[One shot]
Chúng ta… Liệu có đang là chính mình?
Nếu còn có ngày mai, tớ mong sẽ còn có những ngày tiếp theo
Để tớ có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cậu…
Để nhận được nhưng ôn nhu trong giấc mơ…
Và để… mãi mãi thuộc về cậu…
----------------------------------------------
- Con làm gì đó Younggie?!
- Con đang làm cơm trưa cho con với Hyunnie ạ ~
- Hôm nay cả hai đứa đi học?
- Vâng, thưa mẹ.
- Vừa mới đám cưới sao lại đi học liền?
- Dạ tại cậu ấy đã đến trường từ rất sớm ạ
- Gì chứ? Nó không đợi con? Thằng này! Mẹ sẽ cho nó một trận!
- Ah!? D..ạ cậu ấy… hình như có chuyện gì đó với Hội học sinh ạ!
Youngjae đang cố biện hộ giúp Daehyun thoát nạn. Hôm qua là đám cưới của cả hai, vì cả hai đều là con trai nên đám cưới chỉ có hai bên gia đình và một vài người bạn của Daehyun. Tất cả chỉ làm trong một nhà hang nhỏ với đúng thủ tục, nghi thức cơ bản.
Có điều hôn nhân này là do sắp đặt cả. Công ty nhà Youngjae có chút bất lợi về vấn đề tài chính cần sự giúp đỡ của tập đoàn nhà Daehyun. Youngjae chỉ là con nuôi, gia đình cũng không tiếc nuối gì…
À mà còn nữa, chỉ có Youngjae là yêu đơn phương Daehyun thôi, Daehyun không những không thích Youngjae mà còn coi cậu như cái gai trong mắt vậy…
- Thưa mẹ con đi học ~
Youngjae chậm rãi đạp xe đến trường. Cậu thích cảm giác gió lùa vào mặt hơn là cái không khí ngạt thở trong xế hộp sang trọng nên từ chối tài xế riêng của gia đình Daehyun.
Trường học…
Daehyun đang ngồi… ngủ trên bàn học. Trắng ra là cái tên mà anh ghét lại nằm kế bên mình tối qua nên không tài nào ngủ được.
- Chết tiệt! – Daehyun khẽ chửi. Đương nhiên ở trường học là phải ồn ào rồi, mà ồn ào thì làm sao mà ngủ
- Này Daehyun! Sao hôm này lại không đi học chung với… - Himchan đang định nói thì bị Daehyun ngẩng đầu lên mà lườm cháy lửa!
- Cậu cứ thử nói to lên tiếp… - *Lửa*
- *nói nhỏ* Youngjae… - Himchan sợ xanh cả mặt
- Nhắc tới làm cái mọe gì! Liên quan nhau à?!
- Lại giả điên! Dù sao cũng đã cư..ớ..i
Thanh ầm Himchan dần nhỏ lại, cậu không muốn nhìn tháy cái trợn mắt của Daehyun, cậu chưa muốn chết! "Phải nhớ nói nhỏ! Phải nhớ nói nhỏ!” Himchan tự trào phúng.
- Một lần nữa, Himchan! Cậu muốn vào nhà xác?!
- Ấy không ấy không…
Lúc này, Youngjae cũng bước vào lớp. Cậu học chung lớp A với Daehyun, khoa thanh nhạc của Đại học nghệ thuật X. Thấy Himchan đang ngồi đối diện Daehyun, cậu chỉ dám đi qua cười nhẹ với Himchan. Quả thực cậu biết Daehyun rất ghét cậu. Vì cậu mà anh ấy phải chia tay với Minji lớp B, tình cảm 2 năm của họ coi như tan tành vì bố mẹ bắt ép anh cưới…một thằng con trai…
Giờ ra chơi…
- Daehyun… Daehyun-ssi! – giọng Youngjae có hơi run
Daehyun vờ như không nghe, chuẩn bị đứng dậy rời bàn học thì Youngjae cứ lủi đủi theo sau
- Gì nữa đây!
- … Cơm hộp… cơm hộp của cậu này! Hình như cậu chưa ăn sáng phải không?
- Trông ngon nhỉ! Himchan, Yongguk! Ăn không?
- Ấy! Đồ của cậu! Bọn này không động vào đâu! – Đồng thanh
- Vậy à…
- … - Mặt Youngjae cùi gầm xuống…
Anh vừa nói xong liền mở nắp hộp cơm, úp ngược đổ vào thùng rác kế bên:
- Giờ thì cầm hộp và biến đi giùm! Đây không tiếp!
