Đời
này cô ghét nhất chính là loại đàn ông như anh ta. Là loại đổi phụ nữ
như thay quần áo tùy tiện thì không nói đi, lại còn là tên đàn ông
nghiêm khắc theo chủ nghĩa heo đất. Ý là, anh ta nói hướng đông, thì
không có người có thể đi hướng tây.
Chỉ vào mấy điểm này, cô lập
tức để cho anh ta nếm thử gian khổ, để cho anh ta hiểu rõ không phải
người phụ nữ nào cũng ngốc nghếch.
Cho dù anh ta có là Giáo Hoàng
hô mưa gọi gió trong giới âm nhạc. Vậy thì sao nào, chuyên gia đàn
violon như cô đây cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt đâu!
Vì thế,
diễn tập khi đó cô đã nghiến răng giả vờ nhu thuận nghe anh ta chỉ huy.
Đến lúc chính thức lên biểu diễn, cô cố tình không kéo đàn violon theo
sự chỉ huy của anh ta. Quả nhiên, cô không trình diễn theo nhạc lý của
bài, vẫn giành được tán thưởng của thính giả dưới sân khấu!
Trận
này cô thắng anh ta thắng vô cùng đẹp. Thậm chí anh ta còn hạ mình xin
lỗi muốn mời cô dùng bữa. Không ngờ, bữa ăn này lại làm cho cô lỗ vốn cả
đời a ~ . . . .
Lời tiết lộ qua vấn đáp của Lộ
Đạo diễn bày ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, "Kịch bản lần này cô viết ngược lại có phần giống tiểu thuyết thương mại rồi."
Giọng điệu Trạm Lộ có vẻ không hiểu hỏi: "Đạo diễn ý ông nói là rốt cuộc lần này tôi viết khá mị tục (*) sao?"
(*)
Mị tục: Xinh đẹp một cách tầm thường, dung tục. Theo cách hiểu cá nhân
mình ý ở đây là tiểu thuyết hay nhưng hay kiểu bình thường, nhiều người
có thể viết được như vậy.
Đạo diễn cười nhạt, "Mị tục có gì không
tốt nào? Nếu như viết tiểu thuyết theo kiểu vụ lý khán hoa (thưởng thức
hoa trong sương mù), bí hiểm sâu xa khó hiểu, có chắc là độc giả sẽ
thích không?"
Trạm Lộ gật đầu liên tục, "Dạ dạ dạ, giống như đạo
diễn vĩ đại nhất cũng có thể chỉ đạo ra một bộ phim tệ hại, biên kịch
giỏi nhất cũng có thể viết ra một kịch bản tồi tệ."
Khóe miệng Đạo diễn hơi giật giật, "Xem ra cái đầu của cô lại muốn nhận gạch đá rồi hả?!"
Trạm lộ chạy trối chết . . . .
Thật
ra thì đúng như vậy quyển sách《Người đàn ông hoàng kim》này rất mị tục,
bởi vì lúc tôi mới bắt đầu xem tiểu thuyết tình yêu thì lúc đó có loại
giống như vầy, hơn mười năm nay thêm thịnh hành chứ không suy yếu.
Cô
gái thiên tài và chàng trai thiên tài, sinh ra một đứa nhỏ thiên tài,
sao cứ giống như tình tiết trong kịch bản đã từng xem qua . . . . Ây da,
tại sao khán giả muốn tắt ti vi? Chẳng lẽ mọi người không thích câu
chuyện như vậy? Nhưng hàng năm tỉ lệ người xem phim bộ cao nhất trên ti
vi không phải đều là tiết mục nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, hay thiếu nữ kiên
cường sao?
Ài. . . . . . Bây giờ khẩu vị của độc giả thật là khó
hầu hạ mà, cái gọi là làm dâu trăm họ, người này thích xem bi kịch,
người kia thích xem hài kịch, người này thích xem mở đầu là bi kịch kết
thúc là hài kịch, người kia thích xem mở đầu hài kịch kết thúc bi kịch. .
. . . .
Thật ra thì biên kịch và các bạn không khác nhau lắm
đâu..., nhóm biên kịch cũng muốn viết toàn bộ các kiểu tình tiết vào một
lần, lúc tất cả biên kịch ngồi chung một chỗ bàn luận đưa ý kiến, khó
tránh khỏi sẽ nói đến: tôi đã viết một kịch bản dạng gì gì đó.
Khi đó Trạm Lộ nhất định sẽ rất hả hê mà nói: "Mấy câu chuyện cũ của mọi người tôi đã viết qua rồi!"
Thỉnh
thoảng đạo diễn đi ngang qua, sau khi nghe Trạm Lộ nói, "Không có chí
tiến thủ, ăn cơm nguội còn thừa của người khác cũng không phải là dễ
dàng như vậy, cho dù là cơm chiên trứng, mỗi người chiên xong mùi vị đều
không giống nhau."
Trạm Lộ vội vàng phụ họa, "Đúng vậy đúng vậy,
lời của đạo diễn đại nhân ngài cực kỳ sáng suốt nhìn xa trông rộng, nói
đến cơm chiên trứng thì tôi đây tuyệt đối là vị cay kích thích, có
phong cách riêng. Nói thí dụ đi, mâm cơm này nguyên liệu chủ yếu là đại
soái ca Mục Thần Nhất, vừa tài hoa tràn trề lại vô cùng tàn khốc, còn là
một nhạc trưởng nữa nha, tưởng tượng một chút, dáng vẻ của anh ấy lúc
đang trên sân khấu, có phải là làm cho người ta chảy nước miếng hay
không?"
Đạo diễn không đồng ý bĩu môi nói: "Là tự cô chảy nước miếng chứ?"
Trạm
Lộ ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Hắc hắc, mọi người đều có lòng yêu thích
cái đẹp, chảy nước miếng vì soái ca cũng không xấu hổ, đúng không? Huống
chi, Mục Thần Nhất này là kiểu đàn ông tôi vẫn luôn vô cùng yêu thích,
nếu có thể ôm về nhà nuôi . . . ."
Đạo diễn lại cười nhạt, "Cô có thể nói chuyện với anh ta một chút, xem anh ta có chịu hay không?"
Trạm
Lộ đánh bạo đề nghị: "Cái này, cái này, nếu như đạo diễn chịu để cho
tôi đóng vai nhân vật nữ chính, tôi nghĩ có lẽ vẫn sẽ có hy vọng."
Đạo diễn giương to mắt cả kinh nói: "Ban ngày ban mặt, cô cư nhiên trợn tròn mắt nằm mộng? Thật là kỳ quái!"