CHƯƠNG 1:
-Cho cậu! – Tôi ném một phong kẹo Mentos về phía Quân. Ngày nào cũng
vậy, cứ thậy cậu ta là tôi lại nếm cho cậu ta một cái gì đó. Khi thì
kẹo, bánh, lúc thì cả lon nước ngọt hay hộp sữa -Này, sao lại cho tôi? – Ngơ ngác, ngơ ngác, tôi là rất thích vẻ mặt này của cậu đó nha! -Tôi chẳng phải nói rồi sao?!? – Tôi bắt đầu thấy dấu hỏi chấm đầy đầu rồi -Cậu đã nói gì với tôi đâu?
-Tôi nói: Tôi thích cậu. Được chưa? – Nhiều lúc nghĩ lại, tôi không
hiểu nổi tại sao bản thân lại thích một người như cậu được chứ. -Cái này, tôi biết! Tôi chắc chắn là cậu không thoát khỏi sự thu hút của tôi. Đúng chứ? -Không thoát khỏi này! Sự thu hút này! - Cứ mỗi chữ "này”, tôi lại đạp cho Quân một cái khiến cậu ta ôm bụng nhăn nhó:
-Thế này mà cậu bảo cậu thích sao? Có chúa nó tin! – Cậu ta bĩu môi
nhìn yêu vô cùng. Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra một lí do để nói tôi
thích cậu rồi! -Chả sao! -Nhỏ khùng! -Tôi khùng kệ tôi! -...
Lần nào chúng tôi gặp nhau cũng đều trôi qua bởi những trận cãi vã như
vậy! Chán! Nhưng không sao, thích một người đâu cần lí do chứ! Cảm giác
thích một người ... thú vị thật! ---------------------------------------------------
Tôi là một người ... uhm ... thế nào nhỉ? Nói ra cũng hơi xấu hổ nhưng
tôi cực kì cực kì mê tít mạng xã hội đó. Có thể là tôi nghiện nó luôn
rồi! Nhất là Facebook, một ngày tôi không lên đó là cứ như không ăn cơm
vậy! Mẹ tôi thấy con gái như thế thì luôn phàn nàn: -Con gái con đứa không lo làm việc nhà đi, cứ ngồi dán mắt vào cái máy tính thế không biết chán à?
Kể ra mẹ nói cũng đúng nhưng vì ... lỡ nghiện rồi nên tôi không tài nào
bỏ được. Danh sách bạn bè của tôi cũng chỉ có những đứa bạn mà tôi quen
biết. Cũng chả hiểu sao, từ lúc mới lập nick đến giờ, tôi luôn có một
người kết bạn mà không biết là ai: "pn_ko_bik_tui”. Điều đặc biệt không
phải ở đó, mà là ngày nào cái nick "pn_ko_bik_tui” ấy đều gửi cho tôi
một lời nhắn: "Chúc bạn một ngày vui vẻ!” vào sáng sớm. Tuy vậy, chả bao
giờ tôi thấy cài nick này đang onl cả! -----------------------------------------------------
-Ê! Mày làm gì mà thẫn thờ vậy? Hại tao khều mỏi cả tay, gọi rát cả cổ
họng mà cũng không trả lời là sao hả? – Con bạn thân "con chí cắn đôi”
của tôi - Quyên căn nhằn -Chả sao cả! – Tôi chán nản trả lời con
bạn, không mắc toi nó lại chởi cho một tràng thì chỉ khổ cho cái lỗ tai
của tôi mà thôi – Chẳng qua, đêm qua tao với ông Nam chơi bài, tao thua
nên bị ổng bắt phải thay ổng rửa chén một tuần. Đang thấy ấm ức đây! -Ồ! Ông Nam chắc lại lừa mày để mày làm thay ổng làm việc nhà chứ gì?
-Bingo! – Tôi búng tay – Mỗi lần thua tao thì ổng nói "Không tính, làm
lại!” hay là "Nốt lần này, lần sau tính!” rồi lại đến "Lần này là chơi
thử!”. Thế đấy! Nhưng khi tao thua thì ổng lại gào lên, vỗ tay bắt tao
nhận hình phạt. – Được dịp, tôi vội bày tỏ hết cả "tiếng lòng” của mình
cho nó nghe. Nói xong, tưởng nó an ủi, ai dè nó đốp ngay một phát vào
mình mới ghê chứ! -Tao chỉ thấy tội cho ông Nam khi có phải một đứa
em gái chỉ biết nói xấu sau lưng anh trai như mày! Chẹp chẹp! Đáng
tiếc, đáng tiếc! – Lại còn lắc đầu chẹp lưỡi nữa chứ! Sức chịu đựng con
người cũng có hạn, tôi được lúc "bùng nổ” mà cầm dép chạy rượt nó khắp
lớp. Thế thôi nhưng tình bạn của tôi và nó rất đẹp đấy! Từ "tận trong
trứng nước” cơ! Đảm bảo tí lại cười toe toét với nhau ngay í mà! -Thôi ... thôi đi! Tao ... mệt lắm rồi! – Nó thở hổn hển nhìn tôi -M ... mày nghĩ ... tao ... không mệt à? Nghỉ! – Tôi cũng mệt không kém gì nó đâu chứ! ...