Chương 1: Quá khứ
Tôi vẫn nhớ những năm tháng tươi đẹp ấy, trong vòng tay yêu thương của
mẹ mình - người đã một tay nuôi nấng tôi suốt từ khi mới lọt lòng, cũng
là người tôi trân quí nhất
Tôi sinh ra trong một gia đình khá
khó khăn, nói là gia đình thì cũng không đúng lắm vì khi tôi chào đời đã
thiếu vắng đi hình bóng của người cha, chỉ có người mẹ tần tảo nuôi
nấng tôi từng ngày, bà ấy yêu thương tôi rất nhiều và hình bóng người mẹ
dịu hiền cùng với nụ cười trên khuôn mặt trẻ trung in dấu sâu đậm trong
lòng tôi, bà ấy cũng rất yêu cha tôi. Bà ấy kể rất nhiều về ông -người
mà tôi chưa bao giờ gặp mặt và tôi cũng hiểu được rằng bà luôn dõi theo
hình bóng của ông ấy, Tôi vẫn còn nhớ như in lời bà ấy từng nói khi tôi
hỏi về bố .
"Mẹ rất yêu người con trai ấy cũng như yêu con vậy, con là người giúp mẹ nhớ tới người ấy, ".
Mẹ nói với tôi như thế, với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt trẻ đẹp
cùng với mái tóc dài đen mượt khẽ đung đưa trong gió trước khung cửa sổ
nhà.
" Mẹ mong con đừng ghét bố, mẹ tin rằng sau này chúng ta sẽ
gặp lại ông ấy thôi". bà lúc này thoáng chút buồn bã nhưng qua đó tôi
thấy được niềm tin của mẹ vào một ngày nào đó, tôi mẹ và bố cũng sẽ đoàn
tụ với nhau.
" Mẹ đừng lo nhất định chúng ta sẽ gặp được bố". Tôi đáp lại với một nụ cười trên môi.
Bấy giờ tôi mới mười tuổi và đang đi học ở một ngôi trường tiểu học ở thị trấn mà tôi đang sống.
"Trời nóng quá". tôi phàn nàn về tiết trời mùa hè nóng như đổ lửa như
thế, cuốc bộ trên con đường tôi đã quen từ thuở nào, đi trên mặt đường
nhựa cùng với ánh mặt trời lẽo đẽo bay trên đầu và trút những cơn nắng
như thiêu như đốt, cảm tưởng như nếu tôi không đeo dép thì chân tôi sẽ
phỏng mất.
tôi đang đi bộ đến một cái công viên gần nhà vì có
hẹn với một cô bạn, nói một cách hoa mỹ thì là bạn thời thanh mai trúc
mã của tôi, nhà tôi cách nhà nhỏ chỉ vài bước chân mà có cần phải bày vẽ
như vậy không, qua nhà kêu là được rồi. Đi qua con đường hẻm nối liền
nhà tôi, đi trên những vỉa hè được lát gạch đỏ chót làm tăng thêm độ
chói chang của nắng hè.
" Cuối cùng cũng đến được công viên".
Tôi đưa mắt nhìn quanh nơi công viên vắng vẻ này, công viên rộng lớn
được tô điểm bằng những bông hoa đủ màu đủ sắc cùng với những cái cây
cao lớn xanh mơn mởn đang tắm mình trong ánh nắng mùa hè, nhìn mãi có
thấy ai đâu, tôi bắt đầu nghĩ về việc mình bị chơi khăm thì đúng lúc đó.
" Bất ngờ chưa !!!". Từ trong bụi cây gần đó nhỏ bắt đầu lao ra khiến tôi giật mình.
" Thật là, giật hết cả mình ". Thực ra là muốn bắn tim ra ngoài luôn.
" Cậu gọi tớ ra đây làm gì ?".
" Có làm gì đâu tớ chỉ muốn đi chơi với cậu thôi mà ".
" Vậy cậu gọi tớ ra đây chỉ là muốn chọc tớ thôi chứ gì ?".
" Hì Hì cậu nói đúng rồi đấy !".
