Nếu Em Khóc Tôi Cũng Sẽ Rơi Lệ
Tác giả: Ám Dạ Hành Lộ
Thể loại: Đam mĩ, hiện đại, ngược luyến tình thâm, người mẫu công x quá khứ u tối thụ, HE.
Tình trạng: ĐÃ HOÀN - 26 CHƯƠNG.
Giới thiệu:
(...)
''Làm sao?'' Tôi lạnh nhạt hỏi một câu. ''Có thể cho tôi mượn chút tiền
được không?'' Tôi ngẩn ra. ''Đông Đông bị bệnh.'' Hắn vội nói. Lúc tôi
nghe hắn nói như vậy thật sự là vô cùng muốn nói một câu, nên chết mới
phải! * Nhưng những hoài nghi ấy chỉ có thể quanh quẩn trong lòng tôi,
chúng dần trở thành nghi ngờ sâu đậm khiến cho tôi vừa mâu thuẫn vừa
không thể hiểu. Tại sao một bề ngoài trong suốt đến nhường ấy, bên trong
lại là trái tim tăm tối như thế?
Chương 1
1. Phàn Vũ
Mưa rồi, tuyệt thật đấy!
Từng giọt mưa lớn rơi vào khung cửa sổ, làm ướt đẫm mảnh rèm. Tôi nhào
qua đóng cửa sổ lại, trong phòng rất nhanh lại oi lên cái mùi đất.
Chẳng bao lâu sau từ bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, ai gõ cửa giờ
này nhỉ? Tôi mở cửa, từng trận mưa lớn rất nhanh tát vào mặt, đưa mắt
nhìn người đứng nơi đó đang cầm trong tay một mớ quần áo, nước nhỏ tanh
tách, thì ra là hắn cũng đang ướt sũng cả người, tóc bết lên trán, từng
giọt nước rơi xuống tạo thành vệt, híp híp mắt, có lẽ mưa quá to rồi.
Tôi nhận ra, đó chính là mớ quần áo của tôi ở sân phơi. Đưa tay giật mớ
quần áo từ tay hắn, hắn hơi ngẩn người một chút, trên mặt hơi kinh
ngạc. Bị tôi giật mớ quần áo nên cả người hắn có chút lung lay, hơi bước
lên phía trước, sau đó cúi đầu, tôi nhanh chóng sập cửa lại. ''Anh Triển Huy.'' Tôi nghe thấy thanh âm của hắn theo tiếng sập cửa cùng nhau truyền vào.
Tôi không lên tiếng, nhưng là cả cơ thể cách cửa cũng không xa. Hắn im
lặng không nói nửa lời, nhưng loáng thoáng hình như cũng không rời đi. ''Làm sao?'' Tôi lạnh nhạt hỏi một câu. ''Có thể cho tôi mượn chút tiền được không?'' Tôi ngẩn ra. ''Đông Đông bị bệnh.'' Hắn vội nói.
Lúc tôi nghe hắn nói như vậy thật sự là vô cùng muốn nói một câu, nên
chết mới phải! Nhưng tôi không nói, tôi lười cùng người kia nói chuyện
lắm. Kiểu cách của hắn như vậy làm tôi thấy ghét, hắn đâu phải không có
tiền, quần áo giày dép đều là nhãn hiệu nổi tiếng, nuôi một con chó vạn
đô, hằng ngày đều ăn thức ăn cao cấp, hắn nếu là người nghèo khổ cơ hàn
mà còn ráng nuôi một con chó như thế, tôi thật khinh bỉ vạn phần! Thế
nên con chó này nên bệnh chết đi, bớt rách việc! Tôi nhớ những gì
hắn ăn hằng ngày, ngay cả dáng dấp giống đồ ăn nửa phần cũng không có,
một bữa cơm cũng chẳng quá mấy đồng xu. Người này, tôi thật sự không
hiểu được. Hắn tuổi còn nhỏ không thành vấn đề, mặc dù hắn chỉ
mới hai mươi tuổi, nhưng mà hai mươi tuổi đã không phải là trẻ nít nữa,
muốn chó không muốn sống sao? Có buồn cười quá không vậy? Tôi đứng cách bên kia cửa nói ''Gần đây tôi cũng eo hẹp.'' Hắn ở cửa ''À.'' một tiếng, tựa hồ còn muốn nói điều gì nữa nhưng chung thủy vẫn rời đi.
