»  
»  
00:31, 01/09/2015

✿ Người Đăng: gakuanalice

1.768 Lượt Xem 69 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Lấy Chồng Tuổi 17, Ác Mộng Giữa Trời Quang

Tên truyện : Lấy chồng tuổi 17, ác mộng giữa trời quang
Tác giả: Gakuanalice
Thể loại : truyện ngắn, teen,...

RẦMMMMM_ Sét à có thể không phải sét đang đánh thẳng vào tai nó, ù ù cạc cạc nghe lời ông bố quý mến của mình.
- Con gái yêu quý, thật ra bố vừa thua ván cờ nên nợ của anh họ con bố lỡ gánh rồi! Khổ nỗi ngân quỹ nhà ta eo hẹp nên không trả nổi, họ nhân nhượng lắm nên ra điều kiện nhẹ nhẹ, chỉ cần gả con của bố cho con trai nhà họ thì hết nợ! Nhà ta thì có mỗi hai chị em con, chị con thì có bạn trai mất rồi, con chịu khó...
SAO LẠI CÓ THỂ???? Bố nỡ lòng nào bán con??? Bố tự dưng đâm đầu đi gánh nợ của người ta chi vậy hả? Nhà mình chắc chưa đủ túng quẩn hay sao? Nhà có vài mét vuông kia mà còn vác về một đống nợ, bố nghĩ nhà mình có thánh hả? Có thần tài hả?!_ Nó gào lên trong lòng_ Bố ơi là bố!!!!
- Ráng!_ Chị nó cảm thông vỗ vai nó, mắt trái nó giật một cái, mắt phải nheo một cái, rõ ràng mặt chị nó in nguyên mấy chữ: Ai bảo không có bạn trai!
Nó - Trịnh Nguyễn Phương Thanh đã rơi vào vực thẳm đúng sinh nhật 17 tuổi. Cuộc sống tuổi 17, nỡ nào chào đón ta như vậy? Còn đâu cuộc đời?!!!

..........................

Một tháng sau...
- Mặt thằng chồng em ra sao vậy?_ Nó chống cằm nhìn mình trong gương.
- Ai biết_ Chị nó hờ hững trả lời.
- Hôm trước chị và bố đi gặp người ta rồi còn gì?
- Vậy hả không nhớ!_ Chị nó trả lời qua loa, làm nỗi nghi hoặc trong nó tăng dần đều.
Chị nó bị gọi đi đâu đó, còn lại một mình, nó nằm gối đầu lên tay thiu thiu ngủ, nó hứa tối nay sẽ phá nhà chồng nó thật sướng ta mới thôi!
Cạchhhh_ Cánh cửa đóng im lìm dần được mở ra, một người mở cửa bước vào, chậm rãi và nhẹ nhàng...

- Con gái yêu đến giờ rồi!_ Bố nó vào phòng thúc giục lại bị doạ cho sợ lùi ra sau.
Nó một thân váy trắ g xinh đẹp, tóc thắt dài, một bông hoa huệ to cài trên tóc, nhưng nét mặt lạnh lùng lẫn sát khí toả ra làm người người run bắn.
- Hừ!_ Khó chịu kéo lê tà váy bước đi, trong lòng gào thét ước ao được bỏ chạy khỏi đây.
Bước vào sảnh đường, bên bục lễ, một "lão già" 30 tuổi đang đứng ở đó, nhìn nó như rớt cả tròng mắt ra ngoài. Đang chuẩn bị tung liên hoàn rủa thì một người tiến đến dùng vải trắng bịt mắt nó. KHÔNG - ĐÙA - ĐẤY - CHỨ?!
Lễ cưới mà còn bịt mắt cơ đấy!!!
- Con có nguyện lấy người này làm chồmg không?_ Giọng cha sứ vang lên.
- Đồng ý!_ Nó gắt gổng, còm lựa chọn nào khác sao?! Hỏi thừa!
- Hai con hãy trao nhẫn cho nhau!_ Giọng cha vẫn đều đều.
Nhẫn thì nó có xem qua, rất đẹp nhưng bây giờ đối với nó thì không là gì cả. Vì cái "tên chồng" trước mặt nó, đã xấu mà còn hay cười, đã giống dười ươi mà còn lai hà mã, đã không đẹp mã thì đừng khoe khoang! Cũng may nó bịt mắt rồi, không thì đã bỏ chạy tám thướt lâu rồi! Hung bạo đeo nhẫn cho người trước mặt, nó không nhận ra sự sai lệch về kích thước của tay.

