»  
»  
19:42, 01/04/2015

Mình Yêu Nhau Lần Cuối Anh Nhé !!!
✿ Người Đăng: ryan_leo

5.248 Lượt Xem 36 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Mình Yêu Nhau Lần Cuối Anh Nhé !!!

Mình yêu nhau ngày cuối anh nhé!!!

                                _Đông Phương Nhược Phi_

 

Khởi đầu: There you ... I of course happy! (Có anh ... Em tất nhiên hạnh phúc!)

 

Anh quay lại,nhìn em mỉm cười.Nụ cười của anh thật bình yên và ấm áp.Hy vọng sẽ mãi được nhìn thấy nụ cười.Hy vọng sẽ mãi được nhìn thấy anh vui vẻ.

Cho dù em phải đau.Vâng!!!Hiện tại em đang rất đau,rất rất đau.

Nhìn máy bay chở anh cất cánh,em sợ hãi quay lưng bước đi.Sợ phải nhìn thấy anh ngày một xa em.Sợ không còn được nhìn thấy nụ cười của anh.Và sợ ánh mắt của anh hướng về nơi khác không phải em.

Thẫn thần đón một chiếc taxi,nước mắt em lại chậm rãi rơi.Ngồi trong xe,em lẳng lặng nhìn ra đường.Từng con phố,từng cửa hàng khiến em nhớ về quá khứ có anh bên cạnh.

Anh biết không!Những lần đi chơi cùng anh,em đều để lại một dấu ấn riêng.Anh muốn biết nó là gì không?Nếu muốn,em sẽ nói nhưng với điều kiện anh phải quay về bên em.Xin anh,em xin anh,trở về bên em đi.

Em cô đơn lắm,em rất sợ sự cô đơn.Anh còn nhớ anh đã nói gì với em không hả?anh nói anh không bao giờ bỏ rơi em mà.Anh là kẻ lừa đảo,là đồ nói dối.

Bước vào trong phòng,em mệt mỏi thả rơi mình tự do trên giường.Tua chậm lại những đoạn phim có anh ở cùng em.Cùng em nấu cơm,cùng em giặt đồ,cùng em đùa nghịch và quan trọng hơn là cùng em chăm sóc An Nhiên.

Anh còn nhớ chứ.Trên mâm cơm,cả ba cùng nói chuyện vui vẻ,cùng vạch ra những kế hoạch cho riêng mình và một trong những kế hoạch của em là cùng anh đi đến cuối cuộc đời.

- "Em hạnh phúc không?"-Anh ôm em trong vòng tay,thì thầm vào tai em hỏi.

- "Có anh...Em tất nhiên hạnh phúc."-Em mỉm cười đáp lại.

Đúng,anh chính là hạnh phúc trong em.Nhưng anh đi rồi,anh đi xa thật rồi.Anh đã xa em mãi mãi rồi.Em ghét anh...

 

Ngày mất anh: Please you don't leave me.I'm afraid. (Xin anh!!!Đừng rời xa em.Em sợ.)

Thấm thoát một năm trôi qua.Em hiện tại đã là sinh viên của đại học kinh tế Hồ Chí Minh.Em khôn lớn,xinh đẹp hơn xưa,được rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng...Làm sao có thể chấp nhận họ khi hình ảnh anh vẫn còn đậm nét trong tim em.

Và tất nhiên,tình cảm của họ được em từ chối một cách thẳng thừng.

Hôm nay,14-2,valentine theo định nghĩa của những cặp tình nhân.Nhưng có lẽ với em,ngày này đã phai nhòa kể từ khi anh đi mất.Em đi bộ đến trường,vừa đi vừa hát.

Vẫn con đường thân quen ấy,vẫn là những hàng cây ấy nhưng...Anh đã trở về...

Trước mặt anh,em yếu đuối,đôi mắt em ngấn lệ.Nhìn anh,em hận anh vô cùng.Anh nắm lấy đôi tay em,đôi môi anh run run nói: "Anh xin lỗi.".

Em làm ngơ,không nhìn anh,từ từ rút tay mình ra khỏi tay anh rồi chậm rãi bước đi.Anh sợ hãi vội níu em lại,anh ôm chầm lấy em.Cảm nhận được hơi ấm của anh,em càng cảm thấy mình ủy khuất anh nhiều hơn.

