Fanfic Khải Nguyên | Bảo Bối A Sao Mạnh Tay Vậy Chứ
Đăng bởi: LinhKhanhs5
*Note:
những chương tầm nửa fic về sau có sự lẫn lộn về thời gian ( cụ thể là
mùa), do mình đang viết đồng thời một fic nữa nên bị nhầm lẫn, mong mọi
người thông cảm và bỏ qua. Cảm ơn nhiều! Author: Linh Linh( với sự giúp
sức của team đại bựa) Thể loại: hài, hường, H, HE, cổ đại, bla bla
bla... Lần đầu gặp cậu, hắn đã trúng tiếng sét ái tình, nhất quyết cho
cậu làm Chiêu nghi dù chỉ mới nhập cung một ngày... - Tránh ra xem nào
cái tên lòi sỉ kia! - Bảo bối a, sao mạnh tay vậy chứ~
Chap 1
Binh! Bốp! Rầm! Hự! Rắc! @#$&&%^$#%^&&^%$#$...*tỉnh lược ngàn âm thanh hỗn tạp*
Vương
Nguyên vứt cây gậy xuống sàn nhà, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người đang
lăn lộn dưới đất. Không đổi hướng nhìn, cậu lên tiếng: "Chỉ được vậy
thôi sao?"
"Muốn tìm được người có khả năng đấu với thiếu gia, e rằng là hơi khó."
"Khó sao?" - Cậu nhếch mép cười. "Tôi không tin trên đời này không có người đánh bại tôi. Tiếp tục làm chuyện mình cần làm đi."
Kỳ Lâm cúi đầu, ngước lên đã không thấy bóng dáng cậu đâu.
Vương
Nguyên tản bộ trong hoa viên, người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ tưởng
mình đang thấy tiên hạ phàm. Mái tóc đen mềm mại búi gọn trên đầu bằng
chiếc trâm bạc. Nước da trắng sứ tôn lên cặp mắt đen bí ẩn mà khi nhìn
vào người ta không thể không xuýt xoa. Một thân bạch y kiều diễm giữa
vạn vật.
Khóe miệng đột nhiên hướng lên, cậu rút kiếm ra: "Xuống đây đi."
Từ
cây cổ thụ cạnh đó, một dáng người nhỏ nhắn, vận đồ màu vàng kim lao
vụt xuống đất. Khuôn mặt lém lỉnh nhưng ánh mắt khiến người ta không
khỏi tò mò.
"Nhanh như vậy mà đã phát hiện ra tớ rồi sao?" - Lưu Chí Hoành vui vẻ lên tiếng.
"Nếu không sao có thể làm bạn cậu được." - Vương Nguyên cười.
"Dạo này thân thủ ra sao rồi? Muốn tỉ thí một chút không?"
"Tại hạ rất sẵn lòng." - Vương Nguyên đùa.
Hai
thanh kiếm chém vào nhau kêu một tiếng ''choang'', những đường múa kiếm
điệu nghệ ở khắp nơi trong hoa viên. Chí Hoành vận khinh công, đáp trên
mặt hồ bằng mũi giày rất nhẹ nhàng.
"Không ngờ cậu sớm đã biết chiêu thức này, vậy tớ cũng không khách khí nữa."
Vương
Nguyên từ trên cầu nhảy xuống mặt nước, vung một nhát kiếm. Lưu Chí
Hoành ngửa người ra sau tránh đòn, lập tức phản công. Hai người đánh
hăng say, khuấy động mặt nước vốn yên tĩnh. Vương Nguyên múa vài đường
kiếm, ánh sáng màu xanh lục hiện ra như một con rồng uốn lượn. Cậu giáng
thanh kiếm xuống mặt nước, luồng sức mạnh tỏa ra, đẩy Lưu Chí Hoành lùi
lại một đoạn, nước cũng tràn lên bờ không ít. Trụ vững lại, Lưu Chí
Hoành nhìn Vương Nguyên:
"Không ngờ lại mạnh như vậy, tại hạ bái phục." - Vừa nói Lưu Chí Hoành vừa cất kiếm vào bao, vận khinh công lên bờ.
"Ai ya, không dám nhận lời khen của cậu!" - Vương Nguyên cười tươi.
