Thợ Làm Bánh Ở Đối Diện (ĐV)
Tác giả: BUNNY
Edit: LN
Thể loại: Đoản văn, SA.
01
Phòng đối diện đến một hộ gia đình mới.
Hôm nay buổi tối, lúc tôi đi xuống thang lầu, bọn họ vừa lúc mang theo bao lớn bao nhỏ đồ dùng gia đình đi lên, cô gái cau mày nói:"Sao anh lại mua dầu gội này? Em không thích. Còn có giấy ăn, em đã nói là em muốn loại in hoa mà! Anh lại đã quên!”.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm nay bận quá.” Cậu trai chỉ có thể giải thích. Cậu ta ngẩng đầu, thấy tôi, xuất phát từ lễ phép gật đầu hướng tôi chào hỏi."Xin chào!”
"Chào cậu!” Tôi cũng gật gật đầu, cùng bọn họ sát bên người mà qua. Tôi có một chút kinh ngạc.
Cô gái không thấy được tôi, cô còn đang cùng bạn trai — hoặc là chồng so đo, cúi đầu nhìn túi đồ vừa mua sắm lải nhải. Cứ như vậy, bọn họ lên lầu, vào phòng 602– đối diện phòng của tôi.
Lầu 6 chỉ có hai phòng 601 cùng 602.
Ngày hôm sau buổi tối, cậu trai đến gõ cửa phòng tôi."Có người ở nhà không? Có người ở nhà không?”
Tôi lẳng lặng ngồi trên sô pha, không có đi mở cửa.
Cho đến khi tôi nghe được tiếng đóng cửa ở phòng đối diện, mới đi ra khỏi phòng, ấn vang chuông cửa phòng cậu ấy. Cậu ta lập tức chạy tới mở cửa.
Tôi mỉm cười hỏi:"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không có phương tiện, xin hỏi là cậu gõ cửa phòng tôi phải không?”
"Vâng, vâng, chuông cửa phòng anh hỏng rồi, cho nên tôi gõ vài cái lên cửa.”
"Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
"À, không có việc gì, chỉ là tôi vừa mới đến, về sau chúng ta chính là hàng xóm, nên tôi làm chút bánh ngọt muốn mời anh dùng thử làm quen.” Cậu ta ngượng ngùng gãi gãi đầu, tiếp đón tôi vào bên trong ngồi.
"Có tiện không?” Tôi hỏi.
"Vị hôn thê của tôi đi ra ngoài rồi, chỉ có một mình tôi ở nhà thôi.”
Tôi cười cười, thay đổi dép lê đi vào trong.
Phòng ở trang hoàng có vẻ đơn giản, gia cụ cũng thật bình thường, nhưng thoạt nhìn rất thoải mái.
Cậu ta đưa cho tôi một hộp bánh ngọt socola xinh đẹp, nói đây là do cậu ấy làm.
"Cậu là thợ làm bánh?”
"Đúng vậy, không biết vì sao, từ nhỏ tôi liền thích làm bánh kem. Hiện tại ở công ty bánh kem chuyên môn phụ trách chế tạo sản phẩm mới.”
"Thật ngưỡng mộ.”
"Nào có? Vị hôn thê luôn chê tôi tiền lương quá ít.”
"Sắp kết hôn sao?”
"Vâng, chuẩn bị cuối năm kết hôn.” Nói đến đây, cậu thật hạnh phúc nở nụ cười.
Xem ra đây là nhà mới mà bọn họ chuẩn bị để kết hôn. Hạnh phúc tuổi trẻ a…… Tôi thật hâm mộ.
Tôi cám ơn cậu ấy, lại lẫn nhau trao đổi tên, tôi liền đứng dậy cáo từ.
Mới vừa ra khỏi cửa, vị hôn thê cậu ấy mang giày cao gót vừa lúc đi lên, nhìn sắc mặt, tựa hồ tâm tình rất kém cỏi. Tôi cười cười, ở hàng hiên nghiêng người, làm cho cô ấy vào nhà.
Rất nhanh, phòng 602 truyền ra tiếng vị hôn thê Điền tiên sinh rít gào thật lớn.