Tôi và cô bạn này chơi với nhau từ nhỏ rồi hai đứa thân với nhau lắm,
lúc nào cũng quấn quýt bên nhau cả, nhưng hôm nay nhỏ lạ lắm nếu là bình
thường thì nhỏ đã chọc ghẹo hay rủ tôi chơi một trò chơi thô bạo nào
đấy rồi nhưng hôm nay nhỏ nói chỉ muốn đi dạo thôi.
" Này tại
sao lại đi dạo vào cái thời tiết nóng như đổ lửa thế này cậu có bị ấm
đầu không ?". Kể ra cũng lạ thật có đứa con gái nào lại muốn đi vào cái
nắng nóng này để rồi lại đen da hay gì đó chứ.
" Cậu đừng có
chọc ghẹo tớ hôm nay tớ chỉ muốn đi chơi với cậu thôi ". Cô nhóc phồng
má lên trông có vẻ giận dỗi nhưng cũng có vài nét đáng yêu, và cô nhóc
đang mặc một cái váy mà trước giờ tôi chưa bao giờ thấy cả và nhìn cái
kiểu váy đó thì chỉ thích hợp cho việc đi chơi hay hẹn hò mà thôi, và
lúc đó thì tôi hiểu theo cách thứ nhất.
" Thế thì chúng ta đầu tiên sẽ đến cái hồ".
" À cái hồ ấy hả". Đó là nơi mà tôi gặp cô nhóc này lần đầu, lúc ấy mẹ
tôi còn đang bận làm việc đến tối om mới về nhà được, sau khi tan học
tôi đi lang thang xung quanh khu phố được bao bọc bởi những quả núi xanh
mướt, lách mình qua những cái hẻm nhỏ và vài khu đất trống, phía sâu
bên trong những dãy núi đó có một cái hồ, nước trong vắt và đặc biệt là
có rất nhiều cá , tôi thích nhìn chúng bơi lội tự do đắm mình vào trong
những dòng nước mát lạnh. Tôi ngồi trên một mỏm đá nhìn về phía những
hàng cây nép mình bên bờ hồ và đổ xuống những cái bóng trong lúc chiều
tà, tôi nhìn thấy cô nhóc ấy đứng dưới một gốc cây đang xếp một chiếc
thuyền giấy rồi thả cho nó trôi nổi vô định giữa hồ. Sau đó cậu ấy bắt
gặp ánh mắt tôi rồi tiến đến với tâm trạng vui tươi rạng rỡ bắt chuyện
với tôi, thì ra bố mẹ nhỏ cũng đi làm đến tối mù mới về và nhỏ nói rằng
nhỏ không hề có bạn bè gì cả, tôi cũng chẳng hiểu lý do tại sao một cô
gái thân thiện thế này lại không có bạn bè thế là bất đắc dĩ tôi trở
thành người bạn đầu tiên .
" Lúc đó nhìn cậu ngầu lắm luôn". Nhỏ nói.
" Làm gì ngầu cơ chứ, tớ chỉ tìm chỗ nào cao cao một chút để ngắm nhìn quanh bờ hồ ấy thôi mà".
" Ồ cậu đỏ mặt rồi kìa !"
"làm gì có đâu !". Tôi ngại ngùng phản biện lại nhỏ.
Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường hướng thẳng đến hồ, cô nhóc đi
trước, tôi thì theo sau, chúng tôi vào sâu con đường núi khúc khuỷu, con
đường nhựa lúc này đã thay thế bằng con đường đất.
Những tán
cây rừng xanh biếc dang rộng tán lá của mình như muốn che nắng cho chúng
tôi, cơn gió của những ngọn núi nhẹ nhàng làm lung lay những cây cỏ mọc
xung quanh con đường đất này, có một chú bướm trắng đậu trên đó bị gió
làm cho giật mình rồi bay đi.
" Đi nhanh thôi nào !". Cô nhóc đi trước khẽ nói chỉ liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng rồi quay đi.
" Ừm".
Chẳng bao lâu đến được hồ, cô nhóc ngồi xuống cùng nói chuyện với tôi. "
Thật chẳng giống cậu ấy chút nào" tôi nghĩ thầm trong đầu vì cô nhóc
thường ngày năng động mà tôi biết hôm nay dịu dàng đến lạ, tôi chẳng để ý
mấy và cùng nhỏ trò chuyện cho đến khi trời tối.