.......................

Đêm động phòng tất nhiên phải náo nhiệt...
RẦMMMMM_Trong ngôi nhà rộng thênh thang đột ngột vang vọng tiếng động lạ, phát ra từ phòng hỉ.
- Cái gì vậy?_ Người phụ nữ xinh đẹp nhất ngôi nhà và vị trí quan trọng nhất - Bà chủ nghi ngờ nhìn người giúp việc.
- Chắc vợ chồng người ta bận rộn với nhau ấy mà!_ Một chàng trai mặt búng ra sữa, cười tủm tỉm cho vào miệng miếng snack khoai tây.
- Nhưng có lớn quá không?_ Người giúp việc thủ thỉ với nhau, mặt mày đủ sắc thái biểu cảm nhìn bàn lớn trong phòng khách đang có những vị chủ nhà ngự trị.
-... Lên xem có việc gì đi bác Lâm!_ Mắt rời khỏi màn hình, người duy nhất nãy giờ không lên tiếng, và là người điển trai nhất nó thấy trong ngôi nhà này.
- Trịnh tiểu thư?!_ Bác Lâm kinh ngạc nhìn nó đang chăm chú nhìn mọi người từ lan can tầng hai.
- Xin chào, bác Lâm phải không?_ Nó cười tươi vẫy tay chào, khuôn mặt đáng yêu đột nhiên lạnh hẳn_ Cùng họ với cái tên đang nằm trong kia à?
- Cô..._ Bác Lâm lắp bắp.
- Bà chị muốn làm gì à?_ Chàng trai mặt búng ra sữa đứng dậy nhìn nó thích thú.
- Về! Tôi muốn về nhà! Các người đã không muốn tôi vào nhà này thì cho tôi về đi! Tôi không nói ra đâu!_ Nó hất mặt nói, dựa vào lan can nghênh mặt.
- Còn nợ của bố cô thì sao?_ Người phụ nữ nâng chén trà lên môi, nhấm nháp rồi liếc nhìn nó một cái sắc lẻm.
- Ai biết!_ Nó buộc miệng nói rồi chợt xoa cằm ngẫm nghĩ._ Tôi trên danh nghĩa là vợ của cái tên chết tiệt kia nên nợ cũng xem như xoá hết rồi còn gì? Cho tôi về!
- Sao thế được?!_ Bác Lâm kêu lên, vẻ mặt khó tả, các nếp nhăn tiếp tục nhăn thêm nhăn.
- Sao không? Các người chỉ ra điều kiện tôi phải lấy con các người gán nợ chứ không nói tôi phải ở đây làm dâu ngoan, vợ hiền!_ Nó nghênh mặt thách thức, hừ, là các người ra điều kiện có sơ hở quá thôi!
- Nếu ra khỏi ngôi nhà này được, cô cứ tự nhiên!_ Cái tên đẹp trai nhất mỉm cười chăm chú nhìn nó.
Nghĩ ta đây không có cách ra khỏi đây à?!_ Nó điên tiếc nhìn chằm chằm ba vị chủ nhà đáng kính.

.................................

