Dành cho anh...
Người từng yêu...
Người ta thường nói, tình yêu tuổi mười bảy như một cơn mưa rào, đến bất chợt rồi lại đi rất nhanh. Đúng là không sai, tình cảm của tôi chỉ vỏn vẹn ba tuần, hai mươi mốt ngày.
Nếu như có ai đó đột nhiên hỏi "Bạn có hối hận khi yêu anh ấy không?”, tôi có nên suy nghĩ? Ba tuần thôi, những tình cảm của tôi là thật, và tất cả...
Đều là thật.
"Sẽ không."
Nhưng cậu ấy không hiểu.
Tôi biết, trước khi đến với mình, cậu ấy đã từng có ba mối tình. Tôi không biết tình cảm ấy ra sao, nhưng có lẽ mối tình đầu luôn là cái sâu nặng nhất? Cậu ấy không hề nói về quá khứ, cũng không kể cho tôi nghe về họ - những người trước. Chỉ là tôi tích cực khai thác mới biết được một chút thông tin.
Cậu ấy không phải là người đầu tiên tôi quen, có lẽ...cũng không phải là nụ hôn đầu...
Nhưng đó là tình cảm chân thực nhất đầu tiên tôi dành cho một người.
Chúng tôi biết nhau qua mạng, vào mùa hè năm tới mười bảy tuổi. Năm tôi là lớp mười hai, thật tình thời điểm này không nên phát triển một mối quan hệ xa hơn, lúc đầu, chúng tôi thỏa thuận làm bạn.
Cậu ấy học kế bên lớp tôi, nhưng một chút kí ức cũng mờ nhạt, hình ảnh cậu ấy hoàn toàn không có ấn tượng. Nhưng nếu người ta muốn làm bạn, tôi chẳng có lí do nào để từ chối. Chúng tôi nói chuyện với nhau ba ngày, kể mọi chuyện từ trên trời dưới đất, cậu ấy có thể sẵn sàng nghe mọi thứ tôi nói, tôi cũng có thể ngồi đợi cậu ấy học xong nhắn tin với mình. Tình cảm kia, nhẹ nhàng chớm nở.
Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu như ngày hôm đó chúng tôi không gặp nhau, nếu như cậu ấy không nắm tay tôi, nếu như tôi có thể kiên định một chút, bây giờ có thể còn là bạn không?
Chẳng biết lúc nào chúng tôi quen nhau, quen mọi ngày được thấy nhau. Cậu ấy không phải là người con trai đẹp nhất, cũng không có gì tốt đến mức không ai sánh bằng, nhưng tại sao tôi lại lụy như vậy.
Ba tuần sau, tôi chẳng thể nào tin, chúng tôi thật sự đã mất nhau. Buổi sáng đó, trời mưa rất to. Tôi nằm trong chăn quấn khắp người, lặng lẽ cầm điện thoại đợi tin nhắn của cậu ấy. Hai mươi mốt ngày kia, chúng tôi gặp nhau, đi chơi, cùng chụp hình, lúc đó tôi thật sự cứ tưởng tượng, nếu như tương lai cứ như vậy, cũng không phải không tốt.
Rõ ràng, buổi sáng chúng tôi vui vẻ nói chuyện, cậu ấy còn trách tôi ngủ muộn làm đợi tin nhắn, tôi còn cười tủm tỉm trêu "bánh bèo”. Tại sao ba tiếng sau, đột nhiên muốn bỏ.
"Anh xin lỗi, chúng ta không hợp. Em rất tốt, nhưng anh rất tiếc.”
Cậu ấy nói rất dài, dài đến nỗi tôi chẳng thể nào đọc tiếp, nhưng vẫn cố đọc. Tôi hi vọng, sau cùng sẽ là câu "Đồ ngốc, em bị điên hả, tưởng dễ dàng buông tay anh vậy sao?”
Không có.
Hoàn toàn không có.
Cậu ấy đưa ra rất nhiều lí do, rất nhiều, tôi rất mệt, dường như không còn muốn đọc tiếp nữa. Tôi bỏ điện thoại, đi tắm.
Nhưng cửa phòng tắm vừa kẹp lại, tôi như con rối vừa bị người chủ chán ghét vứt bỏ, co ro một góc khóc. Chẳng biết vì sao, nước mắt cứ lần lượt chạy ra. Tôi yếu đuối lắm, không thể làm được gì, cậu ấy muốn bỏ, tôi còn có thể không buông?
Hôm qua rất tốt mà, tại sao hôm nay, chúng tôi trở nên xa lạ như vậy. Cậu ấy cứ nói, tôi cứ đọc, chẳng biết bao lâu, tôi chỉ nhận lại "Anh thật sự không còn thương em nữa hả?”. Thương? Từ đó thật sự với tôi quá xa xỉ, thật sự cậu ấy chưa bao giờ nói thương tôi, cũng chẳng bao giờ nói cần tôi.
Giống như lúc đó, cậu ấy muốn đi, tôi không thể giữ lại được.
"Anh còn thương em nhưng anh thật sự không hiểu em, với lại mười hai rồi, hoàn cảnh không cho phép."
Ừ thì mười hai, ừ năm sau thi đại học, nhưng đó có phải là lí do không? Nhiều cặp yêu nhau, bất chấp hoàn cảnh, địa vị, kể cả yêu xa, tại sao chúng tôi lại không thể?
