Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký
Tác giả:Giản Diệc Dung
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Cung đình hầu tước, Dưỡng thành
Số chương: 154
Khi Hoàng đế trọng sinh, điều duy nhất hắn nghĩ đến là gì?
Không phải bàng hoàng, lo sợ là giấc mộng.
Không phải là hoạch định tương lai, đi con đường nào để tiến tới ngôi vị cửu ngũ nhanh nhất.
Không phải là giải quyết những nguy cơ, chướng ngại của bản thân...
Mà là trước tiên muốn định thân với Hoàng Hậu của đời trước.
Một đời này, hắn muốn bảo hộ nàng sủng nàng,
Làm cho nàng trở thành một vị sủng độc chiếm thánh tâm.
Nguyện vọng là tốt đẹp,
Chính là vị tiểu Hoàng Hậu bụ bẫm, mềm mại, nhuyễn manh manh kia của hắn,
Khi biết được chính mình muốn cùng hắn đính hôn,
"Oa" một tiếng,
...... Khóc
Đây là một hồi hành động có kế hoạch có dự mưu dưỡng thành sủng hậu.
Chương 1: Ca ca
Mùa
xuân mùa của muôn hoa nở rộ, hoa viên của phủ Tế bình hầu hoa tươi khoe
sắc, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, trông thật là cảnh đẹp ý
vui.
Một tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi vội vã băng xuyên qua
hoa viên, nàng sơ búi tóc quả đào, trên hai dây buộc tóc đính thêm chiếc
chuông vàng nhỏ, theo bước chân của nàng phát ra từng đợt thanh âm
thanh thúy.
"Cô nương, ngài đi chậm một chút, cẩn thận kẻo té ngã.” Một nha hoàn tuổi lớn hơn một chút theo sát phía sau nàng.
Tiểu cô nương hoàn toàn không để ý tới nàng ta, hai chân ngắn nhỏ ra sức chạy nhanh như bay.
Đợi
nàng đi đến nhị môn, liền dừng lại thoáng do dự một chút, không biết
mình là chờ ở nơi này thì tốt, hay là trực tiếp đi đại môn thì tốt hơn
nhỉ.
Ngay lúc nàng còn đang chần chờ, một thiếu niên từ xa đi
tới, hắn ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo gấm màu bạch ngọc thêu
hoa văn, mày kiếm mắt sáng, chính là thế tử Tế bình hầu phủ - Diệp Lệ.
Trông thấy tiểu cô nương đang đứng chờ ở nhị môn, khuôn mặt lạnh lùng
của hắn hiện lên một tia ý cười ôn nhu.
"Ca ca!”
Tiểu cô
nương lập tức vọt qua, thân mình nho nhỏ giống một quả đạn pháo nhỏ bắn
tới, thiếu niên cong lưng, dang hai tay, vững vàng mà tiếp được nàng,
ngay sau đó đem nàng ôm lên.
"Ca ca, muội nhớ huynh.” Cánh tay của Diệp Thiên vòng lấy cổ ca ca, thanh âm mềm mại bên trong mang theo một tia ủy khuất.
"Ta
cũng nhớ Thiên Thiên.” Diệp Lệ sờ sờ dây buộc tóc của nàng, hắn đáp ứng
lời mời của bằng hữu đi biệt uyển chơi, bởi vì có chút xa, liền định ra
thời gian ba ngày, nói tốt hôm nay sẽ trở về. Kỳ thật ở ngày hôm qua
hắn liền hối hận, phỏng chừng muội muội ở trong nhà sẽ tưởng niệm chính
mình, lúc này thấy muội muội vành mắt quả nhiên đỏ một ít, trong lòng
càng áy náy.
"Xem này, ca ca mang về cho Thiên Thiên cái gì?” Hắn
nói, giống như biểu diễn ảo thuật đột nhiên móc ra một con châu chấu
làm từ thủ công từ lá cây gì đó..
Diệp Thiên ánh mắt sáng lên,
nhận tới trong tay, xem châu chấu kia bện đến rất sống động, rất có thần
khí, thập phần khẳng định mà nói: "Là ca ca bện!”
Diệp Lệ cười
gật gật đầu, bên trong biệt uyển của bằng hữu có loại cỏ lá thật dài,
thực thích hợp dùng để bện mấy thứ đồ chơi nhỏ này đó, hắn liền biết
muội muội khẳng định rất thích. Nhìn xem khuôn mặt trắng nõn của Diệp
Thiên hai bên má cười rộ lên hiện ra hai cái lúm đồng tiền, Diệp Lệ
trong lòng một mảnh mềm mại. Lúc muội muội vừa mới được một tuổi, phụ
thân liền xảy ra chuyện, mẫu thân chịu không nổi đả kích, ngay sau đó
liền ngã bệnh, cứ việc lúc ấy chính hắn cũng chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn
là một cái hài đồng mà thôi, lại đem chăm sóc muội muội trở thành trách
nhiệm của chính mình, nhoáng cái đã bảy năm đi qua, muội muội mau lớn
trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, rất là ỷ lại hắn.
Diệp
Thiên ở trong lồng ngực hắn chốc lát, liền giãy giụa xuống dưới, ma ma
trong viện nàng nói, hiện tại nàng cũng lớn rồi, không thể lại để ca ca
ôm ấp.
Diệp Thiên cầm ngón tay thon dài của Diệp Lệ, tay nàng
vừa ngắn lại vừa tròn, Diệp Lệ nhéo nhéo, rất là mềm mại, "Thiên Thiên ở
nhà có ngoan ngoãn hay không?”
"Muội thật sự ngoan rất ngoan mà.” Diệp Thiên lắc lắc tay Diệp Lệ, "Ca ca, chúng ta đi xem mẫu thân đi?”
Mẫu thân...
Đáy
mắt Diệp Lệ hiện lên chút ảm đạm, thân thể mẫu thân vẫn luôn không tốt,
đại phu nói nàng là suy nghĩ nhiều thành bệnh, tương tư thành tật, dùng
rất nhiều dược, lại một chút đều không tốt lên, mỗi ngày thể xác và
tinh thần đều mệt mỏi, hơn phân nửa thời gian đều là nằm ở trên giường,
đừng nói chưởng quản nội trợ, ngay cả đi cấp tổ mẫu thỉnh an đều rất khó
làm được. Cho nên, tổ mẫu dứt khoát miễn cho nàng sớm tối thỉnh an, làm
nàng an tâm dưỡng bệnh, mà công việc trong hầu phủ, cũng từ nhị thẩm
tạm thay mặt chưởng quản, đương nhiên, này một lần tạm thay, chính là
bảy năm.
Hắn cúi đầu, đối diện với đôi mắt đơn thuần sạch sẽ của
muội muội, con ngươi của nàng thực đen bóng, bên trong là thân ảnh của
chính mình. Diệp Lệ cười cười, "Được, giờ này mẫu thân cũng nên dùng dược rồi.”
Hai huynh muội lôi kéo tay, cùng đi đến nơi mẫu thân trụ Tư Viễn đường.
La
thị quả nhiên đã tỉnh, nửa người dựa vào đầu giường, tóc tùy ý mà búi
lại cố định bằng một cây ngọc trâm thân ánh lên màu xanh, trên khuôn mặt
trái xoan mang theo vẻ tái nhợt vì bệnh, có một loại vẻ đẹp kỳ dị.
Vote Điểm :12345