Tác phẩm: [Fanfic Khải Thiên] Xuyên Thư Thành Tiểu Thụ.
Tác giả: Tiêu Ngân.
Thể loại: Đam mỹ, fanfiction, 1×1, HE, thổ tào văn.
Nhân vật: Dịch Dương Thiên Tỉ (thụ) × Vương Tuấn Khải (Công). Phối diễn: Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên.
#1. Đột nhiên bạn xuyên qua một quyển sách, bạn sẽ có cảm giác gì?
Cuốn sách đó còn là bộ ngôn tình mà bạn ghét nhất?
Câu chuyện cẩu huyết máu chó cực điểm, tính cách miêu tả không logic mà lại nổi tiếng, bạn sẽ có cảm nhận gì nữa?
Thiên
Tỉ, xuyên vào quyển tiểu thuyết nổi tiếng. Cậu giống như trở thành nhà
giàu mới nổi, cảm giác đứng giữa căn nhà phong cách Châu Âu, ánh đèn lấp
lánh cả lên, cậu vừa hoa mắt, vừa ngờ ngợ.
Cậu chính là đại thiếu gia họ Dịch.
Ừ đừng hỏi tại sao tên nhân vật y chang tên cậu, đừng hỏi.
Bởi
vì, câu chuyện máu chó sến súa này là do em gái ngoài đời thật của cậu
viết. Nó lấy tên bên ngoài để đặt cho tác phẩm và quan trọng là nó cho
cậu làm vai phụ.
Cậu hận nó.
Đang suy tư lang mang thì cửa phòng bị mở, một chàng trai cao ráo khẽ liếc nhìn cậu: "Còn ở đó? Bảo em chuẩn bị để đi học mà."
Cậu nhảy xuống giường, kích động mà nhào tới người trước mặt: "Chí Hoành à! Cậu, là cậu thật à? Mừng chết tớ."
"Cái gì? Anh trai em mà em gọi là Chí Hoành là sao? Phép tắc đâu rồi hả?" Chí Hoành nhíu mày, rất tức giận mà mắng.
Cậu
choàng tỉnh táo, bây giờ cậu đang ở trong tiểu thuyết. Người trước mặt
cậu là Lưu Chí Hoành, là con riêng của mẹ kế, lớn tuổi hơn nên cho là
anh, nhưng mà ở ngoài đời thật, 'người anh này' chính là bạn rất thân
với cậu, bạn bè sát cánh bên nhau nay là hai kẻ có chung dòng máu, khác
mẹ. Phải nói, nếu ngoại hình kia khác thì cậu sẽ không đau lòng, nhưng
mà ngoại hình này khiếm cậu nhớ bạn thân mình chừng nào.
Bạn thân
cậu đáng yêu, thân thiện, rất hay giúp đỡ cậu mà nay cái 'người anh
này' tính tình lạnh lùng, ít nói và cậu nhớ, em gái anh từng viết người
anh trai trước mắt này, ghét cậu như ghét thứ gớm ghiếc nào đó.
Câu chuyện tào lao mía lao này, tạo ra chắc chắn để chỉnh cậu mà.
Đối
với câu chuyện này, cậu cũng nhớ chút ít, bởi lẽ em gái cậu cứ bảo cậu
đọc thử cho ý kiến, cậu từng nói với nó: "Dẹp ngay câu chuyện này, anh
mày đẹp trai ngời ngời thế này mà mày cho vai phụ, còn Vương Tuấn Khải
là bạn của anh họ, mày liền cho vai chính, còn con nữ chính thì tên y
chang mày. Đừng nói với tao, mày thích Vương Tuấn Khải đó nghe? Tao thấy
mày dẹp cuốn này đi."
Nói gì thì nói, cậu cũng nhớ mình đọc hết cuốn sách cẩu huyết đó. Số tàn thiệt khi xuyên qua đây, làm sao quay lại đây?
Thiên
Tỉ lại thở dà rơi vào trầm tư, Chí Hoành đợi hoài mà cậu chẳng nhút
nhít, liền cho là cậu xem thường mình mà tức giận, thằng em này cũng quá
ngạo mạn. Anh đi tới gần, rít từng chữ qua kẽ răng: "Mau lên! Anh không
đợi đâu."
Thiên Tỉ giật mình, nhìn người bạn thân nay lại dùng
ánh mắt hình viên đạn nhìn mình, lòng Thiên Tí có chút mất mát, dù gì
cũng là bạn hơn mấy năm trời, bây giờ ra thành như vậy, lòng cậu không
buồn sao được, nhưng biết sao giờ, có thế nào giờ cậu cũng phải ráng
nghĩ cách quay lại hiện thực.
Cậu lững thững lấy quần áo đi học,
chỉnh chu bản thân cho bảnh trai một chút, rồi mới theo Chí Hoành ra
khỏi nhà, trên đường đến trường cậu thầm nghĩ bây giờ tiểu thuyết ở giai
đoạn nào, nhìn chung chắc cũng chưa đến khúc nam chính gặp nữ chính rồi
như oan gia mà mắng chửi nhau.
