Anh có nghe thấy không?
Là tiếng em đang khóc
Nước mắt...
Vẫn không ngừng rơi
Từng giọt, từng giọt
Mặn chát
Anh có nghe thấy không?
Là tiếng em đang gào thét...
...Gọi tên anh...
...trong vô vọng.
.......................
Bắc Kinh, Trung Quốc, năm 2016...
Habrunch
"Một capuchino với trái tim bị đứt gãy."-YoSeob gọi.
"OK."
Nắng vàng rực rỡ như muốn thiêu đốt cả cái thành phố Bắc Kinh này. Nắng nóng làm cho con người ta chỉ muốn nhốt mình trong phòng có điều hoà, hay ngồi ngấu nghiến một ly sinh tố mát lạnh chẳng hạn. Vậy mà hắn lại chọn capuchino-thức uống dành cho ngày mưa.
Tách cafe được mang ra. Hắn không uống? Thực sự là hắn không uống. Vậy hắn gọi để làm gì?
YoSeob lấy từ trong balô một cái máy ảnh. Hắn chụp tách cafe một cách thật cẩn thận. Đèn flash sáng lên rồi vụt tắt. Hắn mỉm cười với thành quả của mình.
Đặt chiếc camera vào trong balô, hắn lấy từ trong đó một cuốn sổ tay và một cây bút.
Chính giữa bao bìa là hình vẽ một người con trai ngồi một mình trong quán cafe. Trên bàn là tách capuchino còn nguyên vẹn. Đôi mắt của người đó hướng về một người con trai đang quay lưng về phía bức tường-vật ngăn cách giữa hai người. Trên cùng là những giọt màu cafe tạo thành dòng chữ "Capuchino và em".
Hắn lật đến trang giấy đang còn viết dở dang. Đặt xuống bàn, lấy tay miết nhẹ phần gáy cuốn sổ, hắn cầm bút viết tiếp phần còn lại của sự tưởng tượng.
Hắn cứ viết mà không ngừng nghỉ. Nét mặt của hắn chứa đựng sự sợ hãi, khổ đau và cả tuyệt vọng. Hắn đang sợ điều gì chứ? Điều đó thì chỉ có hắn biết.
"Cậu ta đang làm gì vậy?"-một nhân viên trong quán hỏi.
"Viết. Vậy mà cậu cũng hỏi."-một nhân viên khác trả lời.
"Tôi biết là cậu ta đang viết. Nhưng tách cafe, cậu ta chưa động đến một giọt nào."
"Uầy.Ngày nào cậu ta chẳng đến đây và làm những việc giống như vậy. Ban đầu còn thấy là lạ nhưng riết rồi cũng thành quen. Mà không sao, chỉ cần cậu ta trả tiền đầy đủ là được rồi. Còn các cậu, làm việc không lo làm việc đi, quản lí mà thấy là chết cả đám đấy."
YoSeob bỗng dừng bút. Hắn đặt tất cả vào balô. Lấy từ trong túi một xấp tiền lẻ và đặt xuống bàn.
Ánh sáng yếu ớt loé lên từ màn hình vi tính trong căn hầm tối om. JunHyung liên tục lướt con chuột máy tính, có lẽ anh đang tìm kiếm thứ gì ở trong đó.
"Này JunHyung! Có tin tức gì về lão Châu Đường không?"
"Cậu xem đi! Đây là những hình ảnh từ tổ chức".
"Wow. Tay, mắt và nội tạng của những tên này đều đã bị phá hủy."
Điện thoại của JunHyung bỗng sáng lên rồi vụt tắt.
"Tôi có việc phải đi rồi. Tạm biệt. Khi khác gặp lại. À mà lần sau tôi sẽ mang cho cậu vài bóng đèn."
Thoáng chốc, JunHyung đã biến mất trước sự ngỡ ngàng của DooJoon.
/Cậu ta có cần gấp đến như vậy không chứ? Không lẽ...Haiz. JunHyung a~ Cậu làm tôi có một chút cảm giác ghen tị rồi đấy.
