Nó ngồi thừ ra nghĩ ngợi về tình bạn với Rita. Vì hai mẹ thân thiết nhau như chị em ruột nên đã thuê chung nhà ở. Hai đứa nó sống chung từ nhỏ, rồi dần dần trở thành bạn thân của nhau, Rita đã luôn yêu thương che chở cho nó. Nhưng cũng không biết từ bao giờ nó bắt đầu dần né tránh Rita. Có lẽ là từ khi biết người con trai mình yêu thầm bao lâu nay lại mến cô bạn thân của nó. Yora muốn người đó là nó chứ không phải nhỏ Rita. Hóa ra làm bạn bao lâu nhưng nó vẫn luôn ghen ghét cô-Rita rằng sao học giỏi hơn. Và biết rõ nó yêu Kun mà còn đâm sau lưng nó như vậy. Nếu giờ nó không thể học đại học mà Rita lại có thể đi học cùng Kun(Nhà anh cùng sống nhà thuê với họ vì mẹ anh là bạn của mẹ nó), nó sao chịu được. Yora nghiến răng, vò nát bức ảnh hai đứa chụp chung tự chắc chắn với lòng mình tuyệt đối không thể, không thể nào có chuyện này.
Nó ném bức ảnh nay nhàu nhĩ vào góc phòng rồi chạy xuống phòng mẹ Rita. Lục tung phòng lên cuối cùng nó cũng tìm thấy được thứ nó cần được cất cùng hồ sơ nhập học của Rita. Nhìn bức ảnh của nhỏ đặt trên bàn nó cười khẩy, lẩm bẩm
- Có trách thì trách cậu cất không kĩ. Cậu không được hơn tôi.
Tít...tít... tiếng chuông điện thoại khiến nó giật mình. Là Rita gọi. Tay Yora run run cuộc gọi như một đòn đánh vào tâm trí nó. Tự hỏi nó đang làm gì với bạn thân của mình đây? Rồi Yora lại tự bác bỏ ý nghĩ đó bởi đây là cơ hội cuối cùng của nó. Nó muốn đi học, muốn học cùng Kun, muốn chứng tỏ bản thân không hề yếu kém hơn cô. Đầu óc nó hoảng loạn cả lên, chưa kịp quyết định thì cô cùng anh sắp bước vào phòng. Cô và anh vừa nói vừa cười khiến nó nhớ đến cảnh hai người họ hôn nhau. Nó cầm chặt phong bì tiền dấu ra sau tay kia cầm hồ sơ của Rita giả vờ gấp gáp đứng lên cùng lúc họ vào phòng. Cô vừa bước vào thấy cảnh Yora cầm tập hồ sơ tay đưa ra sau dấu diếm, cô đứng đơ ra:
- Yora cậu vào phòng mẹ tớ làm gì?
Yora thót tim, ấp úng nói:
- Tớ...tớ..ờ..
-Trả lời tớ ngay, cậu định làm gì với tập hồ sơ của mình? ( ý cô là hồ sơ của nó)
Nó bình tĩnh lại chầm chậm giải thích:
-Tớ tìm thấy có trường tư cấp học bổng, hay là...
-Đưa đây cho tớ.
Ngắt lời Yora cô vừa kéo tay nó lấy lại tập hồ sơ.
-Cậu điên sao? Đỗ vào trường chuẩn có tiếng lại đi xin vào trường khác. Tuyệt đối không được Yora.
Kun đứng bên cạnh cũng lên tiếng:
-Rita nói đúng đó.
-Đúng cái gì? Tiền đâu mà học chứ, các cậu sao mà biết được.
Nói mà gần như hét lên, xong nó cầm phong bì tiền khéo léo đi qua Rita và Kun rồi chạy nhanh ra ngoài. Cô ném tập hồ sơ xuống bàn, đuổi theo nó.
-Yora cậu từ từ đã, tớ có chuyện cần bàn. YORA...
Nó chạy thật nhanh, nấp mình sau cái ô tô đỗ ở ngã ba. Rita cũng chạy đuổi theo Yora đến đó và rẽ sang con đường chính. Nó thấy cô cách xa rồi mới chạy theo con đường vòng để đến trường nộp tiền nhập học.