- Ừ…m…
Youngjae quay đi… Nước mắt không biết khi nào đã rơi
- Dae à! Như vậy liệu có quá đáng với cậu ấy? Đó là một chàng trai tốt bụng mà!
- Vậy đi mà lấy!
- …
Nhà Daehyun…
- Mẹ đã bảo cứ đề dì giúp việc làm, con động tay động chân làm gì, sao không nghĩ ngơi? Mới đi học về mà lại…
- Dạ không sao! Con làm được. Con muốn nấu cho Hyunnie ăn ạ
- À mà nó có làm gì quá đáng với con không?
Cậu lặng một hồi mới thốt "Dạ…không” rồi còn cố gắng trưng ra một nụ cười nhẹ
- Nó mà làm gì cứ nói với mẹ. Nó là một thằng cứng đầu cứng cổ!
…
- Cậu chủ mới về!
- Mẹ!
- Về rồi à? Mau rửa tay rồi vào ăn cơm!
- Con không đói! Lát nữa con sẽ đi ăn sau.
- Ngồi xuống. Hôm nay toàn những món Younggie làm cho con!
- Con nói không!
- Thằng này! Mày!
- Sao mẹ cứ bắt con làm những điều con không thích? Mẹ muốn con ăn cơm? Được, trừ khi đổ hết các món mà tên giả tạo đó làm đi!
- Mày!! Daehyun!!
Rầm…
Youngjae nghe thấy tất cả. Cậu thực sự đáng ghét đến độ đó?! Cậu thực sự không hiểu…
- Con đừng để ý những lời nó nói! Ngồi xuống ăn cơm cùng mẹ. – Mẹ Daehyun hết sức rối rắm lúc này. Con trai bà đang lăng mạ đứa con trai tốt bụng trước mặt…
- Con không sao ạ! Con nghĩ cũng khó để cậu ấy chấp nhận chuyện này… - Đôi mắt Youngjae lại ngấn nước rồi, cậu thật dễ khóc a~
Bữa cơm tối trôi qua chỉ có Bà Jung với Youngjae bần thần… Nó thực sự… khó nhằn
Youngjae lên phòng thì thấy Daehyun đang trong nhà tắm. Cậu lại phía giường, từ từ chỉnh lại gra giường và ngồi xuống. Cậu thực sự muốn hỏi Daehyun một chuyện…
- Daehyun ah. Tớ muốn hỏi cậu cái này
- … Gương mặt lạnh lùng
- Cậu có thể nói cho tớ biết tại sao cậu…cậu lại căm ghét tớ đến mức đó không?
- … vẫn im lặng
- Daehyu..n
- Lại dở trò gì nữa đây?
- Tớ…
- Ấu trĩ!
- Daehyun!
- Sao muốn lòi đuôi cáo?
- …
Rầm
Daehyun lại đi rồi…
Tháng sau – sinh nhật Youngjae
- Này muốn đi chơi không?
- Hử? – Youngjae hơi bất ngờ. Lần đầu tiên Daehyun chủ động nói chuyện với cậu
- Đừng tưởng bở! Mẹ tôi nói hôm nay sinh nhật cậu bắt tôi phải rước thêm cậu đi chơi. Tôi không muốn mất đi tiền tiêu vặt nên đành mặt dày chở cậu đi thôi!
- Ừm…
Tại quán bar
- Ồ! Coi Daehyun của chúng ta dẫn cậu trai xinh nào đến kìa
- Giờ thích đi đâu ngồi đâu tùy! Lên trên lầu chúng mày!
"Sao cậu lúc nào cũng như vậy chứ, Daehyunnie à ~”
Cậu không chịu được sự náo nhiệt nơi này nên đành lui thui bước về, là ngày sinh nhật của cậu nhưng trời lạnh như cắt, mà không biết trời làm trái tim lạnh buốt hay chính con người đó làm trái tim này đang rỉ máu…
Youngjae đột nhiên thấy một tốp thanh niên đang đứng ngay cột đèn gần đó. Trông chúng như đang tìm kiếm gì đó. Thấy cậu, bọn chúng tiến tới, cậu cũng theo đó mà lùi dần nhưng…
- Này nhóc! Đi đâu đấy cưng? – Một tên nắm lấy áo khoác của cậu níu lại
- Buông ra!
- Hàng ngon đấy an hem! Chơi để thử cảm giác mới không? – Không ngừng tuôn ra những lời tục tĩu
- Được chứ đại ca!
