- Con có thích em bé không? Người bố vừa hỏi vừa vuốt tóc đứa con gái 4 tuổi của mình - Con không thích. Đứa bé bĩu môi trả lời bố của mình. Người mẹ thấy thế cũng trong bếp đi ra sô pha xoa đầu con gái nhỏ của mình - Tí nữa bố mẹ sẽ dẫn con đi thăm con của dì Tần nhé. Em bé đáng yêu lắm con ạ. Bé
gái vẫn chun mũi tỏ vẻ không hứng thú với đề tài em bé này. Đứng trước
nhà dì Tần. Bé Lan cảm thấy chẳng muốn bước vào tí nào. Trên chiếc nôi
là em bé còn đỏ hỏn. Mặt nhăn nheo chẳng đẹp tí nào lại còn hay khóc nữa
chứ. Bé thật muốn bỏ đi chỗ khác chơi mà. Nhưng cô bé lại hứng thú với
những món đồ chơi treo quanh chiếc nôi đó. Đứa bé trong nôi nhìn lại cô
bé cười tít mắt nhưng cô bé lại không quan tâm lắm tới đứa bé cứ đứng
chơi với những món đồ chơi. Từ phía bàn ăn hai nhà bố mẹ nói với nhau - Nhìn bé Lan có vẻ thích bé nhà em nhỉ. Mà con bé tên gì thế anh vẫn chưa biết. - Phương . Nhật Phương đó anh - Hay . bé nhà anh lại tên Nhật Lan. Sau này chắc chắn sẽ là chị em tốt . haha. Hai nhà cứ nói chuyện vui vẻ, ăn uống và mặc kệ hai đứa bé chơi với nhau ( =.=). 15 năm sau - Chị ơi chờ em với chị ơi. Phương
vừa ôm cặp vừa chạy theo Lan. Chị như không nghe thấy càng lúc đi càng
nhanh hơn. Ma xui quỷ khiến thế nào đã lên đại học rồi mà con bé lại
chuyển sang cấp 3 gần trường của chị. Hôm nay ra tiết trể thì trùng hợp
bên kia lại tan trường. Hazi cứ bám theo cô mọi lúc trừ khi ăn, ngủ, đi
học nói hơi quá nhưng lúc chi đi wc con bé cũng đứng bên ngoài cửa. Lúc
nhỏ đã đành, lớn lên rồi vẫn thế bây giờ còn chuyển qua nhà chị ở luôn
chứ. - Chị ơi chị ơi Nữa lại kêu rồi đấy. Chị càng cố gắng bước đi
nhanh hơn. Nhưng con bé ngày nào bây giờ đã lớn, chân lại dài nữa ,
chẳng mấy chốc đã bắt kịp chị - Sao chị luôn để em chạy theo chị vậy? - Là tự em chạy theo mà. Chị đã bắt em đâu - Chị không chậm lại chờ em được sau? Con
bé với vẻ mặt thoáng buồn. Vẫn như thường lệ đáp lại câu hỏi là một sự
im lăng và họ cùng nhau về nhà. Từ 3 năm trước đã thế. Chị đã không còn
chờ cô bé đi học hay dỗ dành cho quà nữa. Chị nói con người cần tự lập,
tự giải quyết vấn đề của mình, đừng trong mong vào người khác, điều đấy
dễ làm cho con người ta yếu đuối và ỷ lại. Đành chịu vậy nhưng nó vẫn
thích bám chị, vì sao? Đơn giản vì từ bé đến lớn hai người họ luôn cạnh
nhau, chưa bao giờ xa nhau qua 10 ngày. Dạo gần đây chị hay tránh nó
điển hình là chuyện như lúc nãy. Đang đi thong thả nhìn trời nhìn mây
nge tiếng nó chị chạy trối chết - Hai đứa về rồi đó hả. Tắm rữa rồi ăn cơm đi hai con. Bà
Mai cười hiền hai đứa trẻ này cứ như chị em ruột vậy. Hòa thuận rất vừa
ý của bà và bạn thân bà. Nhắc lại mới nhớ hai vợ chồng nhà kia bỏ đi du
lịch mãi để con gái họ sống chung với nhà bà. Mặc dù yêu thương con bé
nhưng bà nghĩ đôi lúc con bé vẫn nhớ ba mẹ ruột chứ, sao lại không về
thăm, thật là tệ mà . - Chị ơi Phương gõ cửa phòng của Lan. Không
được lời đáp nó đẩy của đi vào. Trên bàn là tập vở rất ngăn nắp. Đây là
thói quen của chi từ lúc còn đi học cho đến thành sinh viên như bây giờ.
Đưa tay lấy chiếc vòng treo trên cây đèn học. Đây là chiếc vòng mà nó
tặng chị năm sinh nhật 18 tuổi. Món đồ nào cô tặng chị đều ít dùng đến,
đa số đều trưng bày . riêng chiếc vòng này năm trước cô phải trốn đi
làm phục vụ quán nước để mua đó, bằng chính tiền nó làm ra sao chị lại
xem nhẹ vậy. Đặt chiếc vòng lại chỗ cũ mắt nó lại thoáng buồn. Cửa phòng
tắm mở ra, ánh đèn đã phản quang làm lóe sáng một vật ở góc bàn. Đưa
tay cầm lấy vật đó là một chiếc vòng khác còn khắc chư P @ L. - Để xuống. Đừn tùy tiện đụng vào đồ của chị nữa - Trước giờ chị có thế đâu ;(( - Nhưng bây giờ thì cần. Chị cũng cần sự riêng tư, hơn nữa em cũng lớn rồi, tập tính lịch sự lại một chút - Nhưng chị chứ có phải người lạ đâu - Cả chị cũng thế. Em nên tập dần từ những điều thân quen. Dứt
lời chị ngồi xuống lấy khắn lau tóc. Phương nhanh nhảo lấy máy sấy định
giúp chị sấy tóc. Vẫn như thường lệ nó chăm chút từng sợi tóc cho chị.
Chăm chút như sợ tóc đau vậy. Chị cũng rất tự nhiên để cho nó sấy tóc vì
bao năm qua đây là chuyện bình thường như ở huyện của hai người họ. - Chị ơi - Hả - Chị có bạn trai chưa? Không
biết tại sao cô lại hỏi vu vơ như thế với chị. Còn chị thì hơi ngạc
nhiên trước câu hỏi của nó, nhìn nó qua tấm gương trước mặt, vẫn chăm
chút sấy tóc cho chị. Khẽ nhắm mắt định thần hít một hơi thật sâu