Trung thu năm nay ba nó lại không về. Mẹ nó buồn lắm. Nó cũng vậy. Cảm giác thiếu vắng một thành viên quan trọng trong mâm cơm đêm rằm khiến nó trống trãi vô cùng, mẹ hứa sẽ đưa nó đi chơi, nó biết mẹ thương nó rất nhiều, nhưng mong muốn có ba bên cạnh vẫn lấn át đi phần nào niềm vui trong nó.
Ba nó làm bộ đội ở mãi tận Hải Phòng xa xôi biển nắng, hai, ba tháng mới ghé nhà thăm mẹ con nó. Nó giữ toàn bộ thư từ của ba gửi, năm lên bốn, mẹ thường đọc thư của ba cho nó nghe vào mỗi cuối tuần,nhưng khi đã lớn rồi, nó lại tập viết thư hồi âm cho ba. Với nó, ba chính là tất cả.
Hai ngày nữa là tết trung thu, nó lục đục lôi ra chiếc lồng đèn ông sao năm cánh mà ba tự tay làm tặng năm ngoái. Nhìn chiếc đèn, nó lại muốn òa lên khóc. Nó nhớ ba lắm, nhưng ba chẳng bao giờ nói nhớ nó. Bữa trưa mẹ mang bánh trung thu về, nó liền cất đi nửa hộp dành ba. Mẹ hỏi:
- Con có muốn gặp ba không?
Nó gật đầu như chú gà mổ thóc.mẹ xoa đầu nó mỉm cười:
- Vậy thì hai ta tới thăm ba nhé.
Lời mẹ vừa dứt, nó reo lên sung sướng, nhào vô lòng mẹ nũng nịu. Cuối buổi hôm ấy, mẹ mua hai vé tàu hạng nhất, một cho nó, và một cho mẹ. Cầm trên tay mảnh giấy cứng màu bạc nhỏ nhắn, nó tủm tỉm miệng cười không ngớt. Mẹ nó cũng cười, nhưng ánh mắtmej lại ẩn sâu một nỗi buồn dài man mác.
***
Chiều tà nhuộm đỏ bầu trời xanh ngắt, nó chạy trước xách va ly giùm mẹ, người nó không to con lắm, nên chiếc va ly nó cầm chỉ bé tí tẹo teo. Như thằng nhóc hồi còn học mẫu giáo, nó hết nhảy chân sáo lại ngân nga khúc nhạc "Tết trung thu” vui nhộn. Mẹ chậm rãi bước đằng sau, nắng cuối chiều hòa tan bóng mẹ, khuấy đều như nước biển. Nó quay đầu,vẫy vẫy bàn tay trắng nõn của một đứa trẻ tám tuổi.
- Nhanh lên đi mẹ. Ba đang đợi Phong đó.
Tiếng gọi của nó non nớt, vỡ òa trên bầu khí quyển trong lành giữa hai hàng cây xanh mướt rì rào trước gió. Mẹ ngước đôi mắt buồn, xa xăm nhìn về phía nó, khóe miệng vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười đó, không còn vui vẻ như lúc ở nhà. Nó bất giác khựng bước chân, tiến gần đến mẹ, ngước lên đôi mắt to tròn đen lánh.
- Mẹ không muốn gặp ba?
Mẹ nó dịu dàng lắc đầu, sau đó thu gọn bàn tay nó trong lòng bàn tay mình, song cả hai lại cùng rãi những dấu chân trên con đường tắt nắng.
Quân khu ba Phong cách biển không xa, nó thích được ba cõng trên cổ chạy vòng vòng ở bãi cát, cảm giác được bay lượn thật sự rất thú vị, lần này tới thăm ba, nó mang theo rất nhiều nhiều bánh, mẹ bảo ba sẽ vui, nó cũng hy vọng là vậy.
Đi bộ khoảng mười lăm phút, hai mẹ con dừng chân trước cổng một khu vực rộng lớn, xung quanh ngăn đầy hàng rào bao cát. Mẹ nắm chặt tay nó hơn, mỉm cười rồi nói gì đó với chú gác cổng oai phong gần đấy. Nó tranh thủ liếc láo một vòng, ánh mắt bỗng khựng lại nơi hai người đàn ông trẻ đang nói chuyện phía xa, còn chưa kịp gọi tiếng "ba”, mẹ đã kéo nó đi tiếp. Thắc mắc dựt ống tay áo mẹ, nó hỏi:
- Ba đâu mẹ?
- Ba đi làm, xíu sẽ về, con vào trong ngồi đợi mẹ nhé.
Còn chưa dứt câu, mẹ đã thả tay nó đi khuất. Nó ngơ ngác nhìn mọi vật xung quanh, bàn chân tuy rất muốn đuổi theo mẹ, nhưng lại bị lời mẹ dặn làm cho bất động.
Vài phút lặng lẽ trôi qua, Phong ngồi bóc bánh ăn dần. Đã ăn đến gói thứ năm mà vẫn không thấy bóng mẹ. Buồn chán cộng thêm tẻ nhạt, nó mím môi men theo lối ra vườn hoa viên, vừa đi, nó vừa cất tiếng hát trong trẻo như sáng sớm tinh mơ. Bài hát "Tết trung thu” vui nhộn thỏ thẻ trong họng nó, nó rất háo hức gặp ba.
Nhảy chân sáo qua từng miếng gạch men xanh rêu lót đường, bước chân nó bất chợt chùn lại sau tiếng nấc nức nở của người phụ nữ đứng giữa vườn hoa, đối diện và một chú bộ đội da ngăm rám nắng, miệng không ngừng tuôn ra những câu quát nặng nề. Phong thững người, đôi mắt tối sầm lại, câu hát véo veo cũng theo đó mà tắt ngúm. Người phụ nữ đang khóc, là mẹ nó. Ba nó tức giận quay phắt lưng, mẹ vẫn gào khóc níu áo.
- Tôi không còn yêu cô nữa, cô tốt nhất nên kí vào giấy li hôn. Tôi làm chuyện này là chỉ muốn tốt cho cô và con, quyền nuôi dưỡng thằng Phong tôi có thể nhường cho cô, xin cô đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi và Xuyến Chi nữa.
- Xuyến Chi, Xuyến Chi, lúc nào cũng là người phụ nữ ấy, rốt cuộc trong lòng anh có bao giờ nghĩ tới em và con không? Phong vì nhớ anh mà bỏ cả ăn uống, còn anh thì ở đây vui vẻ với người tình. Anh thật không xứng đáng làm một người bố.
- Cô về đi, thằng Phong ở đây đã có tôi chăm sóc, qua Trung Thu tôi sẽ đưa nó về.
Câu nói của ba vừa dứt, Phong liền chạy ùa đến bên mẹ. Cả ba và mẹ nó bàng hoàng sửng sốt, nhìn đứa con trai bé nhỏ đứng bất động trước mặt. Nó phụng phịu, liếc ba bằng ánh mắt ghét bỏ, song cầm lên bàn tay đầy nước nơi người mẹ thân yêu, kéo ra khỏi khuôn viên khu đoàn. Nó ghét ba, ghét người tên Xuyến Chi đấy, ba làm mẹ nó khóc, mẹ nó chưa bao giờ khóc thế này. Người ba mà nó thương yêu không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ, nó chợt nhận ra một điều. Ba …không phải là tất cả.
- Chúng ta về nhà đi mẹ.
Ngước đôi mắt to tròn trong veo như nước, nó dựt vạt áo mẹ nói. Mẹ nhìn nó bần thần, song cũng mỉm cười gật đầu đồng ý. Mẹ luôn là vậy, luôn dùng nụ cười để che dấu nỗi buồn, nó cảm thấy mình thật ích kỉ khi chỉ nghĩ đến ba.
Trung Thu này ba không về. Mẹ tuy vẫn buồn, nhưng nó không còn buồn nữa rồi. Tại sao ư? Tại vì nó biết, ba mãi mãi chỉ có thể viết thư chúc nó Trung Thu vui vẻ, và nó cũng chỉ có thể chúc ba bằng thư. Còn riêng mẹ nó, mẹ không bao giờ rời xa nó, mẹ mang cho nó bánh Trung Thu, mang cho nó tiếng hát hồn nhiên ngây dại, và mang cho nó cả những hạnh phúc nhỏ nhất.
Nó yêu mẹ, yêu Trung Thu, và có lẽ một phần nào đó sâu thẳm trong trái tim nhỏ bé của nó, cũng yêu ba, nhưng không còn nhiều như trước nữa, vì toàn bộ tim nó bây giờ, chỉ có mẹ mà thôi.