Chiều Rita tìm không được Yora cô đành đi về nhà. Cô nghĩ có lẽ nó đã về nhà rồi chăng? Vừa bước vào nhà Rita bắt gặp ngay Yora đứng ngoài sân vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng nhìn vào trong nhà. Trong nhà vang lên mấy lời to tiếng. Nhưng giờ chuyện của Yora quan trọng hơn. Cô chạy đến đưa tay lên khoác vai Yora an ủi:
- Không sao đâu, tớ đã tìm được cách để chúng ta cùng nhập học. Tớ thấy thầy nói là mỗi đứa có thể nộp một nửa, còn nửa kia có thể nộp dần trong vòng 3 tháng. Tớ cũng đi xác nhận rồi. Còn hai tiếng nữa hết hạn rồi. Đợi tớ vào lấy tiền đi nộp tiền học luôn nhé. Tìm cậu cả ngày để bảo mà không thấy.
Nghe Rita nói vậy, Yora như bị người ta đánh một cái đau điếng vậy. Định mở lời thì bà Enni-mẹ nó, chạy ra kéo nó vào phòng cô, đóng cửa lại:
-Yora con mau nói cho họ biết con không vào phòng này hồi sáng đi.
Mẹ Kun lên tiếng:
-Chẳng phải con tớ chứng kiến rồi sao. Cần gì phải nói nữa.
-Thôi,làm gì có chuyện như các cậu nghĩ. Để con bé về phòng đi.
Mẹ Rita nói đỡ cho nó. Nhưng:
- Tớ không chịu được bị ai nghi ngờ. Chuyện này cần phải nói rõ ràng. Yora con mau nói đi con có vào phòng hay không?
-Con...có.
Nó ấp úng trả lời. Mẹ nó nhăn mặt khó khăn hỏi tiếp:
-Thế con thấy phong bì tiền học của Rita trong tập hồ sơ kia không? Con có lấy không hả?
Yora tay run run,sợ hãi, không dám nhìn mọi người. Mẹ anh thấy thế vỗ tay:
- Không trả lời được mà. Giỏi quá, nay đến bạn thân cũng hại.
-Mẹ à thôi mà...Yora cậu mau nói sự thật đi.
Kéo kéo tay mẹ anh khuyên nó. Nhìn anh nó nắm chặt bàn tay rồi cúi đầu, lí nhí:
-Con thấy...ừm con...
Đứng ngoài cửa nghe mọi chuyện, lòng cô như tan nát. Cô không thể nghĩ được có ngày người bạn thân này lại đối xử với cô như thế. Cô bước vào phòng nhìn mọi người. Thấy Rita bước vài nó càng thêm khó xử, không dám nói ra sự thật. Bỗng cô nói câu như cái phao cứu nó,rồi quay lưng bỏ đi lên phòng.
-Là con đưa cho Yora.Mẹ à con định nộp hồ sơ vào trường khác...
Đi đến cầu thang cô nghe loáng thoáng tiếng mẹ con họ:
- Con con xin lỗi cô.
Mẹ Yora hừ một cái ngắt lời, giọng trách móc:
- Thấy chưa con tôi không làm chuyện ghê tởm như thế đâu. Sao hai cậu có thể nghi ngờ nó chứ.
Cô không muốn nghe nữa, bước từng bước nặng nề bỏ về phòng. Dường như mọi chuyện hôm nay đều tồi tệ với cô, trái tim cô như nghẹn lại, đau đau lắm. Người bạn tri âm tri kỉ nay lại khiến lòng cô như quặn thắt. Nằm vật xuống sàn gỗ lạnh, ôm con gấu bông bên cô bao năm nay. Muốn khóc nhưng sao cô chẳng thể rơi giọt lệ nào. Bởi là không đáng khóc cho tình bạn như thế. Hay do cô đau đến mức mước mắt cũng chẳng thể trào ra.
*Cách*
-Rita, tớ biết cậu chưa ngủ. Cùng đi ăn đêm đi. Tớ đãi.