YoSeob ngồi trên tảng đá được đặt giữa đám Mạn Châu Sa. Hắn không ngừng vẽ những đường nét xiêu vẹo trên tờ giấy trắng.
Trong chốc lát, hắn đã hoàn thành xong bức tranh của mình. Trong tranh là hình ảnh tất cả mọi người đều bị đám người áo đen ném vào giữa đống lửa đang cháy, và chỉ còn duy nhất một cậu nhóc đang đứng ẩn mình sau bụi cây chứng kiến hết tất cả. Đôi chân khuỵ xuống, nước mắt của nó không ngừng rơi, còn đôi tay thì bịt miệng để chặn tiếng nấc thoát ra khỏi bờ môi.
Có lẽ, cậu nhóc trong tranh là hắn. Có lẽ hắn đang tái hiện lại phần kí ức không nên có của mình...
"Đợi anh lâu lắm không?"
JunHyung khẽ choàng tay qua cổ YoSeob.
"Em vừa mới đến thôi."
Hắn vội vàng giấu đi bức tranh của mình, đồng thời dùng lực đẩy anh ra.
/Buông tay em đi! Bây giờ còn kịp đấy!/
"Anh không định ngồi?"
"À, ừm."
Anh ngồi cạnh hắn, lấy tay mình vẽ những đường nét vô định lên bàn tay nhỏ bé ấy.
Hắn đưa bàn tay còn lại vuốt ve thảm đỏ trước mắt mình.
/Anh à, rồi chúng ta cũng sẽ như giống chúng thôi./
"Có nhiều loài hoa mà, sao em chỉ thích Mạn Châu Sa?"
"Cafe cũng có nhiều loại, sao anh chỉ uống mỗi capuchino?" hắn tinh nghịch hỏi lại anh.
"Đôi khi con người ta thích một thứ gì đó mà cũng không rõ lí do." hắn nói tiếp.
"Cũng đúng. Mà YoSeob này, cười lên đi! Nói thật là từ lúc gặp em đến giờ, anh chưa thấy em cười lần nào cả."
/Làm sao em có thể cười khi mà những mảnh kí ức đó cứ bu bám lấy em? Làm sao em có thể cười khi chúng ta vốn dĩ không thuộc về nhau?/
Hắn liếc nhìn đồng hồ, đã 10giờ sáng. Trút một hơi thở dài, hắn buông một câu
"Đến giờ em phải đi rồi."
"Để anh đưa em đi!"
"Không cần."
"Haiz. Lần nào em cũng từ chối. Thôi vậy, em đi cẩn thận. Bye."
/Haiz. Em càng ngày càng lạnh lùng. Ngay cả một nụ cười thôi, em cũng không thể cho anh./
JunHyung nhìn bóng dáng của YoSeob khuất dần rồi thở dài.
"Chết tiệt. Sao bọn chúng dám làm vậy với người của ta? Điên mất. Nếu để ta biết ai làm việc này, ta sẽ lấy hết tất cả nội tạng của kẻ đó rồi ném vào lò lửa."
Có vẻ như Châu Đường đang rất tức giận. Ông ta không ngừng chửi rủa. Máu nóng dồn lên não làm mặt lão đỏ gay. Trông bộ dạng của lão lúc này thật buồn cười!
"Xin ngài đừng nóng! Sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu ạ."
Lão vẫn không ngừng la hét, chửi rủa mà không để tâm đến kẻ gây ra những chuyện này đang đứng trước mặt mình.
"Lee Joon, tôi cho cậu nửa ngày, cậu mau điều tra lai lịch kẻ đã gửi những hình ảnh này cho tôi!"
"Vâng. Tôi sẽ làm ngay."
YoSeob nhắn tin cho HyunSeung
"HyunSeung, cậu mau chặn tất cả máy tính của tổ chức lại, xóa hết lịch sử, thiết lập hệ thống bảo mật. Lão già đó đã bắt đầu cho người điều tra rồi."
"OK boss."