"Bạn em chỉ là tốt nghiệp trung học, nhưng hiện tại lại ở nhà 2 gian 3 phòng, hơn 150 m2, còn có một chiếc xe BMW! Hôm nay ở khách sạn 5 sao cử hành hôn lễ, ba mươi mấy bàn, còn mang theo một chiếc nhẫn kim cương lớn ở trước mặt em khoe ra, còn em thì sao? Tốt nghiệp đại học, xinh đẹp hơn cô ta, dáng người cao hơn cô ta, lại chỉ có nhà 2 phòng ngủ, 1 phòng khách và 1 phòng bếp thế này, cũng chẳng có chiếc xe nào! Sáng chiều đi làm đều phải ngồi xe buýt! Còn anh chỉ biết làm bánh ngọt, cho anh cơ hội đổi nghề cũng không chịu! Anh ôm cái bánh ngọt kết hôn quên đi!”
…………
Tôi ăn bánh ngọt, xem TV đang đưa tin tức buổi chiều hôm nay.
Bánh ngọt Điền tiên sinh làm ăn ngon lắm, nồng đậm vị sữa, nồng đậm vị socola, nhưng mà bột socola tựa hồ cho nhiều một chút, có chút đắng.
02
Lại một lần nữa nhìn thấy Điền tiên sinh là ba ngày sau, cậu ta say rượu ngã vào cửa nhà, trong tay cầm chìa khoá lại tìm không thấy chỗ tra chìa vào.
Tôi đi ra ngoài giúp cậu ấy.
Người say rượu này trong chốc lát hùng hùng hổ hổ, trong chốc lát khóc sướt mướt, từ những lời đứt quãng không khó nghe ra, cậu ấy cùng vị hôn thê cãi nhau.
Làm gì chứ?
Cô ta làm gì đi hâm mộ cuộc sống xa hoa của người khác mà đem bất mãn trút xuống trên đầu vị hôn phu?
Mà cậu ta cần gì phải vì một cô gái như thế làm cho chính mình say thành như vậy?
Tôi đi vào phòng bếp vì cậu ta pha một ly trà, mới phát hiện phòng bếp trang hoàng khác xa so với phòng ngủ và phòng khách. Lò nướng, máy trộn bột, máy đánh trứng,…… Tủ bát thì nhồi vào bột mì đường cát, tủ lạnh thì thật nhiều sữa bò…, nhắm mắt lại liền giống như đặt mình trong tiệm bánh ngọt, đầy mũi đều là mùi ngọt ngọt thơm thơm.
Tôi rất thích.
"Cô ấy trước kia không phải như thế,” sau khi thanh tỉnh một chút, Điền tiên sinh nằm trên sô pha, ôm cái trán hướng tôi tố khổ."Tôi cùng cô ấy quen nhau trong trường học, đều là học trò nghèo, khi đó chúng tôi tay nắm tay tản bộ ở vườn trường, nhiều nhất cũng chỉ là tốn hai khối tiền đi dạo công viên, sau đó ở quán nhỏ ven đường ăn hai bát mì, ăn xâu thịt dê nướng không sạch sẽ, chỉ là như vậy, chúng tôi liền cảm thấy thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Ha ha…… Nhưng mà làm việc không quá hai năm, cô ấy liền thay đổi, trở nên thích mặc quần áo hàng hiệu, trở nên muốn dùng đồ trang điểm xa hoa, tôi không thể mua cho cô ấy, cô ấy liền tự mình mua. Sau đó bắt đầu chê tôi tiền lương rất thấp, nói tôi không có chí lớn, chỉ biết làm bánh ngọt……”
"Cậu làm bánh ngọt ăn ngon lắm……”
"Lúc mới bắt đầu, cô ấy cũng nói như vậy, nhưng mà thời gian dài quá, cô ấy liền ăn ngán, rốt cuộc không bao giờ khen bánh ngọt của tôi làm ăn ngon nữa……” Cậu ấy từ túi tiền lấy ra một chiếc nhẫn bạc, cười khổ mà nói,"Hôm nay cô ấy đem nhẫn đính hôn trả lại cho tôi…… Nói cần phải suy nghĩ xem rốt cuộc có nên lấy tôi làm chồng hay không……”
Tôi chỉ có thể nói Điền tiên sinh rất đáng thương.
"Tiểu Tần tiên sinh, có phải tôi nên đổi nghề khác làm không?”
"Ưmh……” Tôi xoa tay, quyết định đổi đề tài."Tôi vừa rồi nhìn thấy trong tủ lạnh nhà cậu còn lại một ít bánh ngọt.”
Cậu ta cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng vẫn là trả lời tôi,"Đúng vậy.”
"Có thể cho tôi ăn không? Tôi rất thích bánh ngọt của cậu.”
"Có thể.”
Tôi đứng lên, mang đến mấy khối bánh ngọt còn lại, ở trước mặt cậu ta bắt đầu ăn."Ưm, đắng quá, này không phải socola sao?”
"Không, là cà phê, vị hôn thê của tôi thích uống cà phê.”
"Cậu thích không?”
Cậu ta lắc đầu, tôi liền nói tiếp,"Tôi cũng không thích, hơn nữa cậu làm bánh ngọt cà phê đặc biệt đắng, về sau cậu làm bánh ngọt chính mình thích đi.”
"À……”
Nhìn cậu ấy tinh thần uể oải, tôi còn nói thêm:"Tôi biết lúc cậu làm khối bánh ngọt này, tâm tình thật áp lực…… Tựa như bột mì trước khi lên men, dính thành một đoàn, không có không gian hô hấp.”
"Anh so sánh rất khá……”
"Sau đó cậu chờ lên men, rồi tiến vào lò nướng trải qua một đoạn thời gian dày vò, cuối cùng, cậu sẽ không còn là một đoàn bột mì nữa, mà là một cái bánh ngọt xốp mềm. Cậu muốn làm đoàn bột mì hay là làm bánh ngọt?”
"Tôi muốn làm bánh ngọt……”
"Vậy làm bánh ngọt đi.”
Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi. Tôi vừa lòng nuốt vào miếng bánh còn lại, lau sạch sẽ miệng, không hề quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.
Hai ngày sau, ở cầu thang gặp được cậu ấy tan tầm. Cậu ta đỏ mặt nói với tôi:"Ngượng ngùng, hai ngày trước say rượu nói lỡ, quấy rầy đến anh.”
"Không có, không có. Đúng rồi, cậu cùng vị hôn thê thế nào?”
"Tạm thời tách ra vài ngày, xa nhau một thời gian, làm cho mỗi người đều suy nghĩ rõ ràng hơn.”
"Kia cũng không sai.” Tôi híp mắt nở nụ cười.
"À…… Tiểu Tần tiên sinh, hôm nay tôi làm bánh ngọt mới, muốn lại đây nếm thử hay không?”
Tôi vừa lúc cầu còn không được.
Tôi thích ăn bánh ngọt cậu ấy làm, mà cậu ấy cũng thích người khác ăn bánh ngọt mình làm.
Sau vài lần, tôi đều bởi vì bánh ngọt mà tiến vào nhà cậu ấy, cùng cậu ấy nói chuyện phiếm. Cậu ấy dần dần vui vẻ trở lại.
Hai tháng sau, vị hôn thê của cậu ấy thật không khách khí vọt vào phòng 602, mang đi toàn bộ những gì thuộc về cô ta.
Tôi đứng ở cửa nhà mình, nhìn vị hôn thê cậu ấy thở phì phì mang theo một cái thùng lớn, ở trên cầu thang bị vẹo giày cao gót, không khỏi bật cười.
Điền tiên sinh đứng ở cửa 602, bất đắc dĩ nói:"Làm cho anh chê cười.”
"Thật xin lỗi, tôi biết cười thật không lễ phép, nhưng mà…… Tôi nghĩ này không có quá lớn quan hệ.”
"Ưmh….” Cậu ấy gãi gãi tóc, biểu tình mất tự nhiên, đứng một lúc thì cậu ấy nói:"Có bánh ngọt, qua đây không?”
"Được.”
Hôm nay cậu ấy mang đến là bánh ngọt cà phê. Tôi còn chưa mở miệng hỏi cái gì, cậu ta liền chủ động nói:"Cuối cùng một lần. Cuối cùng một lần làm bánh ngọt cà phê. Cô ấy gọi điện thoại nói hôm nay lại đây, cho nên tôi mới làm .”
"Chia tay?”
"Vâng.”
"Tâm tình chua sót?”
"Cũng hoàn hảo.”
"Miệng còn cứng rắn.”
03
"Không có, tôi thật sự không cảm thấy khổ sở quá nhiều.”
Tôi cắn một ngụm bánh ngọt, giả thần giả quỷ nói với cậu ấy:"Lúc tôi ăn bánh ngọt, có thể cảm nhận được tâm tình lúc cậu làm bánh.”
Cậu ta cười ha ha, đẩy một chút bả vai của tôi,"Anh hù ai a?”
"Thật sự,” Biểu tình của tôi thật nghiêm túc,"Trong khối bánh ngọt này, có của cậu một giọt nước mắt.”
Cậu ta lập tức ngây dại, rốt cuộc không cười ra nửa tiếng, tôi thấy cậu ấy biểu tình ngơ ngác, không hề nói gì thêm, hết sức chuyên chú ăn bánh ngọt cậu ấy làm.
Ngày hôm sau, cậu ta làm ra sản phẩm mới, muốn tôi qua ăn thử, cậu ấy nói là cuối tuần sau công ty sẽ quyết định chọn sản phẩm mới của ai tung ra trong mùa hè này.
"Thế nào?”
Cậu ấy vội vàng hỏi tôi, tôi vẫn là câu nói kia,"Ăn ngon lắm.”
Cậu ta lại hỏi đùa:"Vậy lần này anh ăn có nhận ra tâm tình của tôi ra sao khi làm cái bánh ngọt này không?”
"Đương nhiên, là do dự kiên định.”
"Như vậy mâu thuẫn?”
"Đúng, chính là mâu thuẫn.” Tôi bật cười, cậu ấy đành phải trừng trừng nhìn tôi.
Chờ tôi đem bánh ngọt ăn xong, lần đầu tiên cậu ấy mở miệng hỏi chuyện của tôi.
"Tiểu Tần tiên sinh trong nhà liền một người sao?”
"Ừ.”
"Anh làm công việc gì?”
"Không có làm gì, chỉ ở trong nhà thôi.”
"Kia tốt lắm a, nghề tự do.”
Đó là cậu ấy cho rằng như thế, tôi cũng không nói như vậy.
"Cụ thể làm cái gì? Tác gia? Nhà thiết kế?”
Tôi lắc đầu, nói với cậu ấy tạm thời giữ bí mật, không nghĩ nói.
Cậu ấy lại đưa ra yêu cầu muốn vào nhà của tôi ngồi chơi, nhưng lập tức bị tôi cự tuyệt."Tôi không cho phép người khác tiến vào phòng của tôi, thật xin lỗi.”
Cậu ấy nghe tôi nói như vậy, lập tức cười đáp:"Ồ…… Không có vấn đề gì……”
Không khí có chút xấu hổ, tôi đứng lên cáo từ.
Không cho phép người khác vào nhà, này nhất định sẽ làm cậu ấy cảm thấy vô cùng kỳ quái. Biết sao được, tôi chính là không cho phép người khác tiến vào phòng của tôi.
Một tuần sau, tôi lại ngồi trên sô pha nhà cậu ấy, ăn bánh ngọt cậu ấy làm.
Mới cắn một miếng, tôi đã nói:"Hôm nay cậu không vui.”
"Bánh ngọt nói cho anh biết?”
Tôi gật gật đầu.
Cậu ấy hai tay ôm ngực đánh giá tôi,"Anh có phải là con sâu bánh ngọt không đấy?”
Tôi cắn dĩa ăn nở nụ cười." Tân phẩm của cậu không được lựa chọn sao?”
Cậu ấy lắc đầu, nói tân phẩm của cậu lập tức sẽ đưa ra thị trường, điều này làm cậu rất vui. Nhưng công ty lại đem thành phần sữa dê giảm bớt 20%, giá tăng lên 20%, còn giảm bớt trọng lượng mỗi cái là 5 gam, lấy cái này đề cao lợi nhuận.
Cậu không thích như vậy.
Cậu hy vọng có nhiều người hơn có thể ăn được một cái bánh ngọt vừa ngon vừa rẻ.
"Tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi định dùng số tiền đáng lẽ để chuẩn bị kết hôn vì chính mình mở một tiệm bánh ngọt. Như vậy tôi có thể làm bánh ngọt của riêng mình.”
"Thật tốt. Tôi ủng hộ cậu.”
"Tiểu Tần tiên sinh muốn làm cùng tôi hay không?”
"Tôi không thích việc buôn bán. Rất mạo hiểm.” Thật sự là có lỗi……
"Không có vấn đề gì, chỉ tuỳ tiện hỏi thế thôi.” Cậu ấy rất hoà thuận cười, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vỗ đầu, xoay người vào phòng ngủ. Tiếp theo cậu ấy giơ ra hai vé xem phim, nói với tôi:"Đồng sự cho vé xem phim,[ bánh ngọt tình duyên ], dù sao vị hôn thê của tôi đi rồi, hai người chúng ta cùng đi xem đi.”
Hảo ý của cậu ấy, tôi xin nhận lấy. Nhưng tôi không muốn xem phim gì cả, đành phải nhẹ nhàng từ chối cậu ta.
Cậu ấy giống như có một chút thất vọng, nhưng vẫn là cười nói,"Tôi đây tìm đồng sự cùng nhau xem cũng được.”
Đáng tiếc, vào ngày hôm sau, tôi nhìn thấy trong túi rác màu đen cậu ấy tạm thời đặt ở ngoài cửa, có hai tấm vé xem phim.
Cậu ấy không có đi xem.
Trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái……
Tiếp qua vài ngày, cậu ấy trở nên bận rộn. Bởi vì cậu ta thật sự bắt đầu bắt tay vào mở một tiệm bánh ngọt của riêng mình.
Nhưng mỗi ngày cậu ấy đều đem bánh ngọt đặt ở trước cửa nhà tôi, sau đó gõ cửa ba cái, chờ tôi mở cửa ra lấy.
Có một ngày, tôi cắn một ngụm bánh ngọt, liền phải đi nhấn chuông cửa nhà cậu ấy.
"Có việc sao?”
Tôi giương mắt nhìn cậu ấy, cậu ta đang mệt chết đi.
"Đêm nay tôi sẽ chăm sóc cho cậu, tôi biết, cậu bị bệnh.”
Cậu ta thật kinh ngạc, hỏi tôi làm sao mà biết được. Tôi nói:"Bánh ngọt của cậu nói cho tôi biết, bởi vì tôi hiểu nó mà.”
Cậu ấy không cự tuyệt tôi, ngoan ngoãn nằm lại trên giường cho tôi chăm sóc.
Tôi ngồi ở bên cạnh, suốt đêm canh chừng cậu ta. Giống như một chú chuột tham ăn, suốt đêm canh chừng một khối bánh ngọt vậy.
Sau khi cậu ấy tỉnh lại, tôi lại cười tủm tỉm rời đi, ánh mắt tràn ngập cảm động của cậu ấy theo tôi biến mất ở căn phòng 601 tối như mực……
Sau đó, tiệm bánh ngọt của cậu ấy tới gần khai trương.
Bánh ngọt cậu ấy làm cho tôi bắt đầu có loại tâm tình gọi là "Thích”.
Nhưng loại tâm tình này còn chưa sâu đậm.
Tiệm bánh mới khai trương, cậu ấy mời tôi đi tham dự, tôi cự tuyệt.
Ngày đó bên trong bánh ngọt có "Thất vọng”.
Sinh nhật cậu ấy, tôi đi qua cùng cậu ấy thổi nến, ngày đó bên trong bánh ngọt có "Ngọt ngào”.
04
Tại phòng bếp, cậu ấy xăng tay áo dạy tôi làm bánh ngọt, ngày đó bên trong bánh ngọt có "Hưng phấn quá độ”.
Cậu ấy hỏi tôi trong thời gian gần đây, bánh ngọt là tâm tình gì, tôi không rõ ràng nói với cậu ấy: Bánh ngọt của cậu nói cậu đang rất vui vẻ.
Cậu ấy vừa lòng nở nụ cười.
Tiệm bánh ngọt của cậu trong vòng nửa năm bắt đầu lợi nhuận, kinh doanh càng làm càng tốt, ngay cả kênh mỹ thực của đài truyền hình đều đến phỏng vấn.
Trong TV, cậu nói mình có thể làm ra bánh ngọt tốt như vậy, là vì có một người luôn hiểu và ở bên cạnh cổ vũ, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng ăn bánh ngọt của người đó, liền cảm thấy thật thoả mãn.
Tôi cảm thấy, này kỳ thật cũng là một loại tâm lý biến thái.
Tiệm bánh ngọt của cậu ấy dần dần nổi danh, vì thế cậu ấy cũng trở nên nổi tiếng, rất nhanh, vị hôn thê của cậu ấy lại quay trở về.
Cậu ấy hỏi ý kiến của tôi, tôi nói tuỳ thôi, bởi vì chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi chỉ là hàng xóm.
Nghe tôi nói như vậy, có lẽ tâm tình cậu ấy có chút không tốt, tính trả thù hôn tôi một chút, hỏi tôi có cảm giác gì?
Tôi nói:"Không có cảm giác gì.”
Cậu ấy không tin, hỏi:"Chẳng lẽ anh chưa từng cùng người khác hôn môi qua sao?”
"Có, tôi là chim hoàng yến bị người khoá tại trên lầu này. Hôn môi quá nhiều, sẽ không cảm giác.”
Tôi thừa dịp cậu ấy chưa kịp hiểu liền rời đi ……
Vài ngày sau, tôi đi lên lầu, vừa vặn thấy vị hôn thê của cậu ấy mang theo túi xách thở phì phì lao ra 602, gặp hộp bánh ngọt trước cửa phòng tôi, một cước đá nó ngã lăn.
Đúng là tính tình đại tiểu thư.
Tôi không sao cả cười cười, mà cô ta nhìn không chớp mắt lướt qua tôi đi xuống.
Tôi nghĩ, trong mắt cô ta không có tôi.
Điền tiên sinh cũng theo đi ra, hướng tôi giải thích. Rồi nắm tay tôi nói có tình hình thực tế trọng yếu muốn cho tôi biết.
Cậu ấy ngồi đối diện với tôi, thật nghiêm túc nói:"Anh có nguyện ý cùng tôi mở tiệm bánh ngọt hay không? Tuy rằng so sánh chim hoàng yến vất vả một chút, nhưng mà chính mình làm ông chủ có vẻ tự do, cũng có vẻ…… hạnh phúc.”
Tôi lập tức cười rộ lên,"Ha ha ha…… Đứa ngốc, tôi đã sớm được tự do a……”
"Tôi nghĩ đâu đâu ấy mà, cũng chưa nhìn thấy người nào đến nhà anh…… Hắc hắc hắc hắc……” Cậu ấy vuốt lỗ tai, ngại ngùng cười.
"Nhưng mà, tôi còn chưa thể cùng cậu mở tiệm bánh ngọt được.”
"Vì sao?”
"Không vì sao cả……”
Tôi cự tuyệt cậu ấy, cậu ấy vẫn như trước mỗi ngày làm bánh ngọt cho tôi ăn, như trước tràn ngập nồng đậm tình yêu.
Ngày cứ như vậy trôi đi, bánh ngọt như trước là lý do duy nhất để tôi tiến vào nhà cậu ấy.
Nhìn lá cây từng mảnh từng mảnh điêu tàn, tôi biết, lại là một mùa đông sắp đến.
Tọi chán ghét mùa đông, nó làm cho tôi cảm thấy nóng rực cùng đau đớn.
Lại là một cái không hề dấu hiệu vào đông, tôi lẳng lặng ngồi ở trên ghế sô pha. Ngoài cửa sổ tiếng người ồn ào, rất xa, nghe được thanh âm xe cứu hoả.
Nhưng mà vang dội nhất là tiếng đập cửa bên ngoài.
"Tiểu Tần tiên sinh! Tiểu Tần tiên sinh! Nhanh lên mở cửa! Lửa sắp cháy lên đây rồi! Có phải anh đang ngủ không?”
Cậu ấy biết tôi ở nhà, cho nên gõ cửa thật mạnh, gân cổ họng lớn tiếng la lên, cho đến khi cậu ấy phá cửa xông vào, cầm sợi dây kết từ rèm cửa, nhìn thấy tôi, mới lập tức an tĩnh lại.
Phòng của tôi rất tối, vào hoàng hôn thế này đã muốn thấy không rõ lắm dung mạo đối phương.
Phòng của tôi không có đèn, chỉ có cái đèn đã bị tàn phá ở trên vách tường.
Tôi ngồi trên sô pha đã cháy trọi, quay đầu nhìn cậu ấy, mỉm cười."Không phải bảo cậu không cần vào phòng của tôi rồi hay sao?”
Cậu ta ngây dại, hoàn toàn ngây người.
Vách tường phòng tôi một mảnh tối đen, nơi nơi đều là gia cụ bị đốt trọi, nóng chảy plastic, thoát phá thuỷ tinh.
"Tiểu Tần tiên sinh?” Cậu ấy thật sâu nhíu mày, phi thường nghi hoặc nhìn tôi.
Cậu ấy là muốn hỏi tôi, lửa rõ ràng chỉ mới cháy tới tầng năm, vì sao bên này đã muốn là cảnh tượng điêu tàn?
Tôi đứng lên, chậm rãi đến gần cậu ấy……
"Mùa đông hai năm trước, nơi này đã một lần phát sinh hoả hoạn, tôi bị nhốt trong căn phòng này, không thể thoát thân. Mà người thân kia của tôi, đại khái là vì áy náy, đã hai năm qua chưa từng động qua gian phòng này, hết thảy đều vẫn duy trì nguyên dạng……. Cho nên, lần đầu tiên lúc cậu chào hỏi tôi, tôi rất kinh ngạc, vì cậu cư nhiên thấy được tôi.”
Xe cứu hoả gào thét, thanh âm bên này càng ngày càng gần. Lửa bắt đầu lan tràn đến lầu 6.
Cậu ấy còn đứng ở bên kia nhìn tôi.
Tôi cười đối cậu ấy nói:"Cậu nhanh lên xuống lầu đi. Bằng không sẽ không kịp …… Cậu còn có rất nhiều bánh ngọt phải làm, không phải sao?”
Đã muốn không nên có sự do dự nào nữa rồi, không phải sao?
05
Tôi đã không còn sợ hãi ngọn lửa màu đỏ, nó làm cho tôi tự do, cũng làm cho tôi hạnh phúc.
Tôi tà tà tựa vào sô pha, xem tin tức ban đêm.
"Hiện tại đến phần tin tức xã hội. Hôm nay khoảng 4 giờ chiều, trong một tiểu khu kiểu cũ ở bản thị xảy ra cháy lớn, làm cho một người tử vong, hai người bị thương. Theo người chứng kiến cho biết, đám cháy bắt đầu từ lầu 4 lan tràn đến lầu 6, làm cho một vị cư dân lầu 6 bất hạnh tang thân. Cũng cùng thời gian, tiểu khu này hai năm trước cũng đã xảy ra hoả hoạn, lần này bi kịch một lần nữa diễn ra. Ngành chức năng đang tiến hành điều tra nguyên nhân vụ cháy. Đồng thời cũng nhắc nhở rộng rãi đến người dân, mùa đông khô ráo sắp đến, nhất định phải chú ý phòng cháy an toàn. Bản tin tiếp theo là……”
Điền Hồng đột nhiên xuất hiện, ngăn trở TV. Cậu ấy bưng một khối bánh ngọt mê người, cung kính trình lên."Vân yêu quý, tân phẩm bánh ngọt, gọi là Hồng Vân mạt trà.”
"Cám ơn.” Tôi tiếp nhận bánh ngọt, bắt đầu ăn một cách hạnh phúc.
Tiếp theo, cậu ấy an vị ở bên cạnh tôi, chuyên chú nhìn tôi ăn."Thế nào? Ăn ra tâm tình gì?”
"Vẫn như cũ. Nồng đậm tình yêu.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ ôn nhu chiếu vào, chiếu vào trên mặt không có huyết sắc của tôi cùng cậu ấy.
Cậu ấy đoạt lấy cái dĩa trên tay tôi, từng ngụm từng ngụm đúc cho tôi. Mỗi ngày, cậu ấy chờ tôi ăn bánh xong, đều nói một câu:"Em còn có thật nhiều bánh ngọt chưa làm, nhưng mà, không biết bắt đầu từ khi nào, em chỉ muốn làm cho một mình anh ăn. Có thể nhìn thấy anh ăn bánh ngọt em làm, là thoả mãn lớn nhất trong đời em.”
Có thể ăn được bánh ngọt mỹ vị như vậy, cũng là thoả mãn lớn nhất trong đời tôi.
Hết
Vote Điểm :12345