Yora mở cửa vào phòng rủ cô. Nó không buồn, không lo lắng, nó còn có thể rủ cô đi ăn bởi nó giờ vui lắm. Nó có thể đi học, tiếp tục làm bạn với nhỏ Rita.
Úp mặt vào gấu con. Cô nghĩ "Ăn bằng tiền, bằng nước mắt của tớ, mồ hôi của mẹ tớ sao?" Bật dậy, khoác áo rồi cô đi thẳng ra ngoài. Nó tròn mắt, cười nghĩ "Biết mà, cậu thì giận ai được bao lâu."
- Đợi tớ với. Này...
Chạy đuổi theo cô, cứ người trước rồi người sau tranh nhau dẫn đầu. Đến công viên ngồi xuống ghế hai đứa mệt thở hồng hộc. Nó cười. Rita nhìn lên bầu trời đầy sao, cười gượng. Yora tựa vào thành ghế, nhìn cô:
- Tớ xin lỗi.
- Vì cái gì?
- Vì tất cả.
- Vì cậu cắp tiền học tôi sao?
Nhếch mép. Nhìn nó, cô hỏi. Nó không suy nghĩ thản nhiên trả lời:
- Ừm. Cũng cảm ơn cậu. Tớ có thể học đại học có tiếng, cậu giúp tớ bao che. Vẫn có thể làm bạn với cậu, tớ vui lắm.
Rita thét lên:
- Vui khi tôi không thể đi học đại học? Vui khi cậu có tất cả? Cậu có biết số tiền đó đối với tôi nó quý thế nào không. Thế mà tôi còn định chia nửa số tiền để nộp nửa năm tiền học cho cậu. Cậu...rất quá đáng...biết không?
Nói xong cô đứng lên, muốn đi. Nó với bắt lấy tay cô, đứng theo.
-Rita nhất định tớ sẽ trả lại số tiền đó. Thật đấy. Rất cảm ơn cậu.
- Khi nào? Liệu khi đó còn nhất thiết không. Và đừng cảm ơn tôi. Số tiền đó coi như quà cuối cùng của tình bạn 18 năm đi. Tình bạn này không thể chắp vá, cũng không cần tồn tại nữa. Bởi cậu không còn tư cách.
Chạy thật nhanh, thật nhanh băng qua đường. Cô không muốn nhân nhượng, cô tự hứa phải mạnh mẽ. Cô đã làm vậy rồi đó. Mắt cô nhòe đi vì nước mắt.
"Tuýt...tuýt...tuýt...
Uỳnh..."
Đèn xe sáng chói mắt, tiếng còi-ing oang khắp nơi. Và không còn thấy gì. Tiếng người nói rôm rả xung quanh như gần như xa, cô cũng chẳng quan tâm được nữa. Cô khép mắt lại. Có lẽ cô đang bay lên nơi thiên đàng xa xôi kia cùng người cha đã qua đời từ lâu đang cười hiền vẫy cô tới.
Nó đã ngồi xuống bệt xuống đất khi nghe cô nói như vậy. Có lẽ nó sai rồi. Đúng là nó sai. Tất cả. Nó nghĩ nếu giờ hối hận Rita có nối lại một dây đàn đã bị nó cắt đứt hay không?
Nghe tiếng xe cảnh sát, tiếng xe cấp cấp cứu vang lên liên hồi. Chiếc điện thoại cầm trên tay rơi xuống. Lòng nó dâng lên nỗi sợ vô hạn. Chạy ra chỗ đám đông người kia nó đẩy mọi người ra để vào, thét lên:
"RITA...Rita...không thể không thể thế được."
Ôm lấy thân thể đầy máu của Rita. Nó khóc nấc lên...
Ngày ... tháng... năm ... một thiên thần đã bay về trời. Để lại bài học đắt giá cùng hy vọng mới cho cuộc đời của bạn mình. Có lẽ ở trên cao kia, thiên thần nào đó đang cười, dõi theo những bước tiến thành công của nó và xin lỗi người mẹ của mình.
(Ris-tôi)
Vote Điểm :12345