Lại một mùa đông đến. Sáng nay thức dậy cảm giác thật lạ, thấy lành lạnh, lòng bồn chồn nhớ về cái giá lạnh của nhiều năm về trước,thật rét buốt. Mọi thứ giờ đã thật xa, nhưng bất chợt lại hiện về nguyên vẹn, hiện hữu đến rõ rệt. Đã qua rồi những câu chuyện tình đầu thơ dại,giờ đây tất cả chỉ là kí ức, hoài niệm;một phần muốn được sống trong đoạn phim đẹp đẽ đó,phần khác lại khó chịu,mệt mỏi khi nhớ về một thời kỉ niệm giữa tôi và anh.
Cái cảm giác trống rỗng khi mùa đông đến,muốn cùng ai đó song song đi trên một con đường.Nhiều năm trước,khi tôi còn là một cô bé học cấp ba trẻ người non dạ,cái cảm giác ấy đôi khi cũng xuất hiện với những mơ mộng về soái ca trong những quyển truyện ngôn tình dày cộm.Tôi thích ăn kem vào mùa đông,thỉnh thoảng trên chiếc ghế đá ngoài sân trường người ta vẫn thấy một cô bé mặc áo ấm dày cộm,mặt mũi đỏ ửng vì lạnh nhưng vẫn ngấu nghiến đọc truyện và ăn kem một mình… cho đến ngày anh xuất hiện.
Anh là Liên đội Phó trường tôi,anh có vẻ đẹp lạnh lùng khiến tôi phải xếp anh vào trong đội ngũ "soái ca” không nên tơ tưởng đến.Thế nhưng ngày hôm ấy,trong cái giá lạnh mùa đông có chút mưa phùn rét mướt, đang ngồi trong căn-tin của trường vừa ăn kem, đọc truyện thì một giọng nói vang lên phía sau lưng tôi:
- Này bé con, em mua kem ở đâu thế?
- Ơ cái này em mang ở nhà đến ạ!-Có một chút bối rối nhưng tôi vẫn lễ phép trả lời.
- Ừm nhưng hiện giờ anh rất muốn ăn kem,em có thể chia sẻ với anh không.
- Ơ… ừm… dạ được ạ.
Thế rồi tôi với anh quen nhau,quyển ngôn tình đọc dở được xếp lại.theo thói quen ngày ngày tôi lại mang kem đến trường để ăn cùng anh.Chiếc ghế đá ngày nào tôi vẫn ngồi nay có thêm người nữa, thế rồi từ thầm thích, tôi yêu anh lúc nào không hay.Tôi thích cùng anh vừa ăn kem vừa ngắm nhìn những giọt mưa, tôi yêu anh, yêu những giọt mưa, yêu mãi trừ khi anh biến mất và trừ cả khi anh …không yêu tôi. Cứ thế cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh dần trở nên nhiều hơn,thỉnh thoảng những tin nhắn chúc ngủ ngon hay những cuộc gọi "báo thức” làm tôi ấm lòng.
- "Tiền bối” anh định học ngành gì sau khi tốt nghiệp?
- Ừm thì… anh sẽ học làm bác sĩ…
- Ơ anh đừng làm bác sĩ nha, anh mà làm bác sĩ là sẽ có nhìêu bệnh nhân nữ bị bệnh tim đó.
- Haha tất nhiên là thế… nhưng rất tiếc anh định làm bác sĩ thú y để chữa bệnh cho mấy con cún như em thôi.
- Ơ… em không phải cún nhá
Câu chuyện kết thúc bằng màn rượt đuổi của tôi và anh.Chúng tôi thường bắt đầu bằng một câu chuyện nghiêm túc là thế nhưng kết thúc vẫn là tôi bị anh chọc ghẹo xong vẫn là màn rượt đuổi như trên.Thế nhưng tôi vẫn sợ,tôi sợ một ngày anh sẽ rời xa tôi và yêu người nào khác và rồi tôi đã nói với anh, thú nhận với anh rằng tôi yêu anh.Nở một nụ cười tỏa nắng trên môi,anh ôm chặt lấy tôi và hôn lên má-nụ hôn đầu của tuổi học trò.Chúng tôi yêu nhau dưới ánh mắt ngưỡng mộ hòa lẫn ghen tị của mọi người…đến một ngày.
Năm ấy là năm cuối cấp của anh, lúc ấy những cuộc hẹn của chúng tôi đa phần là tong thư viện.Như thường lệ,sau khi tan học tôi qua lớp anh chờ anh cùng về,nhưng thật bất ngờ khi bạn học của anh nói rằng anh đã chuyển trường từ tuần trước.Tôi vội vã gọi cho anh vì chợt nhớ ra cả tuần nay vì sợ anh bạn học nên tôi kong dám làm phiền anh,anh cũng chẳng gọi cho tôi cuộc điện thoại nào trừ những tin nhắn chúc ngủ ngon vào buổi tối.
-" Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai năm quen nhau, điện thoại anh chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng,tự nhiên tôi lại giật mình vì một nỗi sợ mơ hồ.Tôi hỏi thăm bạn anh nhà của anh thì chẳng ai biết cả.Tất cả xung quanh tôi như vỡ vụn,tôi òa khóc nức nở,tôi tự đặt ra hàng trăm câu hỏi với mình,rồi tự trả lời nó như một lời an ủi.
Một tháng kể từ khi tôi mất liên lạc với anh,tôi dừng như đã ổn định hơn,nhưng tôi vẫn sợ ai đó nhắc đến anh trước mặt tôi,tôi sợ mình phải vì anh mà khóc thêm một lần nữa.Tôi không dám mở điện thoại ra xem tin nhắn, vì mỗi buổi tối anh luôn điều đặn nhắn tin cho tôi.Thế rồi tôi lấy hết can đảm để mở điện thoại xem tin nhắn của anh,một tin nhắn bất ngờ được gửi tối từ số điện thoại quen thuộc.Là một cuộc hẹn, một cuộc hẹn tại quán cà phê sách mà tôi và anh hay lui tới.
*******************************************************
Dưới cái se se lạnh khi một mùa đông nữa bắt đầu,trong quán cà phê đó tôi ngồi thu mình vào một góc yên tĩnh, nơi tôi thường cùng anh ngồi đọc sách.Bỗng có một người đàn bà đứng tuổi tiến đến chỗ tôi.
-Cháu là Lan phải không?...- Người đàn bà nhìn tôi hỏi.
- Vâng… cháu là Lan,chẳng hay bác là…???- Khuôn mặt người đàn bà quyền quí với đôi mắt sưng húp như đã khóc nhiều ngày khá quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ ra bà là ai trong lúc này.
-Chào cháu, ta là mẹ của Hùng- Bà tao nhã ngôi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi rồi lên tiếng.
Tôi vân vê cốc trà nóng không biết bắt đầu từ đâu.Bỗng dưng mẹ anh đẩy về phía tôi một chiếc phong thư,trong đầu tôi hiện ra hình ảnh bà mẹ chồng độc ác dùng tiền để bắt buộc cô con dâu nhỏ rời xa con mình…
-Thưa bác… -Mắt tôi cay xè nhìn người đàn bà trước mặt. Bỗng dưng mẹ anh hai tay ôm mặt òa khóc nức nở.
-Cháu hãy xem đó như bức thư cuối cùng nó viết cho cháu đi… giờ đây ngay cả ta cũng không thể gặp lại nó nữa rồi.-Người đàn bà đau khổ ôm lấy tôi như cố gắng nói ra một điều thật khó nói…
-Bác gái… ý bác là sao ạ???
-Thằng Hùng…thằng Hùng nó đi rồi con ạ!
Có chút sững sờ, như không tin vào tai mình nữa tôi hỏi mẹ anh lại lần nữa…anh bị ung thư máu giai đoạn cuối.Một tháng trước khi mất những việc anh làm đối với nó chỉ là để ngăn cú sốc đối với nó mà thôi… Những tin nhắn chúc ngủ ngon hằng đêm tôi nhận được từ số điện thoại của anh thực ra là do chính mẹ anh gửi cho tôi.Tất cả như đánh lừa tôi để tôi cho rằng anh đang đùa bỡn với tình yêu của tôi,anh đang rời xa tôi…Nước mắt lăn dài,tôi mở phong thư những nét chữ run run vì bệnh tật đang hành hạ anh hiện lên trước mắt tôi bức thư chỉ có ba chữ: "Xin lỗi em” … tôi òa khóc như một đứa trẻ khi đọc dòng chữ ấy…
Mùa đông năm ấy, trước mộ anh tôi đã đặt một bó hoa hồng trắng,nó là hiện diện tình yêu trong sáng giữa tôi và anh.Một thứ tình yêu thơ mộng của đôi học trò mới lớn…
Nhiều năm qua vào ngày giỗ của anh tôi điều đến trước mộ anh ôn lại chuyện cũ.Nhưng tôi nghĩ giờ thì không cần cữa rồi , những kỉ niệm đệp về tình yêu đâù gác lại như quyển truyện ban đầu tôi đọc vẫn còn dang dở.Tôi đã không còn tin vào câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa mùa đông ngọt ngào ấy nữa tất cả giờ như một hoài mộng ngọt ngào trong tôi.Bức thư của anh đến giờ tôii vẫn giữ như để nhắc nhở một kỉ niệm riêng mình.Tôi sẽ để anh trở thành kí ức đẹp đối với tôi…