Hai tháng sau...
- Rốt cuộc cũng không tìm được đường ra hả?_ Chị nó vừa chăm chú chép bài vừa nhìn nó đang ngồi hận đời mà cắn bút.
- Cái nhà chết tiệt, đi đâu cung ném cho em 10 tên vệ sĩ à không 10 tên bảo kê, em mà thoát người này lại bị người kia bắt lại liền hà!_ Nó chán nản đóng tập vở lại chuẩn bị ra về.
- Bình thường thông minh lắm mà, nhà đó ăn bớt chất xám rồi hả?_ Chị nó cũng đóng tập vở lại ném vào cặp.
- Tại chưa biết cái mặt "ông xã" ra sao nên giờ ở lại tìm xem!
- Ra chưa?
- Chưa!_ Nó nhăn nhó nhìn ra cửa, một bóng dáng đang thập thò.
- Chị dâu!_ Đang định nấp vào đoàn người đang lũ lượt ra ngoài trốn về thì một tên con trai nhảy phốc ra trước mắt nó.
Bốppppp_ Hận đời không bằng hận người.
- Trương Thiên Nhật! Cậu thôi lẽo đẽo theo tôi đi!!!_ Nó quát lên, tay vừa xoa mũi vừa nhặt cặp ném về phía chàng trai.
- Em đón chị thôi mà!_ Bĩu bĩu môi, đỡ lấy cái cặp ôm vào trong người, Thiên Nhật muốn đưa tay kéo nó dậy nhưng bị nó gạt ra.
- Lại cãi nhau với bạn trai nữa à?_ Từ xa đã truyền đến tiếng nói vui vẻ, khỏi nhìn nó cũng biết là ai.
- Bạn trai cái đầu ông, anh rễ!_ Nhướn mày, nó liếc nhìn bộ ba "biến thái" đang bước lại chỗ mình.
Bộ ba "biến thái" là tên nó đặt cho cặp ba đàn anh đứng đầu trường trong các hoạt động phong trào. Còn người nó gọi là anh rễ lại là chủ lực của bộ ba Mr. Minh, bạn trai chị nó.
- Không là bạn trai thì sao ngày nào cũng đưa đưa đón đón thế kia?_ An, anh đẹp zai của trường cười nham hiểm nhìn nó và Nhật. Nó đảm bảo trí tưởng tượng của anh chàng chuyên văn này đang bay cao, bay xa, bay với tầm tay luôn rồi đấy.
- Đã nói không là bạn trai thì không là bạn trai, các anh về rửa tai hết đi, nói hoài không hiểu!_ Nó phủi phủi quần áo nheo mắt nhìn bọn con trai.
- Phải đấy, tôi chỉ là em chồng của chị dâu thôi!_ Thiên Nhật lạnh nhạt nói, phong cách nhà giàu trỗi dậy rồi chứ không đâu.
- Bọn trẻ đã nói thế chúng ta chen vào không tốt, không tốt!_ Chị nó bày vẻ mặt "chị hiểu" nhìn nó rồi phủi tay với bọn người kia.
- Được, vậy giờ Thanh có đi với bọn anh không?_ Nam, người mà nó thấy được nhất cái trường này nheo mắt nhìn nó.
- Đi đâu?_ Trước khi nó kịp lên tiếng, Thiên Nhật đã nhíu mày chen vào, nhìn từ góc độ nào cũng thấy vẻ mặt không muốn của cậu.
- Tôi đi được rồi, cậu không cần miễn cưỡng đi theo!_ Nó biết ngay là cậu không muốn đi với bọn nó nên thẳng tay đuổi cậu về.
- Không, chị phải về với em!_ Thiên Nhật nắm lấy tay nó lôi xềnh xệch đi.
- Khoan đã, tôi muốn đi, cậu không đi là được rồi sao dến tôi cũng không được? Đứng lại!!!!
- Ai, chuyện này là sao vậy?_ Minh ngờ nghệch hỏi.
- Chuyện người ta...

..................................