Tôi đem quần áo thấm nước mưa giặt lại một lần, từ trong phòng vệ sinh
bước ra lại phát hiện trong phòng ánh mặt trời chiếu khắp, bà nội nó,
thời tiết kiểu quần què gì vậy? Chăng quần áo phơi trong sân, sau
cơn mưa bầu không khí trong sân thật ẩm ướt, tôi nghiêng đầu nhìn cánh
cửa viện cách không xa kia, không có tiếng người, cũng không có tiếng
chó sủa. Nhắc tới thì con chó kia cũng không già lắm, hơn nữa, cũng được
cho là đẹp đi, giống như ông chủ của nó vậy, sạch sẽ vô cùng. Con chó hay sủa tên Đông Đông. Còn hắn tên Phàn Vũ.
Tôi không thích Phàn Vũ lắm, mặc dù tôi là chủ nhà của hắn. Cũng là lỗi
của tôi, lúc hắn muốn thuê căn viện này, tôi đã rất ấn tượng bởi sự
sạch sẽ và ánh mắt trong trẻo của hắn. Thế là cho thuê! Sau đó có một hôm, tôi có bạn đến thăm, người kia có gặp Phàn Vũ, Phàn Vũ bảo hắn là gay. Tôi biết gay là gì, đây là một từ càng lúc càng lưu hành khắp đại lục.
Tôi không thích hắn không phải bởi hắn là gay mà bởi vì hắn không có
đạo đức, không biết liêm sỉ. Nói vậy tuy có quá đáng, đôi lúc tôi gạt
những lời bạn tôi nói qua một bên, nhưng mà bạn tôi cùng hắn không quen
biết, hắn lại cùng tôi cũng không quen không biết, bạn tôi không cần
phải bôi xấu hắn, cũng không cần nói dối về mấy chuyện đó để gạt tôi.
Hắn biết, tôi không cần chút tiền từ hắn để cuộc sống dễ thở hơn. Bởi vì hắn là gay, cho nên, hắn có bạn trai. Thật không may, bạn trai của hắn đã qua đời. Nghe loáng thoáng đâu là bạn trai hắn biết hắn đi làm trai bao, tức đến nỗi tự sát, từ mấy chục tầng lầu nhảy xuống. Tôi cùng bạn trai hắn cũng không có quen biết, nhưng tôi khá là ghét Phàn Vũ.
Đến nỗi hắn tại sao lại mang Đông Đông đến nơi này, thu nhập thất
thường, ấm no không thể bảo đảm, tôi cũng không biết. Có lẽ là cái chết
của bạn trai hắn khiến hắn không thể nào thanh thản mà tiếp tục đi kiếm
phần tiền bẩn thỉu kia. Chắc đây chỉ là nhất thời. Bởi vì hắn còn ham hư vinh, nếu không sẽ không nuôi một con chó quý giá như vậy.
Căn nhà mặc dù nhìn không hề sầm uất nhưng luôn nằm trong những tứ hợp
viện tiêu chuẩn nhất của Bắc Kinh. Vốn là tôi cũng không cần thiết phải
cho người khác mướn, tôi có công việc nhưng không đi chín về năm như
người khác. (Đi chín về năm: ý anh là đi làm hành chính, sáng 9h > chiều 5h) Tôi là một người mẫu. Nghe thì sang vậy thôi thế nhưng tất cả chẳng qua chỉ là bề ngoài.
Ngày đó lúc nhìn thấy hắn ở đầu hẻm, tôi đầu tiên chính là bị con chó
kia hấp dẫn, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tôi cũng chưa từng nhìn thấy một con
chó chăn cừu nào đẹp như vậy. Khi đó Phàn Vũ cùng Đông Đông nép ở góc
tường, giống như hai con chó chứ không phải một con. Thời điểm tôi mở cửa, bọn họ đang đứng ở dưới thềm, sau đó tôi nghe hắn hỏi "Thưa anh, nơi này anh có cho thuê không?''
Tôi quay đầu toan khép cửa thì thấy ánh mắt của Phàn Vũ đang nhìn tôi,
nói thật, rất lâu rồi tôi chưa thấy ánh mắt ai trong trẻo như thế, ánh
mắt kia có khát vọng, có hỏi, có chờ mong, nhưng hơn hết chính là trong
trẻo. Mới đầu tôi cứ nghĩ hắn là sinh viên đại học, sau đó mới biết thật ra không phải. Tôi hẳn nên là đuổi thẳng hắn đi ra ngoài đi, nhưng mà mỗi lần muốn mở miệng lại phải dừng bước với ánh mắt kia. Tiền mướn phòng, hắn trả rất đúng hạn. Hôm nay, cũng là lần đầu tiên hắn mượn tôi chút tiền. Tôi nghĩ nếu như đây là lần thứ hai hắn mượn tiền tôi, tôi sẽ không ngại mà nói cậu cuốn xéo ngay ra khỏi nhà tôi đi!