Phía bên HyunSeung
"JunHyung. Ảnh là do cậu gửi. Cậu tự xử lí đi!"
"Đã xong."
"Sao boss không cho chúng ta thấy mặt nhỉ?" KiKwang thắc mắc.
"Đó là việc của boss. Chúng ta không có quyền thắc mắc. Không thì gặp rắc rối lớn đấy." DongWoon tiếp lời.
"Không biết boss của chúng ta ra sao nhỉ. Chắc là dáng người cao ráo, cơ thể mạnh mẽ và giỏi võ." KiKwang đang vận dụng trí tưởng tượng phong phú của mình.
*Bốp*
Kết quả là bị ăn nguyên một quyển sách.
"Làm việc đi!"
"Yah Hyunseung hyung, hyung đang làm giảm IQ của em đấy."
KiKwang tỏ ra bất mãn
YoSeob ghé vào một quán ăn ở gần nhà. Hắn vốn dĩ ở một mình, cũng chẳng biết nấu ăn, thức ăn cũng không có sẵn, bây giờ về nhà chỉ có thể nhịn đói.
"Bác cho cháu một bát mì và một chai sochu ạ!"
Vào lúc tiết trời lạnh đến tê tái thế này thì trong người cần phải có một ít rượu.
"Cháu đợi bác chút!"
"Vâng."
Hắn xoa hai bàn tay lại với nhau rồi áp lên má. Việc làm này giúp hắn đỡ lạnh hơn.
Vài phút sau, thức ăn được mang ra.
"Cháu cảm ơn."
YoSeob ăn vội vàng như thể đang rất đói. Mà hắn đói thật. Cả ngày nay hắn có cho gì vào bụng đâu. Dù có là thiên tài đi chăng nữa thì hắn vẫn phải ăn.
YoSeob vừa về đến nhà thì thấy JunHyung đứng trước cổng.
"Tối nay anh ở lại đây được không? Nơi anh ở đã có người ở rồi, phòng cũng bị họ chiếm."
"Tất nhiên. Nhưng sao anh không vào nhà đợi em? Ở ngoài đây lạnh lắm."
YoSeob vừa nói vừa tra chìa khóa. Nhưng khi vừa dứt lời thì không thấy JunHyung đâu nữa.
"Yah YoSeobie. Trong nhà em, sao lại không có lấy một chút sạch sẽ vậy? Em định sẽ sống chung với đống rác hả? Còn tủ lạnh, em nhìn xem, không có lấy một chút thức ăn."
JunHyung trách YoSeob nhưng cũng dọn dẹp. Anh cũng chỉ vì lo lắng cho hắn. Anh sợ vì không có thức ăn mà hắn đói, sợ chỗ ở dơ bẩn mà sinh bệnh.
Hắn biết vậy nên lại phụ anh một tay.
"Để em giúp."
"Em ngồi yên ở đó cho anh là được rồi. Ở đây nhiều bụi lắm."
JunHyung lấy cây chổi từ tay hắn và tiếp tục dọn dẹp.
"Ngày mai anh sẽ đi mua ít thức ăn. Em dù có bận đến cỡ nào thì cũng nên tham gia một lớp học nấu ăn đi. Không thể ngày nào cũng ăn ở ngoài hàng được. Anh cũng không còn ở đây được bao lâu...
"Anh sẽ mãi ở đây, cạnh em. Khi nào em cho phép thì anh mới được rời đi."
Hắn, khi nghe câu nói đó thì sợ hãi đến tột độ. Đã một lần mất đi người thân, hắn không muốn có lần thứ hai.
"YoSeob! Chúng ta không có sự lựa chọn."
"Có. Chúng ta có. Chỉ cần, chỉ cần Châu Đường không chết thì anh cũng sẽ không biến mất."
"Hắn ta buộc phải chết. Nếu không thì hàng nghìn người vô tội sẽ chết dưới tay hắn."
"Đủ rồi. Không cần nói nữa! Em không muốn nghe!"
"Được rồi. Anh không nói nữa. Muộn rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải đi làm."