Bước vào phòng khách, Chí Hoành kêu lên một tiếng: "Lâu quá rồi mới về lại chỗ này, không ngờ vẫn như cũ!"
Trán
Vương Nguyên xuất hiện vài đường hắc tuyến, tốt nhất là nên phủ nhận
chuyện hôm qua mới sang đây đi. Cậu rót cho mỗi người một chén trà, xong
mới thong thả ngồi xuống.
"Hôm nay sang lại muốn kể công kể tội ai đây?"- Vương Nguyên thổi chén trà, nhấp một ngụm.
"Nào
có, thiếp nhớ chàng nên mới qua thăm thôi, chàng thật là đáng ghét mà!"
- Lưu Chí Hoành cố gắng cất giọng mềm mại như nữ tử thanh lâu, thật
mong manh dễ vỡ.
"Lưu Chí Hoành, cậu là nhớ người ta đến thế sao?" - Cậu dù đã biết tính cách của Lưu Chí Hoành nhưng vẫn không khỏi nổi da gà.
"Ai dà, đùa tí thôi! Chẳng qua vì phụ thân vào triều mấy hôm rồi chưa thấy về nên sinh ra buồn chán, gặp cậu cho khuây khoả."
"Cũng phải! Bọn họ đi ba ngày rồi mà vẫn chưa về."
Hai người ngồi tán gẫu một hồi, Kỳ Lâm chạy vào báo: "Thiếu gia, Lưu Công tử, lão gia và Lưu Thái sư đã trở về."
Hai
vị đại nhân tiêu sái bước vào, tuy tuổi đã tứ tuần nhưng vẫn thấy được
sự phong độ. Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành nhào tới ôm cứng lấy bọn họ.
Vương Thừa tướng cười khổ: "Hai con buông mấy lão già này ra đi, nặng
chết mất."
Lúc này hai cậu mới buông ra. Đợi mọi người ngồi xuống hết
rồi, Vương Thừa tướng mới lên tiếng: "Hai con sắp phải nhập cung rồi.
Chỉ 5 ngày nữa là đến ngày đi, hai con chuẩn bị cho tốt vào."
"Nhưng nghĩa phụ, tụi con không muốn vào, chẳng có lấy chút tự do nào." - Lưu Chí Hoành bất mãn nói.
"Cái tên tiểu tử này, đây là lệnh triều đình ban ra, ai mà cãi được!"- Lưu Thái sư nhướng mày, lên giọng khiển trách.
"Vậy vào đó bọn con vẫn được luyện võ chứ?" - Vương Nguyên hướng phía Lưu phụ hỏi.
"Mấy con đừng lo, triều đình cho phép nam nhi nhập cung có thể luyện võ mà."
"Quá
tốt rồi! Không nói nữa, bọn con ra phố nha!" - Hai người cười cười rồi
nhanh lẹ chuồn mất. Hai vị đại nhân cười khổ, không biết khi nào chúng
mới làm cho bọn họ bớt lo được.
______________________________
Vương
Nguyên và Lưu Chí Hoành thật sự mà nói cũng có rất nhiều fan não tàn.
Trường sam màu trắng của Vương Nguyên lại thêm màu vàng kim của Lưu Chí
Hoành, trông vô cùng thanh thuần cũng vô cùng cao ngạo, nếu không muốn
nói trắng ra là ngạo kiều! Lưu Chí Hoành đột nhiên phát hiện hội võ
thuật đang diễn ra phía trước, hai cậu bước nhanh đến đó, hoà vào đám
đông đang ngẩng đầu chờ đợi. Chủ toạ bước lên bục thi đấu, nói to:
"Hoan
nghênh các vị đến với hội võ thuật của chúng tôi. Lễ hội này hàng năm
đều tổ chức, người nào thắng sẽ nhận được phần thưởng vô cùng lớn đó
là......."
"Là gì?" - Đám đông ở dưới đồng loạt lên tiếng.
"Là một bao thóc! Quá lớn luôn đúng không?"
"Trời ơi!" - Một lần nữa tất cả đồng thanh.
"Hề
hề, ta đùa thôi!" Chủ toạ trông thế mà lại thích đùa, thật khủng bố!
"Phần thưởng sẽ là một trăm cân thóc! Bây giờ, có vị nào muốn lên đây
thi đấu không?"
