Tuổi thanh xuân, lứa tuổi người ta bắt đầu nhặt từng khao khát để xây đắp lên những ước mơ những hoài bão cho riêng mình. Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật kí, là cái nắm tay thật chặt, là tiếng hô vang: "Cố lên" là động lực chẳng thể gọi thành tên.
Tuổi thanh xuân, ta lao vào cuộc sống với căng tràn nhiệt huyết. Tràn đầy ý tưởng, khát khao và ước mơ. Thử làm mọi thứ, đương đầu với thất bại, thỏa mãn với thành công.
Tuổi thanh xuân, ta có những niềm vui tưởng chừng như vô tận. Ta vui hết mình với những niềm hạnh phúc, chóng quên đi những nỗi buồn vu vơ. Ta cảm thấy cuộc sống này có biết bao điều tươi đẹp đang chờ đợi khám phá.
Tuổi thanh xuân, ta có biết bao điều muốn thực hiện, biết bao việc muốn làm, biết bao thử thách muốn trải qua để cảm nhận cuộc sống hay chỉ đơn giản là muốn thử thách chính bản thân mình.
Thời gian trôi qua như mũi tên bay, chẳng chờ đợi ai bao giờ. Ta thường mất một khoảng thời gian để cảm thấy nuối tiếc vì những điều mình đã làm nhưng có thể sẽ mất cả đời để nuối tiếc về những điều mà ta không dám làm.
Vì thế, có thể dù muộn nhưng hãy cứ bắt đầu làm những gì mình thích, sống theo cách mà mình muốn và hãy yêu khi còn có thể.
Ngày nắng, tôi trở về căn phòng cũ đó. Lâu lắm rồi, ký ức lấm lem của thời học sinh làm tôi nhớ. Cofer, cuốn lưu bút cũ đã bám đầy bụi, nhưng vẫn còn hiện rõ. Này đây cái lớp cũ chật chội, này đây đám bạn hét hò, quậy phá, ăn uống, ngủ gật, sống chết cùng những giờ kiểm tra - thi cử, vui buồn có nhau... Này đây những êm đềm hiện lên. Nơi đây tôi có mối tình đầu...
Vẫn là tôi, cô bé nhỏ xíu con, ngây ngô và yêu cuồng nhiệt, gặp cô gái đó và rồi quyết bỏ tất cả chỉ để mỗi ngày nhìn ngắm, che chở, bảo vệ nhưng chỉ với tư cách "bạn thân".
Cofer, nơi cửa sổ ấy, góc hành lang ấy, cho yêu thương đong đầy. Tôi biết cảm giác thích một người từ cái nhìn đầu tiên, không lạ lẫm như quen từ kiếp nào. Tôi nhớ đã dành cho cô ấy sự yêu thương như thế trong 4 năm trời, vu vơ, mông lung và không phiền muộn, đơn phương là thế. Nếu đã thích một người, không nói ra thì điều đó không còn ý nghĩa nữa. Nên đã nhiều lần muốn đem tất cả tình cảm mà nói ra nhưng lại không có dũng khí đó.
Mỗi buổi chiều, nơi cổng trường tôi cứ đứng đợi cô ấy để chào tạm biệt ra về, và nhìn cô ấy rời đi khuất bóng. Mọi thứ cứ như vậy mà trôi qua. Vẫn còn đó những bữa ăn sáng cùng nhau, những ngày thi hai đứa cuống cuồng học bài, những giờ tan trường đón đưa nhau. Và mỗi ngày cứ trôi qua, tình cảm cứ thế mà lớn dần nhưng chỉ biết âm thầm lặng lẽ ở bên cạnh từng ấy năm. Mãi cho đến một ngày cô ấy có bạn trai, mọi thứ như sụp đổ đối với tôi, và rồi tôi đã lựa chọn cách âm thầm rời đi, tôi đã chuyển trường đến một nơi xa lạ, môi trường mới - ngôi trường mới - bạn mới. Tất cả mọi thứ thật lạ lẫm với tôi. Nơi mà chẳng ai biết đến tôi là ai.
Ở môi trường mới, cuộc sống tấp nập, tôi vẫn không thể quên được cô gái nhỏ đó. Mỗi buổi ăn sáng đều nhớ đến để rồi chạnh lòng và cứ như vậy tôi lủi thủi một mình ở cái nơi xa lạ này. Nhưng bắt buộc phải thích nghi mặc dù tôi cảm thấy không quen một chút nào. Tôi bắt đầu trầm tính, ít nói hơn trước và ngại tiếp xúc với mọi người xung quanh tôi.