YoSeob không ngừng vò đầu tóc của mình cho đến khi nó rối tung lên. Hắn bây giờ đang rất rối bời. Giết chết Châu Đường nghĩa là trả thù cho cha mẹ, cũng đồng nghĩa với việc JunHyung sẽ trở về nơi anh thuộc về và rời xa hắn mãi mãi...
-Flash back-
"Hyungie! Anh sao vậy? Đừng làm em sợ!"
JunHyung cứ liên tục biến mất rồi xuất hiện trước mắt YoSeob. Trên người anh dần mọc ra đôi cánh trắng muốt của thiên thần. Một tia sáng vụt qua, anh cất đôi cánh vút bay lên trời.
Hắn bất động nhìn anh cứ dần dần bay lên. Đôi môi mấp máy muốn nói một điều gì đó nhưng không thể phát ra thành tiếng, đôi mắt nhìn lên trời còn bàn tay thì nắm lấy khoảng không chơi vơi.Hắn cảm thấy không gian lẫn thời gian xung quanh mình như ngưng lại. Sinh nhật lần thứ 25 của hắn, sao lại thành ra như vậy?
Vài ngày sau...
JunHyung trở về, anh ngồi cạnh giường của YoSeob.
Hắn tỉnh dậy. Ngay lập tức cầm gối ném vào người anh.
Chiếc gối xuyên qua người JunHyung rồi đáp xuống đất.
"Hyung...Hyungie! Chuyện...chuyện này là sao?"
"YoSeobie! Nghe anh nói! Nhưng hứa với anh là sau khi nghe xong em phải bình tĩnh đấy."
Hắn gật đầu.
"Thật ra anh là một thiên thần. Anh được giao cho nhiệm vụ bảo vệ em đến suốt đời, với điều kiện là không được phát sinh tình cảm. Chuyện của chúng ta, Ngọc Hoàng đã biết được. Ngài cho anh thời hạn nửa năm, tức là vào lúc sinh nhật lần thứ 51 của Châu Đường, phải giết chết hắn ta và...quay trở về Thiên đình. Nếu không cả em và những người quen biết em sẽ gặp nguy hiểm."
Hắn cười thật lớn rồi chạy ra khỏi cửa. Cảm giác của mười năm trước-cảm giác trong phút chốc mất đi người thân, cứ quanh quẩn trong trí óc của hắn.
Anh thì còn yếu vì mới chịu phạt xong nên chỉ biết nhìn hắn chạy đi một cách bất lực.
YoSeob chạy đến cánh đồng Mạn Châu Sa. Hắn khóc, nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm cả những cánh hoa đỏ rực.
Hoa giống như máu. Nước mắt hòa quyện cùng máu sẽ tạo nên nỗi đau vô tận.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen cùng chiếc mặt nạ bỗng hiện lên.
"Tại sao con khóc?"
YoSeob lấy tay lau dòng chất lỏng không ngừng ứa ra từ đôi mắt đã đỏ hoe rồi hỏi anh ta:
"Anh là ai? Sao anh biết là tôi đang khóc khi thậm chí còn chưa nhìn mặt tôi?"
Anh ta chỉ vào những đóa hoa bên cạnh hắn và nói:
"Những cánh hoa ướt đẫm trong khi trời không mưa. Đây chẳng phải do nước mắt của cậu gây ra thì là gì?"
"Tôi..."
"Thay vì ở đây khóc lóc thì cậu nên quay về mà chăm sóc JunHyung. Cậu ta vừa mới chịu sự trừng phạt từ Ngọc Hoàng, chắc bây giờ đang rất yếu."
Hắn nghe xong thì vụt chạy mà không để DooJoon kịp nói thêm lời nào.
/Chậc. Nếu lúc đó cậu ấy không chịu phạt giúp cậu ta thì...haiz/
Flash back in flash back
*Bốp*
"Yong.Jun.Hyung. Mọi khi ngươi làm rất tốt, sao bây giờ ngươi lại...?Aish, thật là làm ta tức điên mà!"