Ở dưới bắt đầu ồn ào nhưng chưa ai kịp lên thì hai
bóng dáng đã lao vụt lên võ đài, là Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành. Đám
đông hò hét cổ vũ, hai cậu khẽ nhếch môi cười khiến dân chúng xuýt xoa,
này là vận may không cầu nha! Chủ toạ cất tiếng hỏi: "Có vị nào muốn lên
đây tỉ thí cùng hai vị công tử đây không?"
Tiếng xôn xao giảm nhỏ
dần, chỉ còn hơi rầm rì. Có mấy tráng hán muốn bước lên nhưng rồi lại
thôi mặc dù trong lòng không thoải mái chút nào. Bởi vì dân chúng truyền
miệng: Không nên đụng tới Vương Lưu song vị thiếu gia, nhất định sẽ bị
trời phạt!!!
"Chúng ta đấu!"
Người dân ngạc nhiên, quay người
về hướng giọng nói vừa phát ra, bọn họ bắt đầu dạt sang hai bên để
nhường đường. Một người khí chất cao ngạo, gương mặt anh tuấn, khóe
miệng nâng cao, thoáng chút nét cười. Người thứ hai tỏa ra hàn khí bức
người, khí chất vương giả có thể nhìn thấy rõ, gương mặt không chút biểu
cảm. Nhìn hai người, một chốc sẽ vô thức mà thở hắt ra.
Vương Tuấn
Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ bước đến gần võ đài rồi nhảy lên, đứng đối
mặt với hai cậu. Hai bên cẩn thận đánh giá đối phương, tuy vậy biểu tình
không nhiều. Vị chủ toạ thấy vậy liền nói: "Vậy chúng ta bắt đầu thi
đấu! Ai sẽ thi trước?"
"Tôi!" - Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cùng lúc lên tiếng.
"Được, vậy hai vị thi trước, hai vị còn lại sẽ thi sau."
Vương
Nguyên rút kiếm ra, Vương Tuấn Khải nhìn thanh kiếm, kì thực mong đợi
xem kịch vui hơn là thi đấu. Vương Nguyên dường như biết tỏng cái ý nghĩ
đó, chỉ cười nhẹ không nói. Tiếng pháo kêu 'bụp' một cái, hai người thủ
sẵn kiếm trong tay, lao vào nhau. Những đường kiếm điêu luyện quấn lấy
nhau, từng nhát kiếm chém vào nhau kêu vang một góc phố. Vương Tuấn Khải
đâm kiếm một nhát, Vương Nguyên nhảy lên, đứng trên mũi kiếm, cả người
nhẹ như sợi lông.
"Đừng đánh giá người khác thấp thế chứ." - Vương Nguyên cười như không cười.
"Ai mà biết được liệu công tử đây có thua hay không?" - Vương Tuấn Khải đáp trả.
"Chỉ tiếc cho Bạch Hổ, chủ nhân của nó có chút kiêu ngạo thôi."- Vương Nguyên chĩa kiếm về phía hắn.
"Sao cậu biết nó là bảo kiếm Bạch Hổ?" - Vương Tuấn Khải hơi ngạc nhiên.
"Nếu ta không biết, sao có thể làm chủ nhân của Thanh Long?" - Ánh mắt cậu đầy ý cười đối với hắn.
Dứt
lời, Vương Nguyên nhảy xuống, múa vài đường kiếm, luồng sáng màu xanh
lục hiện ra, hệt như một con rồng quấn quanh kiếm. Cậu vung một nhát,
sức mạnh tỏa ra đẩy Vương Tuấn Khải đến tận mép sàn đấu, may mà hắn trụ
lại kịp lúc. Ngước nhìn cậu, hắn vẫn có chút không tin được, người như
cậu lại có thể làm chủ được thanh kiếm Thanh Long, vốn đứng đầu trong
bốn bảo kiếm: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Chủ toạ gật gù
tiến lại chỗ cậu nói to:
- Vị công tử này là người chiến thắng!
Cậu
cất bước xuống khỏi võ đài, khuôn mặt không giấu nổi tươi cười. Cậu ghé
sát vào Lưu Chí Hoành, nói nhỏ: "Thử làm cái việc cậu giỏi nhất đi!"
