Lâm Lạc Tịch Chiếu
Tác giả:Ngữ Tiếu Lan San
Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi Lâm Lạc Tịch Chiếu
Thể loại: Giang hồ, hài, ngọt ngào, nhiều couple, 1 x 1, HE.
Editor : Quinna
Ở Thiên Lang quốc, tiểu vương gia Lãnh Tịch Chiếu rất ít khi xuất cung.
Bởi
vì một phần do hắn lười, còn phần còn lại là mỗi khi hắn xuất cung, lúc
nào cũng có các cô nương vây quanh, ở đằng trước ném chút khăn tay hay
túi thơm các loại, trốn đều trốn không được.
Tháng năm hoa rơi
đầu đường, bạch y thiếu niên tuấn mỹ phiêu dật, trên cổ áo tinh tế thêu
chỉ bạc thành đường viền, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ
tử.
Trong triều, các đại thần đối với Lãnh Tịch Chiếu thực oán
niệm —— nhà mình khuê nữ mười tám tuổi xinh đẹp như hoa, sao hắn cũng
không chịu nhìn nhiều thêm chút nào?
Đương kim thiên tử đối với
Lãnh Tịch Chiếu cũng thực oán niệm —— vốn nghĩ hắn có thể sớm chút lấy
tiểu tức phụ về, như thế nào lại bị người ta đem hắn lấy đi rồi …
Nhân vật chính: Lãnh Tịch Chiếu, Tây Đằng Lâm, Chu Mộ, Hứa Tư Đình
Vai phụ: Gia Luật Thanh, Lâm Hạo Phong
Chương 1: Gặp lại cố nhân
Thiên Lang quốc , thịnh kinh vương thành, tháng năm hoa rơi khắp nơi.
Trong
hoàng cung kim bích huy hoàng , một bạch y thiếu niên đang nằm trên
nhuyễn ghế trong đình hiên , miễn cưỡng lật xem một quyển sách y dược ,
phía, sau táng lá của gốc đại thụ che khuất ánh nắng đang lắc lư trong
gió , phong cảnh hữu tình mang theo ẩn ẩn mùi hương như gió xuân của
thiếu niên ngũ quan xinh đẹp lưu luyến xung quanh , dường như luyến tiếc
khi phải rời đi . Ngón tay tinh tế như ngọc cầm lấy một khối hoa quế
cao nho nhỏ ngọt ngào , cùng với trà Long Tĩnh hảo hạng của Tây hồ được
chuẩn bị sẵn , thỏa mãn thưởng thức cùng hưởng thụ không gian yên tĩnh.
"Lãnh
thiếu gia!” Một thái giám vội vã chạy tới, phá vỡ không gian an nhàn ,
cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, mở miệng bẩm báo : "Hoàng Thượng cho gọi
thiếu gia nhanh tới Mộ Hoa điện, có người bị thương.”
Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy vỗ vỗ mảnh vụn điểm tâm trên tay, lười biếng từ trên ghế đứng lên từ từ đi tới.
Thái giám đi theo phía sau thì lại vội thành một đoàn , thầm nghĩ người này tính tình cũng thật chậm chạm.
Đến
Mộ Hoa điện, vừa vào cửa thì thấy vài hắc y nhân đứng hầu ở trong
phòng, một đám vẻ mặt lo âu, chất liệu vải áo thô kệch , nhìn qua không
giống như là người trong kinh thành.
"Ngươi chính là đại phu ?”
Một người nhìn qua như là thủ lĩnh xông lên ,một phen túm lấy Lãnh Tịch
Chiếu :"Ngươi, con mẹ nó không thể mau hơn chút ?”
"Làm càn !”
Từ trong phòng vừa nghe được động tĩnh liền đi ra, Hoa Thiên Lang nhíu
mày, tiến lên chụp lấy Lãnh Tịch Chiếu kéo qua bên người mình .
"Hoàng
Thượng.” Thị vệ nhận thấy không tốt bèn chạy lên giải thích : "Cống
Đạt hắn cũng là lo lắng cho thiếu chủ của mình, bọn họ mới đến cũng
không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoa
Thiên Lang hừ lạnh một tiếng, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt lấy tay vỗ vỗ
vai hắn rồi mở miệng nói :"Không có việc gì đâu Hoàng Thượng…… Ai bị
thương? Thái y cũng không thể trị sao?”
"Tây Đằng gia tộc Tam
vương tử, tới tiến cống kim châu cho trẫm , không biết bị ai đả thương
.” Hoa Thiên Lang chỉ chỉ trong phòng :"Thái y nói hình như là trúng độc
, ngươi đi nhìn xem đi.”
Lãnh Tịch Chiếu vào phòng, thấy một
người đang nằm trên giường , cách cái chăn cũng có thể nhìn ra thân hình
thật cao, trên đầu quấn băng vải, ẩn ẩn có máu chảy ra, hai mắt nhắm
nghiền, xem không rõ ràng lắm là cái bộ dạng gì .