- Vì lúc nhỏ, chị họ mà nó rất thích sau khi đi chơi cùng bạn đã bị tai nạn giao thông qua đời nên nó rất sợ chuyện tương tự!_ Trương Thiên Anh vừa ăn táo vừa giải thích, rất thoải mái nhìn nó đang làm osin phục vụ táo.
- Vậy liên quan gì tôi?_ Nó nhíu mày hỏi.
- Có thể nó đã thích cô rồi đấy!_ Thiên Anh mỉm cười thích thú nhìn gương mặt méo mó của nó, rất đáng yêu.
- Anh đùa không vui chút nào!_ Nó bĩu môi, mặt không hài lòng nhìn anh.
- Vậy... Thử đi!_ Thiên Anh cười gian, kéo nó lại gần khiến nó chới với ngã thẳng vào lòng anh.
Nó còn chưa hiểu chuyện gì thì nghe anh thì thầm bên tai: "Nếu nó ghen thì anh đoán đúng, OK?". Nó giờ mới hiểu, rồi một cỗ hương thơm xộc vào mũi nó, mùi nước hoa nam tính của Thiên Anh thật thu hút.
- Chị dâu..._ Từ phía cửa, một giọng nói trong trẻo vọng vào.
- Thiên Nhật, có chuyện gì sao?_ Thiên Anh cười nhìn cậu.
- Em muốn ngủ cùng chị dâu!_ Thiên Nhật nhìn anh rồi nhìn lại nó, chất giọng trẻ con phát ra từ chàng trai này thật không phù hợp.
- Ê, với tôi!_ Chống tay đứng dậy rời khỏi người Thiên Anh nó ngạc nhiên nhìn cậu.
- Không được sao?_ Nhìn nó, Thiên Nhật hơi rũ mặt xuống, đôi mắt nhìn nó khẽ hồng lên.
- A, hôm nay là ngày mà chị họ Thiên Nhật bỏ đi!_ Thiên Anh đập tay nói rồi nhìn nó.
-... Được rồi, tối cậu qua phòng tôi đi!_ Cắn môi, nó cố làm cho đầu gật xuống, miễn cưỡng chấp nhận.
- Qua phòng em!_ Gương mặt nhanh chóng tỉnh táo, Thiên Nhật bắt lấy tay nó kéo sền sệt đi.
Mặc kệ nó la oai oái thế nào, Thiên Nhật vẫn kiên quyết kéo nó đi cho bằng được, vẻ mặt bộc lộ tính cách trẻ con trên cơ thể của chàng trai 16 tuổi. Thiên Anh dựa lên cửa nhìn theo trầm ngâm. Bóng dáng của cả nó và Thiên Nhật khuất sau ngã rẽ, người phụ nữ ở phòng đối diện mới đẩy cửa bước ra.
- Cô dâu lần này... Rất cá tính!
- Đúng vậy!_ Cười khẽ, Thiên Anh nâng tay xoa cằm, là cô dâu của anh!
... Đưa tay vuốt vài sợi tóc đang loà xoà trước trán của Thiên Nhật, nó không tự nhiên đẩy tay cậu đang ôm lấy nó mà ngòi dậy. Gương mặt của cậu lúc này thật yên bình, không ương bướng, cứng đầu, không kiêu căng ngạo mạn, không trẻ con nữa... Cứ như là một người khác vậy, là người khác! Không phải Thiên Nhật thường ngày.

- Em thích tên nhóc đó rồi à?_ Chị nó liếc nó đang chăm chú nhắn tin thốt một câu.
- Không thể nào!_ Theo phản xạ tự nhiên như trước đây nó trả lời thẳng, đợi đến lúc đại não tiếp nhận thông tin cũng là lúc nó đờ người. Gương mặt trắng hồng đột ngột chuyển màu như màu son đỏ, giọng lắp bắp_ Làm sao có chuyện đó được! Không phải đâu!
- Hừ, chứ làm gì gần đây hay tủm tỉm, thấy tên nhóc cũng không còn cáu gắt mà còn có vài phần quen thuộc, hôm nào cậu ta không đến được thì mặt mày bí xị ra cả! Như thế mà không thích à?_ Chị nó gõ tay nhịp nhịp lên bàn, thoải mái kết luận.
- Không... Không phải! Em làm sao thích tên nhóc đó được, em có bao giờ để ý mấy tên nhóc đó đâu, chị biết mà! Để người khác nghe lại chết em đấy!_ Nó phủi phủi tay, nói rồi cười phá lên, tự chấn chỉnh lấy mình.
- Nhưng quả thật, có một người không chấp nhận sự thật này đấy!_ Chị nó nói, mắt nhìn ra cửa, một bóng lưng quen thuộc dần xa.
- Thiên Nhật?!_ Nó vội đứng dậy nhưng rồi khựng lại, này này, sao nó phải đuổi theo, nó định giải thích gì? Nó thích cậu, còn lời khi nãy là nói dối à????
- Ngu ngốc!_ Chị nó nhíu mày nhìn nó, mãi mới phun ra hai chữ, nhìn nó quay quay lại rồi cũng lao đi tìm cậu, bóng lưng nhỏ xa dần. Chị nó vẫn đứng đó, nụ cười trên môi chợt kéo cao, nắng phía sau ùa vào từ cửa sổ, nắng chiều dịu nhẹ đổ xuống nền hai bóng người, à không, là một bóng người và làn khói đang dần tản. Man mán trong không gian giọng nói nhỏ mà trong trẻo:
"Tạm biệt, Thiên Nhật! "