Youngjae hoảng hồn, chỉ biết lén móc điện thoại trong túi ra, gấp rút nhắn vài chữ không thành câu: "Cứu tớ! Có người…” cho Daehyun vì điện thoại cậu chỉ lưu số của mỗi Daehyun
Daehyun thấy tin nhắn đến, buồn ngồi phịch xuống ghế đọc, xong lại nghĩ: "Lại giở trò! Cũ rích!” Liền sau quăng điện thoại đó, nốc hết li rượu trong tay. Cậu nào biết rằng Youngjae thật gặp chuyện…
- Đừng mà! Ah!!!!
- …
- Cầu xin các người….
…..
- Dae…hyu…n..nie!!!
….
- Khần trương lên! Cậu ấy đang trong tình trạng nguy cấp!
- Mau mau gọi cho người nhà trong điện thoại!
- Không gọi được! Phải làm sao?
- Nhanh tìm cách gì đó đi…
Nhà Daehyun…
- A lô?
- …
- Gì chứ?
- …
- Tôi…tôi biết rồi tối sẽ tới liền!!!
…
-Daehyun! Nhanh tới bệnh viện!
- Hử!
- …
Bệnh viện
Bà Jung đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, đi qua đi lại không biết đã bao nhiêu lần. Gương mặt người phụ nữ này đang hằn lên những vệt lo lắng suy nghĩ…
*Cạch*
- Bác sĩ! Con tôi sao rồi?! – Bà Jung hấp tấp
- Cậu ấy bị cưỡng hiếp. Không chỉ một mà rất nhiều người. Hiện tại đang xuất huyết nội ở vùng dưới và tim. Tình trạng rất nguy cấp!
Bà câm lặng, thần đó một lúc lâu. Liền nhớ ra con trai bà dẫn Youngjae đi chơi vì hôm nay là sinh nhật cậu. Rồi…
Vừa lúc, Daehyun bước đến chỗ mẹ anh, mắt bà lúc này đã hằn đỏ. Anh còn chưa biết ai nằm trong kia nên thản nhiên đứng đó
- Mày là thằng khốn nạn! Jung Daehyun! Tại sao mày lại đối xử như thế với Youngjae! Mày…mày – Bà Jung kích động mắng
- Sao mắng con? – vẫn thản nhiên hỏi
- Mày nói dẫn nó đi chơi, sao bây giờ nó nằm ở đây? Là mày, tại mày mà nó bị bọn khốn nạn ngoài kia xâm phạm. Chính mày! Jung Daehyun! Tao không có đứa con như mày! – Nước mắt bà lúc này đã rơi. Lần đầu tiên Daehyun thấy mẹ mình kích động đến chừng này. Cậu từ từ lồng ghép kí ức, tin nhắn của Youngjae,…
Vậy… chính cậu hại chết Youngjae
Cậu là một tên khốn…
…
1 tuần sau
Tang lễ của Youngjae cũng tiến hành xong. Mọi người ai cũng đều khóc. Nhất là bà Jung, bà đã ngất xỉu mấy lần trong tang lễ. Daehyun chỉ biết đứng bên cạnh di cốt của Youngjae, bần thần nhìn lên tấm ảnh, Youngjae đang cười rất tươi
"Cậu cười đẹp thật đấy, Youngjae. Sao tớ lại không nhận ra sớm hơn?”
"Cậu làm tớ yêu cậu rồi a ~”
"Này! Youngjae tỉnh lại đi! Tớ sẽ nói yêu cậu!”
"Youngjae a! Anh yêu em nhiều lắm!”
"Youngjae a! Anh hối hận lắm!”
"Youngjae ah ~”
Tâm trí Daehyun lúc này như vỡ vụn, anh thực sự chưa từng nhận ra rằng có một người luôn quan tâm chú ý đến anh thật lòng. Một con người luôn bình tĩnh, chịu đựng sự chêu chọc của anh, mang cơm hộp cho anh, không bao giờ chống lại lời anh… Nhưng giờ người đó đã về với thiên đường, cách xa nơi anh thì anh mới cảm thấy rằng anh yêu người đó. Thật nực cười!
"Nếu em sống lại, anh sẽ lập tức nói yêu em thật nhiều”
"Anh và em sẽ cùng ngủ chung một chiếc giường”
"Anh sẽ hôn nhẹ lên đôi mắt ướt của em mỗi sáng”
"Tặng em những ôn nhu của anh”
"Và tặng tất cả bao gồm cả tình yêu và trái tim của anh”
"Youngjae ah ~ ANH NHỚ EM!”
Vote Điểm :12345