Ánh mặt trời
từ lúc trưa đã biến mất, không khí thì mát hơn lúc trưa, trời lúc này
trông cao vời vợi đối với một đứa con nít như tôi, tôi ngắm nhìn bầu
trời, nhìn mặt trăng, dán mắt vào những ngôi sao lấp lánh đang toả ánh
sáng lung linh diệu kì. Một khoảng lặng khẽ trôi qua giữa hai người
chúng tôi.
" Này cậu".
" Gì cơ ? ". Vẫn nhìn vào những ngôi sao tôi nói.
" Hôm nay vui thật".
" Vui vì cái gì cơ chứ ?"
" Vì được ở bên cậu chứ sao nữa".
" Hả!". Tôi quay lại nhìn nhỏ, mặt nóng bừng lúc ấy tôi nhìn thấy khuôn
mặt nhìn nghiêng của cô nhóc hiện lên và ngỡ như được ánh trăng soi
sáng khuôn mặt ấy, tôi thấy nó thật xinh đẹp, lúc nhỏ đã thấy như vậy
rồi không biết lớn lên thì sẽ xinh đẹp đến nhường nào, đôi mắt đen to
tròn của nhỏ lúc ấy đang nhìn xuống mặt hồ trong vắt không một gợn sóng,
" Ừm. Chỉ là chúng ta sắp phải xa nhau rồi". Cô bé thì thầm
nói với tôi, nó bé đến mức nếu tôi không nghe kĩ thì những lời đó sẽ bị
cơn gió cuốn bay đi và tan vào không trung.
Sau khi nghe xong,
tâm trí tôi có chút hỗn độn và bối rối sau một vài phút tôi cũng bình
tĩnh trở lại nhưng một nỗi buồn đang ập lấy chiếm hết tâm trí của tôi,
tôi lặng nhìn xuống hồ khé nói:
" Vậy à ..."
" Ừm bố mẹ tớ sắp chuyển nhà vì việc học của tớ và cũng vì công việc".
" Hôm nay là ngày cuối cùng tớ ở đây đấy, ngày mai là chuyển đi rồi".
Tôi vẫn im lặng.
" Thế nên tớ muốn dành thời gian cuối ở đây để đi chơi với cậu đấy".
Như một niềm cảm xúc dâng trào lên tim tôi giống như thể tôi sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng tôi nói:
" Cậu có đi lâu không ? Có trở về đây không ? Liệu tớ còn gặp lại cậu
một ngày nào đó chứ ?". Tôi hỏi cô ấy một tràng dài, một mạch giống như
mạch cảm xúc đang chảy trong tôi vậy.
" Có lẽ sẽ lâu lắm, tớ chưa chắc rằng tớ sẽ quay về đây đâu nên cậu sẽ ở cùng với tớ cho hết khoảng thời gian còn lại nhé".
" Tất nhiên rồi". Tôi trả lời ngay tắp lự.
" Ừm tớ vui lắm".
" Được ở cạnh cậu tớ thực sự rất vui tớ đã rất cô đơn đấy, bố mẹ tớ thì
phải đi làm đến khuya tớ lại không có bạn bè nữa, ở cạnh cậu tớ thấy
rất thoải mái, được nói chuyện với câu cho vơi đi nỗi buồn, được chia xẻ
niềm vui với cậu mọi thứ cứ như một giấc mơ với tớ vậy cho nên kết bạn
với cậu quả là niềm hạnh phúc với tớ rồi". Cô ấy nở một nụ cười buồn.
" Nếu được tớ mong rằng tớ sẽ gặp lại cậu một lần nữa".
" Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau thôi". Tôi đưa ra một lời tuyên bố chắc nịch.
" Vậy chúng ta cùng hứa nhé, nhất định một ngày nào đó, dưới bầy trời
nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa!". Cô ấy nở một nụ cười rạng
rỡ trên gương mặt có đôi chút trẻ con ấy với tôi , nụ cười đó khiến tôi
xiêu lòng, nụ cười ấy khiến cho lòng tôi dịu lại.
" Ừ tớ hứa". giọng tôi nhẹ hẳn đi.
" Chúng ta vẫn còn thời gian, chúng ta cùng đi lưu lại những kỉ niêm cuối nhé!".
" Ừ chúng ta đi thôi". Tôi sẽ trân trọng những khoảnh khắc cuối cùng này với cô ấy.