Lưu
Chí Hoành khẽ cười, bước lên võ đài thi đấu. Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn
chưng bộ mặt lạnh lùng đó nhưng trong lòng đã sớm đánh giá Lưu Chí
Hoành. Hai người cùng lúc rút kiếm ra, tiếng báo hiệu vang lên là lập
tức lao vào nhau. Thế trận lại không giống trận vừa rồi, Chí Hoành liên
tiếp tấn công còn Thiên Tỉ chỉ đỡ đòn chứ không hề tấn công, như thể
đang tỏ vẻ kiêu căng.
Lưu Chí Hoành chán ngấy cái kiểu này, cậu liền
lợi dụng thế trận để làm cái chuyện mà Vương Nguyên nói là cậu giỏi
nhất: rút ngắn khoảng cách với hắn, đột nhiên cười một cái ma mị. Dịch
Dương Thiên Tỉ phút chốc bị nụ cười ấy hớp hồn, không cẩn thận để Lưu
Chí Hoành một phát đạp bay ra xa.
Hắn ngồi dậy, mỉm cười tự chế giễu
mình, trước giờ vốn chẳng đam mê tửu sắc, thế mà lại bị một nam nhân làm
cho đầu óc mê muội. Lưu Chí Hoành bước tới, xòe tay ra tỏ ý muốn giúp.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngước nhìn, cậu cười sáng lạng, không hề giống cái
vẻ mê hoặc lúc nãy trên sàn đấu. Hắn cũng mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng
tiền nhìn vô cùng hấp dẫn. Lưu Chí Hoành suýt chút nữa bị nụ cười đó làm
cho thần hồn điên đảo.
Chủ toạ tuyên bố người chiến thắng, được biết
Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành là một phe liền định bụng trao giải cho
cả hai, nhưng hai người từ chối, chỉ muốn tham gia góp vui thôi. Dân
chúng âm thầm cảm thán - hai tiểu công tử là tốt nhất trên đời!
Hai người bước xuống sàn đấu. Vương Tuấn Khải lên tiếng hỏi: "Cho hỏi phải xưng hô với hai vị công tử đây ra sao?"
"Ta là Vương Nguyên." Vương Nguyên nói, "Ta là Lưu Chí Hoành." Lưu Chí Hoành theo sau.
Vương Tuấn Khải gật gù, "Vương Công tử, Lưu Công tử."
"Thôi muộn rồi, bọn ta về trước. Tạm biệt!" Nói rồi hai cậu bước đi về phía phủ Thừa tướng.
"Con trai của Vương Thừa tướng sao? Sẽ còn gặp lại đây."- Vương Tuấn Khải nghĩ thầm.
"Con trai của Lưu Thái sư sao? Thú vị thật!"- Dịch Dương Thiên Tỷ đồng thời cùng trạng thái.
______________________________
Màn
đêm buông xuống, mọi nhà chìm trong giấc ngủ. Trên những mái nhà lợp
ngói, hai bóng đen lao đi vun vút, hướng đến phủ Lý đại nhân. Đẩy nhẹ
cửa sổ, hai cậu nhảy vào không một tiếng động.
"Ê Nguyên, có cần giết lão ta không?" Lưu Chí Hoành thì thầm.
"Giết
lão ta chắc chắn sẽ náo động triều đình, phụ thân chắc chắn sẽ biết là
chúng ta làm ngay thôi. Cướp đồ hối lộ của hắn được rồi." Vương Nguyên
trả lời.
Nói xong, cậu lấy chân đạp vào chân giường thật mạnh, khiến tên họ Lý kia đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
"Là kẻ nào? Ra mặt đi!" - lão nhìn quanh đầy cảnh giác.
"Ta ra rồi nè!" - Vương Nguyên vừa nói vừa kề dao lên cổ hắn.
"A
đại hiệp, đại hiệp...xin... xin tha mạng! Tiểu...tiểu nhân chưa hề làm
gì đắc tội với...với ai cả!" - trên cổ đột nhiên lành lạnh làm lão ta
run bắn lên, cố gắng nói cho tròn một câu.
Vương Nguyên gắt lên:
"Đúng rồi, ngươi chỉ đắc tội với bá tánh chứ có đắc tội với ai đâu. Nói
mau! Số tiền ngươi vơ vét của thôn Mai ở đâu?"