Tôi chỉ muốn thấy cậu ấy mỗi ngày, chỉ muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút, tôi không cần vật chất, cũng không muốn đi chơi suốt ngày, chỉ cần, cậu ấy dành cho tôi mười lăm phút ra chơi, không, năm phút cũng được, vậy có gì là quá đáng?
Hay vốn dĩ, tôi chẳng là gì cả, có cũng được, mà không có, cũng chẳng sao? Tôi chỉ là người đi ngang qua cuộc sống của cậu ấy...
Hai ngày sau đó, tôi chẳng còn tâm trí làm chuyện gì cả. Bầu trời màu hồng đột ngột chuyển đen, cuộc sống dường như lâm vào bế tắc. Người ta cười, nói tôi quên đi, cậu ấy không xứng. Tôi cũng ừ, gật đầu này nọ, nhưng quên đi, cũng muốn đó, nhưng không làm được.
Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh cậu ấy lại hiện lên. Cái ôm đằng sau nhẹ nhàng, cái hôn ấm áp lẫn cả hơi thở cậu ấy vẫn còn bên tôi, khung cảnh đó tôi không tài nào thoát ra được, tôi bị lạc vào mê cung, cái nơi mà tôi đã từng rất hạnh phúc khi nghĩ đến, cũng là nơi gây ra đau đớn bây giờ tôi phải chịu.
Tôi quyết định níu kéo, dù không có hi vọng, tôi vẫn muốn thử. Mặc kệ những lời khuyên từ bạn bè, tôi mặt dày mong muốn người ta quay lại. Cậu ấy trả lời, nhưng không hề đồng ý hoặc từ chối, cứ tiếp tục nói chuyện bình thường với tôi, cứ như hai đứa chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thà thẳng thừng từ chối, nhưng tại sao lại cho tôi hi vọng, lại chính tay cậu ấy dập tắt cái hi vọng mong manh đó.
Tối hôm đó, tôi nhìn thấy cậu ấy mới chia sẻ bài viết trên facebook, lại nhìn thời gian, tám giờ hai mươi phút. Thường thì tám giờ ba mươi cậu ấy mới về, nhưng lại sao lại onl face? Tôi biết cậu ấy có thói quen mở 3g, những chia sẻ bài viết, chẳng lẽ hôm nay cô cho nghỉ?
Nghĩ là làm, tôi thử nhắn tin hỏi. Mấy phút sau đúng là có trả lời, nhưng cậu ấy nói vừa đi học về, không cho nghỉ ngơi một chút, bắt nhắn tin? Nhưng tôi chỉ muốn hỏi, tôi biết người ta rất bận, cậu ấy học giỏi, không phải như tôi, đứa đứng giữa giữa lớp. Tôi không hề biết mình làm phiền cậu ấy, lại cử nhân, cậu ấy trả lời, nhưng lúc nào cũng "ừ, ừ”.
Mấy hôm sau tôi mới đọc một câu nói trên mạng " khi người ta liên tục nói hàng ngàn câu ừ, chứng tỏ người kia đang rất không muốn trả lời. Vậy nên dùng tiếp tục nhắn nữa.”
Làm phiền?
Cậu ấy đang cảm thấy tôi làm phiền?
"Bạn biết không? Nhiều lúc tôi rất mệt, không muốn trả lời tin nhắn, nhưng bạn cứ tiếp tục nhận tội. Bạn đang làm phiền cuộc sống của tôi.”
Nhục mặt chưa?
Có biết tại sao tôi lại làm cái trò đó không, chỉ vì câu "còn thương”, tôi bằng lòng trả giá tất cả. Con gái níu kéo thì có sao, tôi cần cậu ấy, nhưng có lẽ, cậu ấy chẳng bao giờ cần tôi.
Chúng tôi thật sự chia tay, tôi chẳng còn một chút hơi sức níu kéo nữa. Tôi làm phiền tới cuộc sống người khác, hóa ra tôi quan tâm cũng cho là làm phiền? Tôi chẳng còn có thể nói gì cả, hết rồi, chấm dứt đi. Còn gì đâu mà giữ.
Người ta muốn đi rồi, làm sao giữ?
Cậu ấy nói, gia đình không cho quen bạn gái, thời điểm này chúng tôi cũng không thích hợp. Nhưng tại sao, vậy từ đầu đừng nên nắm tay tôi, đừng nên ôm tôi, hôm nay tôi cũng không làm phiền đâu?
Bước vào tim tôi, đập nát tim tôi, cậu có cảm thấy vui không?
Hôm nay, chúng tôi gặp nhau ở trường. Cậu ấy ngồi rất gần tới, cứ như chỉ cần quay qua là nhìn thấy nhau.
Gần lắm
Nhưng xa lắm...
Chúng tôi chẳng nói nhau câu nào, khoảng cách như kéo chúng tôi càng ngày càng xa.
Tôi quệt mắt, không muốn khóc nữa. Quá khứ rồi, coi như đây là kỉ niệm đẹp đi.
"Nhựt, cảm ơn anh ba tuần đã chăm sóc cho em, yêu thương em. Em không nói với anh chuyện này, trước khi chia tay, em làm clip kỉ niệm một tháng quen nhau. Cứ tưởng anh sẽ hạnh phúc lắm, nhưng chưa kịp đưa. Em có thể xóa hết hình ảnh anh, số điện thoại, nhưng cho em giữ lại nó nhé! Em không hề ghét anh, cũng không thấy giận những chuyện anh làm. Anh muốn thì Bách Khoa mà, anh phải ráng thi đấu. Coi như, lần cuối em viết cho anh vậy. Anh phải thật hạnh phúc.
Được không?”