Bà mới nói gì? Lặp lại tôi xem"
"Nó là vợ con." Mẹ chồng nói, giọng lạnh băng "Có vợ rồi, từ giờ con nên tu tâm lại đi, đừng có lêu lổng với lũ mất dạy nữa."
"Vợ?
Vợ gì? Các người điên à?" Anh ta đấm mạnh tay vào tường. Rồi anh bước
nhanh tới giường, kéo mạnh tay tôi. "Cậu là thứ gì mà ở đây? Cậu được
bà ta mua về đúng không? Cậu là trai bao à? Cút ra khỏi đây ngay! Sáng
mai đừng để tôi thấy mặt cậu trong nhà này. CÚT."
Anh ta xô mạnh tôi
ra phía cửa. Tôi hồn vía lên mây, đứng chết sững, không thốt được một
lời. Mẹ chồng nắm vai tôi, thì thầm: "Cậu ra ngoài. Đêm nay tạm ngủ ở
phòng khách. Tôi sẽ nói chuyện với nó. Tôi gật đầu, vội vã chạy đi. Sau
lưng, cánh cửa đóng sập lại. Cả đêm đó, tôi nằm trên ghế gỗ dài. Không
chăn, không gối. Người tôi tê đi vì lạnh và đau ê ẩm. Nước mắt uất ức
lăn dài, rơi xuống, ướt cả ghế. Tôi đã làm gì sai mà lại phải chịu cảnh
này? Người ấy... Anh ta... quá đáng sợ! Nhưng tôi cũng đã kịp nhận ra đó
là ai. Con trai duy nhất của gia đình này. Chồng tôi. Phác Xán Liệt.
Người mà tôi không hề biết gì ngoài những tin đồn và một cái tên. Tôi
đã cam chịu làm vợ trên danh nghĩa của anh ta, hầu hạ gia đình này, chịu
tủi nhục, đến một lời oán thán cũng không dám thốt ra miệng. Còn anh
ta, chính anh ta là người đã làm đảo lộn vận mệnh, xuyên ngang số phận
tôi. Cánh hoa đào lẽ ra tinh khôi, trong sáng, về sau vấy bụi hồng
trần...
Vote Điểm :12345