Em sợ,lo lắng sẽ một lần nữa yếu lòng.Em đẩy anh ra,thật mạnh.Mất đà,anh lùi về phía sau,bước xuống lòng đường.

Rầm...

Tiếng động vang trời,xé nát trái tim em.Em không còn thấy gì ngoài dòng nước làm nhòa đi hình ảnh anh.Anh bất động,đôi môi tái tím mỉm cười với em.

Nước mắt từng dòng chảy xuống,làm ướt khuôn mặt em.Chân em tê cứng,như mọc rể,không thể nào đến bên anh được.Anh vẫn nằm đó,đôi tay dang rộng ra,như muốn nắm lấy tay em.Anh vẫn cười,nụ cười bình yên như ngày xưa,nụ cười mà anh nói chỉ dành cho em.

Nhìn nụ cười của anh,em như có động lực,lê từng bước chân đến bên anh,nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của anh.Cảm nhận hơi ấm anh truyền cho em.

Đôi môi anh mấp máy,em ghé sát tai xuống miệng anh,cố gắng nghe từng lời anh nói.Em thất thần,sợ hãi ôm lấy anh.Môi anh vẫn mấp máy cái tên đó:

- "Thận...Anh Nhiên..."

Hối hận...Phải, em thực sự rất hội hận.Nếu em chịu nghe anh nói thì...Có lẽ mọi chuyện đã không đi quá xa đến mức này.Nếu em không nóng nảy thì...Em đã không đánh mất anh,thứ quan trọng nhất cuộc đời em.

Xin lỗi anh,thực sự xin lỗi anh.Anh từ từ khép đôi mắt lại,đôi môi anh vẫn mỉm cười.Đôi tay anh dần dần rời khỏi người em,buông lơi giữa không trung.Anh đi rồi,đi thật rồi,đi xa em thật rồi!

Máu...Nước mắt...Nụ cười...Thận...14-2,ngày anh rời xa em...mãi mãi.

Nắng chiều tà soi bóng em và anh.Anh bình yên dựa vào vai em,đi sâu vào giấc ngủ - giấc ngủ ngàn năm.Khuôn mặt anh như khắc,chiếc áo trắng anh mang đã chuyển sang màu đỏ...tanh lắm.

Ôm thật chặt lấy anh,truyền hơi ấm cho anh,hy vọng anh sẽ cảm nhận được mà mở mắt.Nhưng không...Anh đi thật rồi.Ở phía mặt trời lặn,hình bóng anh mỉm cười nhìn em và thầm nói:

"Đừng khóc...Thiên sứ sẽ thay anh bên em,yêu em và mang hạnh phúc đến cho em."

Tít...Tít...Tít...

Chiếc cấp cứu chạy đến,mang anh đi khỏi em.Nhìn chiếc xe khuất dần,em hoang mang ngồi bệt xuống vỉ hè,không còn chút sức lực...Em bật khóc...14-2...Em hận.

 

Em tập quên: Learn to not have him beside.(Học cách không có anh bên cạnh)

Thời gian dần dần trôi qua,tháng đầu tiên,em không anh bên cạnh,em nép mình vào một góc tối.Âm thầm gặm nhấm những kí ức về anh.

Nhớ những câu nói của anh,nhớ nụ cười của anh và nhớ cả giọng hát ngọt ngào của anh.Anh còn nhớ anh nói gì với em không?

- "Đừng sợ,có anh đây!"

Hiện tại em rất sợ hãi,rất lo lắng...Vậy anh ở đâu?

- "Chỉ cần em hạnh phúc...Anh đau khổ cũng chẳng sao."-

Em không hạnh phúc,không vui vẻ,không cười,anh mau mau làm cho em hạnh phúc đi.

- "Nếu ai làm em khóc,anh nhất định cho kẻ đó khóc ra máu."

Em đang khóc,vì anh đấy.Em không cần anh khóc ra máu,chỉ cần anh đến lau giọt nước mắt của em...Làm ơn đi...Xin anh đấy...

Mưa...sấm chớp...gió...

Làm em nhớ đến anh,người con trái của đất trời,người con tra mang tên không dấu.Nằm trên giường,nhìn những hạt mưa thông qua ô cửa kính,em thấy hình bóng anh,khuôn mặt sáng ngời cùng nụ cười tỏa nắng của anh.