Vươn tay dò
xét mạch đập, xoay người trở lại trước bàn hạ xuống vài nét bút viết đơn
thuốc , Lãnh Tịch Chiếu ngáp dài đi ra ngoài :"Cái này là thuốc thoa
ngoài da cùng thuốc uống để giải độc , qua năm ngày thì tốt rồi.”
"Này! ” Thủ lĩnh hắc y nhân sốt ruột :"Ngươi có thể trị được không ?”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo thực ủy khuất :"Ta thật sự có thể nha !”
Hoa
Thiên Lang lạnh lùng nhìn hắc y nhân liếc mắt một cái :" Tin hay không
tùy ngươi , Tây Đằng Lâm nếu có chết, cũng đừng nói trẫm chưa cho hắn
đại phu.” Dứt lời, cũng đi theo ra cửa.
Một bên, Thái y đang
quan sát , thật cẩn thận mở miệng nói:"Lãnh thiếu gia là tiểu thần y, y
nói có thể trị thì khẳng định có thể trị, ngươi yên tâm đi.”
Hắc y nhân lo lắng , lại vô kế khả thi, dậm chân thở dài theo Thái y đi lấy thuốc .
"Tịch
Chiếu !” Hoa Thiên Lang đuổi theo Lãnh Tịch Chiếu, vui tươi hớn hở vỗ
vỗ bờ vai của y :"Qua vài ngày nữa trẫm sẽ thiết yến chiêu đãi sứ thần
các nước , ngươi tới không ?”
"Không đi.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:"Ta ghét nhất là tham gia yến hội !”
"Nhưng sẽ có rất nhiều vương công đại thần mang nữ nhi của mình đến……” Hoa Thiên Lang sờ sờ cằm cười xấu xa.
Lãnh Tịch Chiếu mắt trợn trắng : ” Cùng ta có quan hệ gì?”
"Ngươi
đã trưởng thành , cũng nên cưới vợ .” Hoa Thiên Lang vẻ mặt nghiêm túc
:" Nữ nhi của Lưu Thừa tướng ngươi cảm thấy như thế nào? Bằng không thì
có tiểu nữ nhà Ngô khanh gia ? Còn có ngoại tôn nữ của lão tướng quân
cũng không kém nha……”
Lãnh Tịch Chiếu bị Hoa Thiên Lang lải nhải, dở khóc dở cười:"Ngươi là Hoàng Thượng, sao lại đi cùng bà mối cướp sinh ý ?”
"Không
biết phân biệt !” Hoa Thiên Lang vươn tay cho y một cái cốc , hung tợn
trừng mắt :"Nếu không phải Hạo Dương mỗi ngày nói với trẫm giúp ngươi
lưu ý việc hôn sự, trẫm mới mặc kệ ngươi !”
Lãnh Tịch Chiếu ôm đầu của mình ,nước mắt lưng tròng, miệng đô đô than thở :"Chuyện của ta không cần các ngươi quan tâm……”
Hoa
Thiên Lang nhìn tiểu đệ cùng mình lớn lên lại thành con mọt sách thì
thực vô lực, cứ như vậy, bị người ta khi dễ cũng không biết lên tiếng,
trong lòng không vui cũng chỉ biết chính mình tự an ủi , chỉ cần người
ta miệng ngọt lừa gạt , ngốc tử này liền nghe theo , nếu cưới vợ chỉ sợ
bị người ta khi dễ đến chết ……
Năm ngày sau, Tây Đằng Lâm tỉnh lại, chống thân mình ngồi dậy.
"Thiếu chủ.” Hắc y nhân một bên vội vàng đón lấy hắn :"Người cuối cùng cũng tỉnh.”
Tây
Đằng Lâm hoạt động một chút gân cốt, nhớ lại chuyện mấy ngày trước ,
sắc mặt đột nhiên trầm xuống :"Điều tra rõ ràng chưa ?”
Hắc y
nhân gật đầu, nhỏ giọng đối Tây Đằng Lâm nói nói mấy câu, Tây Đằng Lâm
chân mày nhếch lên , con ngươi màu hổ phách hiện lên một tia sát ý, cười
lạnh vài tiếng :"Như vậy đã nhịn không được ? .”
"Thiếu chủ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Hắc y nhân cẩn thận hỏi.
Tây
Đằng Lâm khóe miệng gợi lên một chút ý cười :"Bọn họ thiếu kiên nhẫn,
bổn vương liền lập bẫy cho bọn chúng chui vào , nhịn nhiều năm, cũng đã
nhịn đủ.”
"Thiếu chủ anh minh.” Hắc y nhân cúi đầu, trong mắt ẩn ẩn có tia khát máu :"Đã sớm xem nhóm người kia không vừa mắt !”
Tây
Đằng Lâm cười vỗ vỗ bờ vai của hắn :"Cống Đạt, lần này chúng ta sau khi
trở về tình thế tất có một trận đại rung chuyển, thừa dịp mấy ngày nay
hảo hảo tìm xem việc vui đi.”
Một tiểu thái giám bưng tới chén thuốc, Tây Đằng Lâm uống một ngụm liền nhíu mày:"Thuốc gì mà vị lại ghê như vậy ?”
Vote Điểm :12345