Tôi vẫn giữ liên lạc với vài người bạn cũ, nghe được ngày tựu trường không nhìn thấy tôi cô ấy đã đi tìm và khi nghe được tôi đã chuyển trường cô rất buồn. Tôi nghe được như vậy bỗng dưng thấy rất vui. Sau đó một thời gian tôi có trở về đó để thăm cậu của tôi, tôi chủ động hẹn cô ấy đi uống nước, vừa đến nơi đã bị mắng cho trận te tua và rồi lại nhìn nhau cười nói vui vẻ. Cứ như vậy chúng tôi tiếp tục làm bạn thân của nhau. Lâu lâu có thời gian lại trở về thăm người mà tôi luôn nhớ đến cả khi đi ngủ hay là lúc thức dậy. Nó như một thói quen đối với tôi.
Cứ thế, thời gian yên bình trôi...
Cô ấy - thứ tình cảm mà tôi luôn ấp ủ, mong chờ và không bao giờ được nói ra. Tôi thích nhìn cô ấy cười, nhìn hiền hòa và hồn nhiên, thích cảm giác thoải mái mỗi khi bên cạnh cô ấy.
"Tôi luôn cẩn thận
Sợ đánh thức tình yêu
Nên từng bước vứt bỏ bản thân
Chỉ để thuận theo cô ấy"
Có thể cô ấy không bao giờ biết được thứ tình cảm mà tôi dành cho cô ấy nhưng suy cho cùng tình cảm đó nếu như được nói ra chắc chắn sẽ đánh mất đi tình bạn đẹp ở hiện tại.
Tôi - người từng đánh đổi nhiều thứ để được ở bên cạnh cô ấy. Khi ở bên cạnh nhau, tôi ước thời gian dừng lại. Ngay lúc này để bên cạnh cô ấy mãi như vậy không rời.
Ai rồi cũng phải đi qua những đoạn đường tăm tối của cuộc đời. Đôi khi có những giây phút sống trong dư thừa tình cảm và nhiều mối quan hệ làm tôi không để ý đến những thay đổi của bản thân tôi. Năm đó tôi vào lớp 10, tôi nhận ra tôi đã dừng cái thói quen luôn dõi theo cô ấy và rồi chỉ dừng ở 2 chữ "bạn thân" thật sự. Và cũng từ lúc đó tôi nhận ra bản thân đã có cảm giác rất lạ với chị lớp trên tôi. Tôi nhận ra mình thích chị ấy. Tôi biết bản thân mình không thể cứ mãi im lặng như thế. Rồi tôi quyết định nói ra, thật may mắn chị ấy cũng thích tôi. Cuối cùng bản thân cũng có thể nói ra hết nỗi lòng của mình với một người. Đó là lần đầu tiên tôi có đủ dũng khí tự tin đứng trước một người mà nói thích họ. Và tôi không bao giờ có thể quên được cái cảm giác đó.
Quá khứ 4 năm lặng lẽ ở bên cạnh một người, tôi xếp nó lại, cất vào một góc ở bên trong, bởi chỉ có cách duy nhất ấy mới khiến tôi trân trọng mối quan hệ ở hiện tại, và ghi nhớ những khoảnh khắc của một thời ngây ngô ấy. Cuộc sống không vô nghĩa. Tôi nhận ra, tình yêu không làm người chết thực ra nó chỉ đâm một mũi kim đủ để khiến ta đau nhất và cho ta những vết thương đủ sâu để bản thân có được nhiều thứ nhận ra và trưởng thành.
.......
Đây là món quà Shin tặng cho các bạn và cho chính mình, những ai đã đang và sẽ đi qua thời thanh xuân ấy cùng quay lại và hoài niệm.
"Kỷ niệm như rêu
Tôi bám trượt ngã
Tình xưa xa lắm rồi
Nhưng vẫn không sao cắt được những nhớ nhung trong lòng".
Tuổi thanh xuân người ta sống hết mình và yêu hết mình, nên đôi khi chệch đường, trượt ngã mà cũng không hay. Thế nhưng vượt lên trên tất cả những vui buồn, hạnh phúc hay khổ đau, tuổi thanh xuân vẫn là những trang đáng nhớ nhất trong cuốn nhật ký cuộc đời. Vì vậy, "Hãy yêu, hãy sống khi trái tim còn đập những nhịp đập yêu thương. Quá khứ thuộc về ngày hôm qua, nó không mất đi mà sẽ là nơi để ta nhìn lại và biết trân trọng giây phút ở hiện tại, trân trọng những gì ta đang có để không vuột mất những điều giản đơn mà lại ý nghĩa trong cuộc đời. Hãy mở cửa trái tim mình để những yêu thương được đong đầy trong ta".
́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́
Vote Điểm :12345