Thật nhức cả đầu.
Lát sau,
xe ngừng lại tại một ngôi trường quý tộc, người tra người vào toàn là
ngồi xe hơi hạng sang, cậu khẽ bỉu môi, nhà giàu thế này sau mà nhìn
chướng mắt, cậu tiền mua xe máy còn không đủ, cậu nhớ truốc lúc mình
xuyên qua đã là một thanh niên 22 tuổi, cái tuổi mới ra khỏi trường Đại
Học, cậu mất vài tháng xin việc rồi mất vài tháng thử việc, tiền bạc
phải nói không quá eo hẹp nhưng cũng không giàu có. Nhưng mà hnh2 như
bây giờ cậu mà ghét mấy người nhà giàu kia, thì là ghét cả cậu rồi?
Ôi!
Giờ cậu mới nhớ, bản thân bây giờ là ai? Là ai? Là một đại thiếu gia
giàu có, muốn có tiền là có tiền. Đột nhiên nhớ tới, cậu muốn cười một
cái thật to, rồi sung sướng cầm tiền phẩy phẩy như mấy địa chủ lắm tiền
phách lối. Càng nghĩ, môi cậu từ lúc nào đã vểnh lên cao, vẻ mặt tự cao
tự đại, cậu thấy mình y như mới trúng số độc đắc mà còn là cả chục tờ vé
số độc đắc nữa.
Chí Hoành lại lần nữa nhíu chặt mày, thằng nhóc
con này đang suy tính cái gì không biết, cứ ngồi im mà cười nham hiểm,
anh lại lượng tình lên tiếng ho khan nhắc nhở: "Khụ.... Em còn chưa
xuống?"
"Dạ? .... Dạ!" Thiên Tỉ hoàng hồn rồi hiểu Chí Hoành vừa nói cái gì, nên rất thức thời mà đi xuống xe.
Mệt
mõi đi tìm lớp học, bây giờ cậu mới chỉ 17 tuổi chứ không phải 22 tuổi
như ở hiện thực, cho nên lại phải học lại Câp 3, cái thời mệt nhọc sống
lại khiến cậu chẳng biết ứng phó làm sao. Chưa đi mấy, bước cậu nghe
thấy tiếng một giọng nữ quát lớn: "Vương Thấn Khải! Anh tưởng là thiếu
gia con nhà giàu thì ngon lắm sao?"
Vương Tuấn Khải? Nam chính? Vậy đây là mở đầu của quyển tiểu thuyết máu chó?
Thiên
Tỉ nổi máu nhiều chuyện mà lén lúc trốn vào bụi cây, nhìn cảnh tượng
trước mắt cậu dã biết đây là cảnh đầu của tiểu thuyết, lúc này nữ chính
bị nam chính vô tình gạt chân mà té nên cả hai mới bắt đầu ầm ĩ. Nhưng
mà có lầm không a~? Thật sự là con em gái của cậu thích Tuấn Khải sao?
Tại sao nữ chính lại có dung mạo y chang nó? Còn cái người Tuấn Khải
kia, cũng y chang ngoài đời thật? Má ơi! Ông trời chỉnh cậu đủ chửa hả?
Gạt
bỏ ý nghĩ muốn mắng người, cậu chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, nữ
chính má ửng hồng, mắt rưng rưng lại lên tiếng mắng người: "Ỷ giàu ăn
hiếp người thì đáng mặt đàn ông sao?"
Cậu thấy nữ chính này cũng
quá mức ngu người, hỏi câu đó là muốn ăn đánh sao? Nhìn cũng biết nam
chính thuộc dạng không phân nam nữ lại còn lạnh lùng vô tình. Nam chính
ngay cả liếc mắt nhìn nữ chính cũng không có, lẳng lặng phun ra một câu:
"Cút"
Nữ chính nước mắt lưng tròng đánh Tuấn Khải một cái rồi
mới rời đi, cậu im lặng nhớ tới tình tiết của tiểu thuyết, hình như sau
đó nam chính lạnh nhạt rời đi cùng với người bạn phía sau.
Nhưng
mà đột nhiên cậu thấy có người nhìn mình, thầm kêu không ổn, chẳng thèm
nghĩ nhiều liền ngước lên. Nam chính đi trước mặt cậu: "Nghe lén?"
Đột nhiên cậu nhớ tới cách nói của Tuấn Khải, lạnh lùng nói: "Cút"
Cả
hai trước mặt cậu giật mình, cậu biết mình lơ lời, nhưng mà kệ đi. Giờ
cậu đi trước vẫn hơn, nam chính trong tiểu thuyết lúc nóng giận sẽ rất
ác, lỡ như thiến cậu luôn thì khổ. Thiên Tỉ hừ một tiếng, rất anh minh
rời đi, bỏ lại ánh mắt âm trầm của Tuấn Khải.