Đêm nay, tôi và đứa bạn dùng bữa tối. Lúc ra về tôi vừa vặn nhận được
cuộc điện thoại của ba mẹ, hai người đang ở Canada với chị tôi, họ giống
như đã rất quen thuộc với cuộc sống ở nước ngoài. Đương nhiên là hai
người vẫn là vô cùng không yên tâm với tôi. Bọn họ cho rằng công việc
bây giờ của tôi tương đương với thất nghiệp. Mẹ muốn gửi tiền trợ cấp
cho tôi nhưng tôi lại thẳng thừng nói với mẹ rằng bà hãy nói với chị,
tôi sẽ gửi lại tất cả tiền trong tài khoản. Thì đương nhiên, đây
chỉ là ngoài miệng cậy mạnh thôi. Thu nhập trước mắt không thành vấn đề,
ăn chơi giải trí cũng không thành vấn đề, mà hơn hết, mọi việc đều rất
ok, đây mới chính là vấn đề. Căn viện kia đèn vẫn sáng, tôi ngó
bâng quơ qua một cái, cửa đang đóng. Nhớ tới ban nãy tôi không cho Phàn
Vũ mượn tiền, bây giờ có chút bất an, mặc dù lúc ấy tôi nghĩ lí do tôi
đúng 100%. Nhìn hộp cơm trong tay, bên trong hình như còn chút đồ ăn, tôi nghĩ ngay đến Phàn Vũ, thế là tôi gõ cửa. Một lúc lâu sau cửa mới mở ra. Phàn Vũ nhìn tôi, ánh mắt có chút âm u, hắn thù dai thật!
Tôi đưa hộp cơm trong tay ''Đây là một ít xương sườn, cậu cho Đông Đông
ăn đi.'' Tôi ngó bên trong một cái, Đông Đông đang nằm trong ổ của nó,
hai người chủ tớ thật giống nhau đều không có một chút tinh thần nào cả. ''Nó khá hơn chút nào không?''
Tay Phàn Vũ còn vịn trên khung cửa, gật đầu nói "Tốt hơn nhiều rồi, bác
sĩ nói không có vấn đề gì quá lớn." Hắn lại theo thói quen cúi đầu,
nhìn chân của mình. Quần của hắn đang mặc hẳn là quần Levis đi, giày
đang đi là đôi Stan Smith của Adidas nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không
nhận hộp xương trong tay của tôi. Tôi ngượng ngập đem hộp xương
bỏ xuống, quay người trở về nhà. Sau đó tôi nghe tiếng cửa phòng hắn
đóng lại, còn có mấy tiếng chó sủa. Ngủ thằng một giấc tới sáng,
bị điện thoại réo inh ỏi, tôi liền nhớ ra hôm nay tôi phải đi chụp hình
cho một tạp chí quần áo. Rửa mặt xong, tút lại cả người, nhìn trong
gương thấy thật ưng ý thì tôi mới đi ra khỏi cửa. Vừa ra liền thấy Đông
Đông đang ở trong sân, tinh thần thật tốt. Tôi bước tới, Đông
Đông chạy quanh tôi một vòng, tâm tình vui vẻ kêu nó một tiếng, ''Đông
Đông, nhảy một cái xem.'' Tôi từng thấy Phàn Vũ nói với nó như vậy, quả
nhiên, Đông Đông nhảy nhảy một cái. Phàn Vũ đại khái vẫn còn nhớ
''mối thù mượn tiền'' hôm qua, lúc tôi đi ngang qua phòng hắn, hắn vẫn
là đang hướng mặt vào bên trong. Tôi muốn nhấc chân bước ra
ngoài, thì dưới trên đùi bỗng nhiên bị một cái gì đó kéo, cúi đầu nhìn,
thì ra là Đông Đông đang cắn vào gấu quần tôi. ''Buông ra, mi cắn cái gì mà cắn!'' Tôi nạt nó. Đông Đông lì lợm vẫn không nhả.
''Đông Đông, qua đây.'' Một thanh âm từ trong nhà truyền tới, Phàn Vũ
đang ngồi ở trên giường, lập tức Đông Đông liền vọt về, hai người chủ tớ
cọ quẹt nhau một hồi. Tôi đi thẳng ra cửa luôn. Tự nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, lại bước ngược về. Trong phòng, Phàn Vũ lại nằm trên giường, Đông Đông vẫn còn đang luẩn quẩn bên hắn.
''Đông Đông, tớ không có sao, ngủ một lát nữa thì không có sao đâu. Cậu
quên rồi à, Kiều ca thích nhất là ngủ, tớ cũng không gọi nổi, phải
không nào? Lúc cậu đói bụng, đều là tớ đút cho cậu ăn đấy, nhớ không?''
Vote Điểm :12345