Nội Dung Truyện : Ngưu Khí Trùng Thiên
Tác Giả :Lê Hoa Yên Vũ
Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt
Editor: Tieunguyet aka Chu Nguyệt Băng aka Lọ
Trong
12 yêu tinh của Vụ Ẩn sơn, không nghi ngờ gì hết, Ngưu Ngưu hắn chính
là yêu tinh đứng đầu. Đơn giản vì hắn có tu vi cao nhất, cá tính trầm
ổn, ý nghĩ thông minh nhất càng hơn nữa lại là mang một thân tài hoa,
không gì không biết...
Chính vì vậy, kẻ giảo hoạt như thỏ tinh cũng chưa bao giờ dám qua mặt hắn cái gì.
Trên
Vụ Ẩn sơn vô số thức ăn nhưng vì hắn mà chưa từng kẻ nào dám ăn vụng,
nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ rằng chính vì như vậy mà cả một đám
lại giống như chưa từng có cơm ăn, bị thức ăn làm cho mờ mắt mà ngơ ngác
bị kẻ khác ôm vào lòng.
Một kẻ thông minh như hắn khi xuống núi rèn luyện còn gặp vô số trở ngại huống chi....
Ngưu Ngưu hắn cũng là nhờ chủ nhân ban tặng mới tu luyện suốt một ngàn năm như vậy.
Chủ
nhân dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, dưỡng tới mười năm sau, bởi vì trong nhà
thiếu tiền địa chủ, bị dọa dẫm thúc giục, sợ hắn bị địa chủ lấy đi để
gán nợ, đành đem hắn thả về nơi rừng núi này.
Bằng không làm sao hắn có thể nhờ duyên kì ngộ, mà cuối cùng tu luyện thành yêu….
Khi
hắn pháp lực thành công, đầu tiên liền dùng thuật tính toán xem chủ
nhân đang ở đâu. Nhưng đáng thương thay, chủ nhân lại bị con trai địa
chủ cướp đi coi như để trả nợ. Cũng may nam nhân kia tuy rằng thực bá
đạo, thực hung ác, nhưng lại đối chủ nhân thật tốt cả một đời.
Ngưu
Ngưu trong lòng cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác dễ chịu. Bởi vậy
lần này hắn hạ phàm, chuyện thứ nhất chính là muốn tìm được chủ nhân
chuyển thế, xem người bây giờ sống như thế nào, có hay không cần chính
hắn hỗ trợ một chút.
Nhẹ nhàng động đậy vài ngón tay, nga, nguyên
lai phía dưới chính là hoàng cung một nước ah! Chậc chậc, đời này chủ
nhân có thể gửi hồn trở thành một người trong hoàng thất, trở thành một
hoàng tử, quả thật không phải phú quý bình thường mà …
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đụn mây, dừng ở một khu vườn tràn ngập hoa cùng cây cảnh đang khoe sắc.
Tiếp
theo thân thể nhẹ nhàng xoay tròn, cả người hắn liền biến thành hình
dáng một tiểu thái giám bình thường trong cung, không có chút kì
quái, vì hắn biết trang phục thường ngày của thái giám.
Rất xa có mấy tên thái giám tất tả đi tới, điệu bộ gấp rút, trong đó có một người nhíu mày nói:
–
Thật là, phải nói thế nào đây? Rõ ràng đã rất tỉ mỉ lựa chọn, tinh
tuyển tới nửa tháng, đảm bảo sẽ có người có thể coi như vừa mắt mà.
Trong thiên hạ nếu đều là Điêu Thuyền, Tây Thi, còn phải đến phiên chúng
ta khốn đốn khổ sở tuyển chọn sao? Tính tình cố hữu đâu phải như vậy,
còn nói muốn họa tranh nữa, chẳng thương lượng cũng không đánh đập. Đây
chẳng phải cố tình khiến chúng ta khó xử thì là gì?
Tiểu thái giám nói:
–
Hồ công công, ngươi cũng đừng oán, chạy nhanh đi tìm tiểu mỹ nhân đi.
Kia chính là Hoàng Thượng ah, đương nhiên tính tình cũng cao ngạo,
cùng chúng ta là nô tài còn thương lượng cái gì, trừ bỏ Quốc sư cùng y
là bằng hữu, ngươi nhìn xem y còn đem ai để vào trong mắt? Chạy nhanh đi
thôi, chỉ mong lên trời thùy liên, làm cho chúng ta chạy nhanh tìm được
một tiểu mỹ nhân……
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ thấy chợt Hồ công công đứng lại, sau đó kinh hỉ liên trương mấp máy môi, run rẩy nói:
– Tiểu mỹ nhân … Là tiểu mỹ nhân a …Trời ạ, chúng ta được cứu rồi.
Vote Điểm :12345