..................................

- Thiên Nhật!!!!!_ Lần đầu tiên nó chủ động đuổi theo cậu, chủ động tóm lấy góc áo của tên con trai nhỏ tuổi hơn nhưng cao hơn nó cả cái đầu_ Chạy... Chạy gì mà mà nhanh vậy hả??
-... Chị đuổi theo làm gì?_ Thiên Nhật nhìn nó, nhưng đôi mắt đã không còn tròn, phát sáng khi nhìn thấy nó như mọi khi, ánh mắt giờ rất lạnh.
- Không đuổi theo cậu tôi về bằng cái gì?_ Nó nghểnh cổ, ưỡng ngực hùng dũng nhìn cậu. Nhưng đập vào mắt nó là vẻ mặt u buồn của cậu làm tất cả ý chí của nó tiêu tán hết.
-.... Tôi... Thích chị nhưng chị không thích tôi! Tôi không ép nhưng tôi cũng không muốn chị vẫn đối xử bình thường với tôi như lúc này! Chị từ chối tôi rồi, nên đừng làm tôi buồn thêm nữa!!!_ Thiên Nhật nói, từ đôi môi đã nhạt màu phát ra từng từ từng từ như trách móc nó.
- Tôi không thích!_ Nó nhíu mày gắt.
- Chị..._ Thiên Nhật nhíu mày nhìn nó.
-... Dỏng tai mà nghe cho rõ đây!_ Nhìn xung quanh một chút cho chắc chắn không có ai quanh dãy hành lang nó mới lấy dũng khí chống nạnh gắt_ Cậu thật không có tí gì là kiên trì hết! Tôi nói gì cậu nghe nấy, tôi nói gì cậu đều tin à!? Động não tí đi, khi bị hỏi như vậy cậu không cho tôi được ngại sao?! Ai đời chuyện mình thích em chồng đem ra nói cho người khác nghe, cậu không ngại à?!
- Không cho! Thích thì nói có gì sai đâu chứ?!_ Thiên Nhật cũng y hệt gắt lên, đẩy nó vào tường trừng trừng nhìn nó_ Không cho chị từ chối, không cho chị không chấp nhận việc chị thích tôi!
- Cậu... Trẻ con vừa vừa giùm tôi!!!
- Nhưng chỉ cần làm trẻ con mà giữ được chị, em cũng sẵn lòng!_ Ôm lấy nó, Thiên Nhật lẩm nhẩm.
- Hừm... Cậu mà không trẻ con, tôi sẽ không thích cậu!_ Nó đứng im cho cậu ôm rồi hừ mũi nói. Nhưng khoé môi đã kéo cao lên rồi.
Dụi dụi vào tóc nó, Thiên Nhật thầm nhớ tới lời anh trai đáng mến Thiên Anh nói: "Cô dâu của anh cũng có nghĩa là chị dâu của em đấy!... Có điều... Nếu... Em thích, cô dâu của anh cũng là của em!".
Sâu trong lòng thầm nhủ: "Chị à, không phải là em giấu nhưng từ khi chị bước vào lễ đường, người trao nhẫn cho chị là em! Chị cũng là của em ngay từ lúc đó!"
Trên lầu hai, một tấm ảnh được thả xuống, bên trong tấm ảnh, một chàng trai mặc vest trắng đang hôn trộm lên trán một gái mặc váy cưới, trên gương mặt của cả hai, đều thoáng ửng hồng...

Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile