Hoàng
cung Bắc Minh, cung Vĩnh Thọ lạnh lẽo là nơi ở của người phụ nữ tôn quý
nhất cả Hoàng cung, mẹ đẻ của Quân Lâm Uyên – Hoàng đế Bắc Minh — Vương
thái hậu của hoàng triều Bắc Minh! Lúc này, mụ đang ngồi trên phượng
tọa mơ màng ngủ. Bỗng nhiên, những tiếng bước chân lọt vào tai mụ, chỉ
nghe tiết tấu thôi cũng đủ biết người tới mang theo cảm giác vô cùng
sung sướng.
"Mẫu hậu, trẫm tới báo cho người biết một tin cực kỳ tốt!” Quân Lâm Uyên nở nụ cười ôn hòa, đứng trước mặt Vương thái hậu.
Thái hậu vốn đang mơ màng ngủ, nghe giọng nói này liền ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ đề phòng nhìn hắn hỏi: "Tin gì?”
"Cũng
chẳng có gì, chỉ là Quân Lâm Mộng, đứa con gái mà người yêu thương nhất
bị người ta giết chết rồi. Hơn nữa, còn là bị vạn con ngựa đạp thành
thịt nát, thật không khéo là nhi thần còn đẩy giúp người ta một phen
nữa.” Đôi mắt xếch hẹp dài ánh lên vẻ sung sướng.
Nghe hắn nói
vậy, Vương thái hậu trợn trừng mắt, không khống chế được liền đứng bật
dậy, gào thét lên như phát điên: "Quân Lâm Uyên, con bé là muội muội
ruột của ngươi, ngươi… đồ điên này, ngươi…”
Những lời tiếp theo
lại bị chôn dưới cổ họng vì nụ cười tươi diễm lệ của hắn: "Trẫm là đồ
điên sao? Mẫu hậu của ta ơi, dù ta có điên, không phải cũng do chính
người dồn ép hay sao?” Nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực như lửa, hắn lạnh
lùng nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
"Uyên nhi, chuyện năm đó,
đúng là mẫu hậu quá đáng, con không tha thứ cho mẫu hậu cũng không sao,
nhưng các muội muội của con đều vô tội mà!” Khóe mắt Vương thái hậu chảy
xuống một giọt lệ hối hận, hối hận vì lúc trước lẽ ra mình không nên vì
quyền thế mà làm ra chuyện như vậy, nhưng mụ đã tỉnh ngộ lâu rồi, còn
con trai mụ thì vẫn như trước không chịu bỏ qua!
"Muội muội vô
tội sao?” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng lặp lại mấy lời này, sau đó bỗng ngẩng
mặt lên, nốt ruồi ở mi tâm chợt lóe sáng màu hồng phấn, kết hợp với nét
mặt ngây ngô khờ dại kia, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, đôi mắt xếch như
phủ lớp sương mờ mơ hồ: "Vậy, mẫu hậu, Uyên nhi đáng chết sao?”
Nét
mặt này khiến Vương thái hậu ngẩn người, vội lùi lại phía sau mấy bước.
HÌnh ảnh này như trùng khớp với hình ảnh năm đó, khiến mụ hối hận cũng
không kịp, đau đớn đến không chịu nổi: "Uyên nhi, mẫu hậu…”
Có
điều, đối phương cũng không cho mụ có cơ hội nói tiếp, hắn lột vẻ mặt
như con thú nhỏ đi, khóe môi nở một nụ cười lạnh, xinh đẹp đến khiếp
người, chậm rãi quay người bước từng bước một rời đi, từ rất xa, câu hỏi
của hắn vọng lại: "Mẫu hậu, người nghĩ, khi nào thì Nhã nhi sẽ gặp
chuyện không may?”
Vương thái hậu nghe thấy vậy liền ngã quỵ xuống phượng tọa, cười như điên dại: "Oan nghiệt… đúng là oan nghiệt…”
"Hoàng
thượng, người của chúng ta đã xuất cung đuổi theo, bên phía Tô Cẩm Bình
chỉ có hai người, chắc sẽ nhanh chóng bắt được nàng về!” Một ám vệ quỳ
gối bẩm báo trước mặt hắn.
Dung nhan như được thiếp vàng như
nhếch lên cười: "Bình nhi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi!” Giọng
điệu giống như thâm tình lưu luyến, xưng hô cũng thân thiết tình cảm,
nhưng trong ánh mắt lại đầy sát ý. Người con gái chết tiệt đó, nếu không
giết nàng, thì đúng là những ngày này hắn sống cũng không yên.”
***
Cả
chặng đường thúc ngựa phi nhanh, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không phái
người đuổi theo bọn họ, nên họ đi cũng khá thuận lợi. Đêm xuống, hai
người họ lại đi vào một ngọn núi hoang vắng, không có khách điếm, đành
phải nghỉ lại ngoài trời. Tô Cẩm Bình tung người xuống ngựa, sau đó đi
một vòng xung quanh, nhặt được ít củi khô, sau đó, dưới ánh mắt kinh
ngạc của Vẫn, nàng nhặt hai miếng đá lửa lên, nhẹ nhàng đánh một cái,
tia lửa bắn ra, đống củi khô lập tức được đốt cháy.
Thuần thục
như vậy, rõ ràng là kỹ năng phải thường xuyên phải sinh tồn bên ngoài
mới có được, nhưng các tin tức hắn ta thu được, thì chỉ nói rằng người
con gái trước mặt hắn ta là một người rất nhát gan, sợ phiền phức, là
đại tiểu thư lớn lên chốn khuê phòng: "Rốt cuộc cô là ai?” Giọng nói hơi
chất vấn vang lên.
"Ngươi đang thẩm vấn ta?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta.
Nghe
vậy, Vẫn ôm quyền, cúi đầu nói: "Không dám!” Dù đối phương là ai, cũng
là người điện hạ đã thừa nhận, đương nhiên hắn ta không có tư cách chất
vấn nàng, nhưng hắn ta lại phải chịu trách nhiệm cho sự an nguy của điện
hạ!
Biết hắn ta lo ngại điều gì, nên Tô Cẩm Bình cũng không tức
giận, chỉ lạnh giọng nói: "Đừng quan tâm ta là người như thế nào. Ngươi
chỉ cần biết rằng, Bách Lý Kinh Hồng là người của ta. Dám động tới
chàng, chết! Dám mơ tưởng đến chàng, sống không bằng chết!” Đôi môi đỏ
mọng phun ra vài từ lạnh như băng, mang theo luồng sát khí đến tột cùng!
Vẫn ngẩn người, cũng không ngờ một người con gái lại có khí phách như vậy! Hắn ta gật đầu: "Cô nương, ta đi bắt mấy con thỏ về!”
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền cầm một cây đuốc đưa cho hắn: "Đi nhanh về nhanh!”
Nhìn
cây đuốc kia, hắn ta khẽ nhíu mày: "Cô nương, ta nhìn được.” Người tập
võ dù trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy mọi thứ, nên không cần dùng
đuốc.
"Nếu gặp bầy sói thì sao? Cũng bớt đi được một màn chém
giết!” Nơi núi non hoang dã thường có nhiều nhất là mấy loại đó, một con
sói thì không là gì cả, nhưng nếu cả một bầy thì lại thành phiền phức.
Sự
quan tâm bất chợt này khiến Vẫn hơi rung động, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình
cũng có thiện ý hơn. Tô Cẩm Bình nhẹ nhàng nói: "Không cần phải nhìn ta
bằng ánh mắt đó. Ngươi là người của chàng, chàng ở có ở đây. Đương
nhiên ta phải trông chừng giùm!” Nói xong, nàng đưa cây đuốc cho hắn ta,
sau đó vòng hai tay trước ngực, dựa vào cây chợp mắt một chút.
Vẫn
nhận lấy cây đuốc, rồi rời đi săn thú, cảm xúc trong lòng rất phức tạp,
cũng không nói rõ được là cao hứng cho điện hạ, hay là… ghen tị nữa!!!
Tô
Cẩm Bình dựa vào cây, trong lòng nhanh chóng tính toán, nàng đi Nam
Nhạc lần này, nhất định phải báo thù, nhưng diệt trừ cả một phủ Trấn
Quốc công tuyệt đối không đơn giản như diệt trừ một mình Quân Lâm Mộng,
một đại thế gia như vậy, không chỉ thâm căn cố đế, mà vây cánh cũng trải
rộng khắp nơi, không diệt tận gốc, thì phiền phức đến vô cùng vô tận
cũng sẽ kéo đến theo. Còn muốn diệt tận gốc thì… trong đầu nàng bỗng
xuất hiện một thứ rất hay — là thuốc nổ!!! Thứ đó thì đúng là diệt cỏ
tận gốc!!!
Nhưng nàng lại nhanh chóng lắc đầu, ném thuốc nổ ở
kinh thành chỉ có hai kết cục, một là bị người ta giết, hai là bị hoàng
đế gọi đến hỏi han kỹ càng, chờ hỏi ra phương pháp chế thuốc nổ xong,
cũng sẽ giết! Vì thế, cách này không thể thực hiện được, nàng phải nghĩ
ra một kế sách vẹn toàn hơn!
Có điều, nàng không quyền không thế,
phải làm thế nào mới có thể diệt trừ tận gốc phủ Trấn Quốc công thành
công chứ? Bỗng, bàn tay trắng ngọc ngà nhẹ nhàng chạm vào ngực, sau đó,
một nụ cười đầy bỉ ổi chợt thoáng lướt qua, nàng vội lấy ngân phiếu
trong ngực áo ra, xòe lên đùi mình, a ha ha ha… đêm qua nhận bạc xong
còn quên mất chưa đếm nữa chứ. Nếu tên Hoàng Phủ Dạ kia để tờ một nghìn
ượng lên trên, còn bên dưới toàn là một trăm lượng thì biết làm sao bây
giờ?
Niềm hạnh phúc khi chạm vào ngân phiếu khiến trong lòng Tô
Cẩm Bình vui đến lạ kỳ, mà một chiếc vòng ngọc cũng rơi ra từ ngực áo
nàng cùng đống ngân phiếu, màu xanh thăm thẳm lóe lên trong đêm đen,
thoạt nhìn đẹp đến vô ngần. Tô Niệm Hoa nói thứ này có liên quan đến
thân thế của nàng, nhưng nàng xem xét mãi cũng chẳng thấy manh mối gì,
có điều, có vẻ rất quý giá, chờ đến Nam Nhạc, nếu có cơ hội nàng sẽ đem
bán nó đi! Nghĩ vậy, nàng khẽ gật đầu rồi đeo chiếc vòng ngọc kia lên
cổ.
Nàng ngồi đếm đống ngân phiếu trước mặt, nhưng vừa lật tờ
ngân phiếu trên cùng ra, nàng liền ngẩn người! Tờ trên cùng là một nghìn
lượng, nhưng chín tờ sau đều là một vạn lượng cả. Hoàng Phủ Dạ sợ nàng
không chịu nhận nên mới cố ý đổi thành thế này, sau đó lại nhắc với nàng
chuyện một vạn lượng ngày ấy sao? Tô Cẩm Bình im lặng một giây, hai
giây, ba giây, sau đó, từ trong rừng cây vang lên tiếng quát giận dữ:
"Hoàng Phủ Dạ, tên ngốc nhà huynh, vì sao không đổi luôn cả tờ ngân
phiếu trên cùng thành một vạn lượng chứ?!” Thế này không phải là tự dưng
bị bớt đi mất chín nghìn lượng sao?