"Là...là ở trong cái...cái thùng gỗ kia."
Lưu
Chí Hoành theo lời hắn mở cái thùng ra, ngoài lớp y phục bên trên để
ngụy trang thì ở dưới toàn vàng bạc châu báu. Cậu nhìn Vương Nguyên, ra
hiệu tha cho hắn. Vương Nguyên đẩy hắn ra, khiêng chiếc thùng theo Lưu
Chí Hoành nhảy vọt qua cửa sổ. Lão già đó vẫn chưa hoàn hồn, mặt mũi
trắng bệch.
Hai cậu mang chiếc thùng đến thôn Mai, đem trả lại của
cải cho mọi người. Trưởng thôn vô cùng vui mừng, định cảm ơn nhưng hai
cậu đã đi từ lúc nào. Hai cậu tuy là sát thủ nhưng luôn hành hiệp trượng
nghĩa, giới hắc đạo cũng khâm phục không ít, tính ra cũng rất có trọng
lượng.
Về đến nhà, hai cậu róm rén tiến vào phòng khách. Đèn đuốc
bỗng sáng trưng, Vương thừa tướng đang an tọa trên ghế, nghiêm mặt nhìn
hai cậu. Bị phát hiện, hai cậu cúi gằm mặt, không dám nhìn ông. Vương
phụ nhìn hai đứa, giọng điệu đầy khí áp: "Hai đứa cũng biết đường về
sao?"
"Dạ..." - Vương Nguyên ngập ngừng, nói cũng chết mà không nói cũng chết!
"Làm tốt chứ?"- Ông đột nhiên thay đổi chất giọng khiến hai cậu ngạc nhiên.
"Dạ...dạ tốt ạ." - Hai cậu đồng thanh.
"Ha
ha, tốt lắm, phải cho cái tên đó một bài học. Ta biết hắn nhận hối lộ
từ lâu rồi nhưng lần nào tâu lên hoàng thượng hắn cũng có chứng cớ để
thoát tội. Ây da, Hoành nhi, con ở lại đây đi, giờ đã muộn rồi, phụ thân
con chắc cũng biết rồi." Vương phụ kì thực mà nói, không có tiền đồ!
Vương Nguyên nghe vậy liền gật đầu, "Bọn con xin phép đi nghỉ, người cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ."
Vương
Nguyên thả mình trên giường, Lưu Chí Hoành nằm bên cạnh đã sớm ngủ vù
vù. Cậu là muốn làm nốt vụ này cho thỏa thích để bù cho những ngày tháng
sau này phải chịu cảnh "lồng chim chậu cá". Cậu thực sự không muốn nhập
cung, cái hậu cung suốt ngày đấu đá đó không làm cậu thích được. Từ từ
nhắm mắt lại, cậu chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ miên man trong
đầu.
----------tại Khánh Ngọc cung----------
Vương Tuấn Khải đứng
bên cạnh cửa sổ, tay cầm ly rượu bằng bạch ngọc, mắt nhìn xa xăm ra
ngoài. Bất giác nghĩ đến Vương Nguyên, hắn lại mỉm cười. Hành động đó
tất nhiên không qua mắt được Dịch Dương Thiên Tỉ.
"Lại nghĩ đến nam nhân đó à?"
"Làm sao đệ biết chắc được?" - Vương Tuấn Khải nhấp chút rượu.
"Còn không phải sao? Trước giờ huynh chưa bao giờ như vậy." - Dịch Dương Thiên Tỉ cầm ly rượu bước tới sau lưng Tuấn Khải.
"Còn đệ thì sao? Không phải cũng liên tục nghĩ về người tên Lưu Chí Hoành đó à?" Vương Tuấn Khải bật lại.
"Được rồi không chọc huynh nữa." Dịch Dương Thiên Tỉ phẩy tay, "Sắp đến kì tuyển phi rồi đấy, huynh lo mà nghĩ cách đi."
"Không cần, chẳng lẽ đệ không muốn gặp lại cậu nhóc đó sao?" - Vương Tuấn Khải quay qua nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.
Hắn không trả lời, đăm chiêu hướng phía cửa sổ. Trăng đêm nay thật sáng, soi sáng cả tâm tư của người ngắm nó.
Vote Điểm :12345