"Thưa Ngọc Hoàng! Ngài phải xử thật nghiêm cậu ta. Từ xưa đến nay làm gì có chuyện một thiên thần đi yêu người phàm, hơn nữa đó là điều cấm kị của Thiên đình." tên hậu cần bên cạnh ông ta nói.
"Ngươi nói phải. Thế nên xử lí bọn chúng thế nào đây?"
"Thưa Ngọc Hoàng! Ta nên đẩy Yang YoSeob xuống địa ngục. Còn Yong JunHyung thì...lấy viên ngọc trong cơ thể của hắn, phá hủy đôi cánh để hắn chết không được mà sống cũng không xong."
"Không được." DooJoon vội vàng lên tiếng "Điều này không thể được."
"Còn ta thì thấy rất được."
"Thưa Ngọc Hoàng...
"Yong JunHyung! Ngươi mau câm mồm!"
"Để hắn nói!"
"Thưa Ngọc Hoàng! Mọi chuyện đều là lỗi của thần. YoSeob không có tội, xin ngài đừng phạt em ấy."
"Thôi được. Nể tình ngươi đã làm việc cho ta hàng trăm năm nay, ta sẽ không trừng phạt Yang YoSeob. Đổi lại, vào sinh nhật lần thứ 51 của Châu Đường, ngươi phải dùng toàn bộ năng lượng của mình để giết chết Châu Đường. Và Yang YoSeob có nhiệm vụ phải giết chết những người làm cho ông ta. Còn bây giờ, ta sẽ lấy đi viên ngọc trong ngươi. "
"Dùng toàn bộ năng lượng trong khi không có ngọc, cậu ấy sẽ tan biến mất." LeeJoon cũng lên tiếng.
"Đây là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất mà ta dành cho cậu ta."
Nói rồi, hắn ta lấy đi viên ngọc trong người anh. Ngọc trong mỗi thiên thần cũng giống như năng lượng của con người. Nếu lấy đi thì năng lượng của anh chỉ còn lại một nửa.
Cơ thể của anh cứ liên tục ẩn hiện, mãi cho đến một lúc sau mới khôi phục nhưng vẫn còn yếu.
End flash back in flash back
Hắn chạy về nhà và anh vẫn ngồi đó đợi hắn
"Hyungie a~"
"Em vừa chạy đi đâu vậy?"
"Xin lỗi. Em đi dạo cho khuây khỏa. Anh có sao không? Em chưa từng thấy anh như thế này bao giờ cả."
"Không cần phải xin lỗi. Anh không sao."
/Đã bị Ngọc Hoàng trừng phạt, anh còn nói là không sao./
"Em về phòng đây."
"À YoSeob"
"Chuyện gì ạ?"
"Ngọc Hoàng bảo em phải giết những tên đi bên cạnh Châu Đường."
"Em hiểu rồi."
"YoSeob, nếu em không muốn thì đừng làm."
/Em không muốn. Thực sự là em không muốn. Nhưng em còn có thể lựa chọn sao?/
"Lệnh của ông ta, em còn có thể cãi lại?"
"Không cần miễn cưỡng. Anh sẽ chịu trách nhiệm."
"Được rồi. Chúng ta không có sự lựa chọn đâu anh."
End flash back
/Chúng ta không có sự lựa chọn. Ngay cả ở bên nhau, chúng ta cũng không thể./
Mới chỉ 8h sáng nhưng những tia nắng nóng đã bắt đầu được Mặt Trời rọi xuống. YoSeob lại đến quán cafe quen thuộc và làm những việc quen thuộc.
Nhân viên trong quán lại tiếp tục bàn tán về việc làm của hắn.
/Sao chờ mãi mà Hyungie chưa đến? Đã nói là 8h30 gặp nhau ở HaBrunch mà./
Vừa nhắc đến tên thì JunHyung đã đứng trước cửa quán.
"Xin lỗi anh bị kẹt xe."
"Không sao ạ."
"Quý khách muốn uống gì ạ?"
"Cho tôi một ly capuchino hình trái tim vỡ."