Đuổi theo hình bóng ấy,chạy trong mưa...tìm anh....mưa lạnh...nước mắt em rơi...Có lần anh hỏi vì sao em thích mưa đúng không?Ngay bây giờ,em sẽ nói cho anh biết.

Em thích mưa không phải vì nó mát đâu anh ạ.Mà vì nó che dấu đi giọt nước mắt đang làm tan nát trái tim này.Anh hiểu rồi chứ.

Em mệt mỏi khụy xuống,đôi mắt từ từ khép lại.Em ngất lịm đi.Trong cơn mơ,em thấy anh hiện về,nhẹ nhàng ôm lấy em,hôn lên mái tóc mùi nắng của em và mỉm cười nói: "Anh nhớ em".

Anh dần dần biến mất.Em giật mình tỉnh dậy,thấy mẹ và An Nhiên nhìn mình cùng đôi mắt ngấn lệ.

Mẹ ôm chầm lấy em,xoa xoa mái tóc em rồi nói: "Đừng như vậy nữa.Còn đừng như vậy nữa.Mẹ sợ lắm,sợ mất con lắm con biết không."

Em cũng ôm lấy mẹ và Anh Nhiên,có lẽ cũng đã đến lúc em nên quên đi anh,người con trai không thuộc về em.Vì An Nhiên,em phải mạnh mẽ lên.

Ngày hôm sau,trời lại sáng,có lẽ em nên cất anh vào một góc của trái tim.

Một năm thấm thoát trôi qua.Ngày hôm nay,em chính thức được nhận bằng khen do học viện trao tặng cho sinh viên xuất sắc.Em giỏi lắm đúng không anh.

Đứng trước ngôi mộ anh,em đưa tấm bằng khen ra,em khóc,em lại yếu lòng rồi đấy.Anh mau đến lau nước mắt cho em đi.

Hai năm trôi qua,em hiện tại đã là nhân viên của một công ty kha khá.Từng ngày...từng ngày,em học cách đi một mình,học cách làm quen với cuộc sống không anh,học cách không có anh để dựa dẫm và em đã sắp làm được rồi đấy.

Ba năm trôi qua,21 tuổi - cái tuổi cũng không còn trẻ trung gì nhưng cũng không thể nói là quá già.Cái tuổi đủ để một người con gái xây dựng gia đình riêng cho mình.

Đúng vậy,em sắp kết hôn,chính xác là ngày mai.Vì vậy,hôm nay...Minh sẽ yêu nhau thật lâu,yêu nhau ngày cuối cùng anh nhé!

Đứng tước mộ anh,em mỉm cười hạnh phúc.Nếu là ba năm trước,em chắc chắn mình sẽ bật khóc khi nhìn anh...Nhưng bây giờ,em - Đ.P.N.P có thể đứng trước anh và nói:

"Cảm ơn anh.Cảm ơn những gì anh đã làm cho em.Cảm ơn anh đã dạy cho em biết thế nào là yêu,là đau,là khổ.Cảm ơn anh đã yêu em như vậy và cảm ơn anh về quả thận.Có nó,An Nhiên sẽ không thể rời xa em được nữa.Cảm ơn anh vì tất cả."

Đặt bó hoa bách hợp trắng lên mộ anh,em đưa tay xoa xoa khuôn mặt anh.Ngồi cạnh anh thật lâu,em cùng anh hẹn hò lần cuối.Em hát cho anh nghe,chơi đàn violin,kể chuyện và cùng anh xem phim.

Mới thoáng đó mà đã chiều rồi,thời gian em cùng anh sắp hết.Em nghẹn ngào,ôm lấy ngôi mộ của anh.Thực không muốn xa anh chút nào nhưng...có lẽ duyên phận của anh và em đến đây đã kết thúc.Đành nói lời cuối với anh vậy.

-"Mình chia tay anh nhé!Thời hạn dành cho tình yêu của em và anh đã hết."

Em biết anh sẽ gật đầu mà chúc phúc cho em.Em đứng dậy,đi về phía chiều tà,khuất sau hàng cây.Anh đứng phía sau nhìn em,đôi mắt chim ưng của anh mang tia cười và khẽ nói:

-"Mình yêu nhau xong rồi!Hạnh phúc nhé em.Người anh đã từng yêu."

Áng mây hạnh phúc: I'am happy day!!!Don't have you...

(Ngày em hạnh phúc!!!Không có anh...)

--------------THE END---------------


Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile