[Fanfic Khải Nguyên] Hãy Hứa Với Em, Mười Năm Như Thế
Author : Bích Ngọc
Thể loại: Đam mĩ, HE.
Nhân vật chính: Vương Nguyên- Vương Tuấn Khải;
Nhân vật phụ: Dịch Dương Thiên Tỉ- Lưu Chí Hoành; Trần Yên,...
Tình trạng: Hoàn.
Cre : banhngotonepiece.wordpress.com
Giới Thiệu
Các nhân vật:
+ Nhân vật chính: Vương Tuấn Khải- Vương Nguyên.
+ Nhân vật phụ: Dịch Dương Thiên Tỉ- Lưu Chí Hoành, Trần Bảo Bảo... cùng một số nhân vật khác.
- Số chương: (Dự tính) 30 chương. HE.
- Thể loại: Đam mĩ.
Giới thiệu truyện:
****** Ngày em rời xa, anh mới biết rằng: Anh thực sự đã sai rồi.*********
-
Tuấn Khải, thì ra, với anh em chỉ là một cái bóng của cô ấy.- Vương
Nguyên đứng ngước nhìn lên người con trai mà cậu đã đem lòng yêu thương
hơn 1 năm nay, cảm giác có chút hụt hẫng, có chút hối hận, cũng có chút
chua xót. Giọng nói của cậu vô cùng lạnh, lạnh đến mức, Vương Tuấn Khải
nghe mà tim không khỏi nhói lên, Vương Nguyên của anh, càng tức giận thì
sẽ càng lý trí...
- Vương Nguyên... Anh xin lỗi.- Tuấn Khải chỉ biết nói 3 từ duy nhất. Không biện minh, không phủ nhận, không phản bác.
Thực
ra thâm tâm Vương Nguyên vẫn mong có một lời giải thích, cậu không muốn
người mà cậu tin tưởng nhất trở thành người phản bội cậu, cậu không
muốn một lần nữa bị đá văng ra khỏi thế giới đầy độc ác này, cậu không
muốn sợi dây duy nhất níu giữ cậu trên thế giới này bị đứt. Cậu, chính
là, ngốc như vậy...
- Thời gian qua, xem ra, em đã làm anh khổ sở
nhiều rồi.- Vương Nguyên cười nhạt, quay lưng bước đi. Bóng lưng cậu
mang lại dáng vẻ cô độc và yếu đuối.
Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng lưng ấy, đôi mắt tràn ngập bóng tối...Trái tim... dần dần đóng băng....
****** Anh mãi mãi chỉ xem em như bà ấy **********
Trùng Khánh hôm nay, trời mưa.
Một
cô gái dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, để ý kỹ thì có thể bàng
hoàng nhận ra rằng, cô gái này rất giống Vương Nguyên. Cô gái đứng
trong mưa, tay cầm một chiếc ô màu xanh nhạt, khuôn mặt với đôi mắt ướt
đẫm nhìn về phía xa....
Tiểu Khải, anh biết không, 5 năm trước em rời
khỏi anh, không cam tâm tình nguyện chung hẹn ước 10 năm với anh, không
phải vì em không yêu anh nữa, cũng không phải vì em không muốn chôn vùi
thanh xuân của mình, mà là bởi anh không dành tình cảm cho em. Chính
anh có lẽ còn không tự nhận thức được rằng, thứ anh yêu thích chính là
gương mặt giống hệt người mẹ đã khuất của anh- gương mặt em. Anh có biết
không, mỗi lần anh mệt mỏi đều muốn vùi đầu vào người em, đòi em xoa
đầu, trong vô thức khi anh ngủ, anh sẽ bật thốt lên một tiếng: "Mẹ ơi"
khiến em vô cùng khó chịu- em ghen tị, ghen với người đã sinh ra anh-
cũng là người đã rời bỏ anh đến một thế giới khác. Em cứ ngỡ, chỉ cần
bên anh, em sẽ làm anh thay đổi, sẽ làm anh yêu con người em, chứ không
phải gương mặt em. Nhưng em nhầm rồi, thực sự đã nhầm rồi. Suốt 3 năm
trời ở bên nhau, không khi nào anh ngừng xem em như bà ấy, mỗi lần nhìn
em, anh sẽ dùng ánh mắt trẻ con để không ngừng đòi hỏi em cưng chiều anh
như đứa con đòi quà người mẹ. Anh chưa bao giờ để ý xem em có hay không
thích gì, anh mặc định cho mọi sở thích của em đều như của mẹ anh....
Em đợi ở anh một ánh mắt chan chứa tình yêu chứ không phải tình mẫu tử,
vậy mà đợi mãi vẫn không thấy...
Ngày hôm nay, em quay lại đây, chỉ để tự ảo tưởng rằng chính mình có lẽ đang còn trong trái tim anh, bất quá...
Khi em nhìn thấy anh cười bên cậu ấy, em nhận ra, mình rời đi là đúng.
Khi em nhìn thấy anh ôn nhu che chở cho cậu ấy, em nhận ra, thì ra, mình đúng là ngốc quá rồi.
Khi em nhìn thấy anh ru ngủ cậu ấy, em hiểu rằng mình ở bên anh 3 năm rõ ràng vô ích.
Em không thể chúc phúc cho anh, bởi vì em thực rất yêu anh, yêu đến giờ vẫn không buông được.
Vậy nên....
Tạm biệt anh, Vương Tuấn Khải...
Vote Điểm :12345