"Em vẫn thường uống cafe ở quán này hả?"
"Ngày nào em cũng đến đây nhưng cafe thì em không uống. Anh biết em không thích cafe mà."
"Em cũng uống thử đi. Nó ngon lắm!"
"Nhìn lớp kem phủ đẹp quá, em không nỡ uống."
"Hyungie"
"Huh?"
"Người bên cạnh Châu Đường, em đã giết gần hết rồi. Còn lại hai người nhưng em thấy họ có gì đó lạ lắm."
"Có phải em đang nhắc đến DooJoon với Lee Joon?"
"Vâng ạ."
"Họ cũng giống như anh thôi. Nhưng chức vụ của họ cao hơn. Lee Joon là chủ quán của HaBrunch. DooJoon có nhiệm vụ giải cứu những người bị lão ta bắt đi."
"Có vẻ như lão ta tin tưởng họ nhất."
Cafe được mang ra, hương thơm của capuchino lan tỏa làm người ta khao khát được nếm thử.
"Tôi cảm ơn."
JunHyung cầm lấy tách capuchino nhấp một ngụm.
"Sau khi về Trời, anh sẽ quay lại chứ?"
"Anh sẽ quay lại. Nhưng phải đợi 1000 năm. Sau 1000 năm, anh sẽ được trở lại đây để làm nhiệm vụ của mình."
"Sau 1000 năm, anh vẫn còn nhớ em là ai phải không?"
"Dĩ nhiên là anh nhớ."
"Vậy em sẽ đợi. Chỉ cần không uống Vong Tình Thủy* thì em vẫn sẽ nhớ anh là ai."
"Nhưng em phải ở dưới Vong Xuyên Hà.**"
"Miễn là anh vẫn còn nhận ra em."
JunHyung tuy sẽ tan biến nhưng kí ức và ngọc của anh thì vẫn còn. Chỉ cần đợi 1000 năm thì anh sẽ trở lại như cũ.
"Chỉ còn 7 ngày nữa thôi. Em có muốn đi đâu không?"
"Đi đâu cũng được. Miễn là ở đó có anh."
/Nơi nào có anh. Nơi đó, dù có là địa ngục đi chăng nữa thì đối với em, nó cũng là thiên đường./
"Tặng em này." JunHyung đưa cặp móc khóa pha lê ra trước mắt YoSeob. "Em có thấy không? Cuối cùng thì hoa Mạn Châu Sa cũng được đoàn tụ cùng với lá của nó. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì cho dù 1000 năm hay 10000 năm, chúng ta vẫn có thể gặp lại."
Hắn đưa tay đón lấy món quà của anh. Hắn có cảm giác giống như là lời tạm biệt cuối cùng của anh vậy.
Cảm giác của YoSeob là đúng. Sau ngày hôm đó, anh như biến mất. Hắn đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy anh đâu hết.
"Hyungie a~. Yong JunHyung. HYUNGIE a~" gọi tên anh trong vô vọng, hắn rơi xuống địa ngục thật rồi.
Anh thật ra vẫn luôn đi theo cậu. Nhưng vì bị lấy đi ngọc quá lâu lên cơ thể trở nên trong suốt.
Ngày cuối, hắn vẫn không thấy anh.
Hôm nay, YoSeob vẫn đến HaBrunch, vẫn gọi capuchino nhưng không làm việc khác. Giờ đây, hắn không có tâm trạng để làm những việc đó.
/Anh nói hoa Mạn Châu Sa cuối cùng cũng được đoàn tụ với lá, còn chúng ta thì sao đây?/
Hắn, cuối cùng cũng cầm cappuccino lên uống.
"Đắng nghét, vậy mà anh bảo là nó ngon."
Một tia sáng vụt qua, nó giống như tia sáng của nửa năm trước.
Từng giọt nước mắt dần rơi xuống, xem như là dấu chấm cho chuyện tình dang dở.
~¤~
THE END
Sẽ có một sequel đầy ngọt ngào của cặp đôi này.
Vote Điểm :12345