Truyện này là quyển 2 của truyện Ca, xin hãy nuôi em có tên là Hồ điệp.
Chương một
Giang
tay đứng giữa căn phòng ký túc không lớn lắm, Á Á (Trong quyển 1 là Gia
Gia) mờ mịt nhìn chiếc giường mới mẻ xa lạ của mình. Từ hôm nay trở đi,
cậu sẽ một mình sống ở nơi hoàn toàn lạ lẫm này. Ca ca, đã đi rồi. Hai
tay giao nhau vươn lên, cố sức nắm bắt, từ ngón tay thon dài truyền đến
cảm giác nhói đau. Á Á cúi đầu ngồi xuống giường mình, nỗ lực đè ép cảm
giác hoang mang muốn rơi lệ. Cũng không phải chưa từng sống một mình, mà
thực ra ngay từ nhỏ nó đã biết tự chiếu cố bản thân. Trong cuộc sống
luôn phải cảnh giác từng giây từng phút khỏi kỳ thị và khuất nhục, có
thể cùng một người sống cuộc đời bình yên đã là nguyện vọng tốt đẹp rồi!
Thế nhưng hiện tại, thực khó chịu. Ấm áp của ca ca đã… rời khỏi, giờ
giờ khắc khắc đều tưởng niệm. Nhất là hiện tại, hoàng hôn đang tới, ngày
sắp qua rồi. Vô thức thẳng lưng, Á Á hít sâu, không để sự nặng nề đè
nặng tâm can đánh gục. Sẽ ổn thôi, sẽ quen thôi, qua 135 ngày nữa, có
thể về nhà rồi. Vuốt ve chiếc di động trong tay, đó là ca ca mới mua cho
nó. Mở file ảnh, tất cả tất cả đều là ảnh ca ca. Mỉm cười, nghiêm túc,
ôn nhu, đang lái xe, đang làm việc, đang chăm chú nhìn nó. Từng chút,
từng chút tái hiện, Đầu Á Á cúi ngày càng thấp. Màn hình dừng tại tấm
ảnh chụp chung của hai người, đó là lúc di động mới được mua về, nó hưng
phấn ngồi trên đùi ca ca giơ điện thoại lên chụp. Ánh sáng không được
tốt lắm, thế nhưng khuôn mặt nó và ca ca cùng tươi cười hạnh phúc, ngọt
ngào đến say đắm. Á Á chậm rãi nghiêng đầu tựa vào điện thoại, nhắm mắt
lại.
"Vũ đạo quan trọng nhất là gian khổ tập luyện, chỉ có can
đảm chịu khổ, vui trong gian khổ, chăm chỉ nhạy bén, người có tài mới có
khả năng thành công! Vũ đạo nhìn vào trông rất mĩ lệ, nhưng sự mỹ lệ
này dựa vào tàn khốc, khắc nghiệt mà thành! Vũ sư tựa như hồ điệp, phải
trải qua giai đoạn biến đổi đơn điệu, gian khổ mà tôi luyện ra, mới có
thể tự tại bay lượn trên sân khấu. Các em hiện tại đang trong thời kỳ
biến đổi. Chỉ có đổ máu và mồ hôi trên sàn tập cứng rắn lạnh lẽo, đôi
cánh trên lưng các em mới có thể càng xinh đẹp, lộng lẫy!” Giọng nói
vang vang hữu lực, vang vọng trong mái vòm của giảng đường. Những tân
sinh đứng trang nghiêm, ánh mắt sùng bái dừng trên thân người nọ. Đó là
giáo viên danh tiếng nhất trong học viện, được hưởng dòng máu của gia
đình vũ sư nổi danh, Hồ Cương. Vóc dáng cao to, cuộc sống trường kỳ tập
luyện khiến cho thân thể hắn cường tráng, đường cong hiện lên rõ ràng.
Cổ áo mở rộng lộ ra lồng ngực rắn chắc màu mạch sắc rắn chắc, tràn ngập
vẻ đẹp nam tính quyết đoán. Ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm
nghị khiến hắn càng tăng thêm vẻ uy nghiêm đầy cuốn hút. Á Á đứng ở
hàng phiá sau, nhìn Hồ Cương trên đài, chính là hắn, trong cuộc thi ngồi
đối diện với nó, cũng chính là hắn gọi đích danh nó. Thật có uy a! Á Á
sùng bái nhìn hắn. Lạc Thạch từng nói, hắn là vị thầy giáo nổi tiếng
nóng tính, rất lợi hại. Thế nhưng học sinh có thể được hắn nghiêm khắc
dạy dỗ chính là một may mắn, không biết bao nhiêu vũ sinh ưu tú có triển
vọng mong được hắn chỉ bảo mới ghi danh vào học viện này. Bỗng nhiên,
lưỡng đạo ánh mắt lợi hại quét qua, Á Á lại càng hoảng sợ, lập tức cúi
đầu. Tim đập xôn xao… Nội dung tiếp theo là phổ biến nội quy, sinh hoạt
làm việc và nghỉ ngơi cùng sắp xếp chương trình học. Bọn hài tử nghe đến
mấy cài này thì thở dài thườn thượt, ngửa mặt kêu trời! Thông báo đầy
đủ cẩn thận xong cũng mất đến mấy tiếng đồng hồ. "Tới Thiên Hoa học viện
rồi … em sẽ biết tới cái gì gọi là tàn khốc.” Á Á nhớ tới những lời Lạc
Thạch nói, thoáng chốc rùng mình.
Tiếng chuông chói tai rạch
ngang qua đám sương buổi sớm, kim đồng hồ vừa điểm 6h. 6h đúng rời
gường, vài phút để đánh răng rửa mặt, sau đó tảo tiết (tiết đầu) đánh
dấu một ngày đêm học tập bắt đầu. Trong lúc chuông vào tiết còn đang
réo, ký túc xá tân sinh là một mảng hỗn loạn, bọn nhỏ còn đang ngủ mơ mơ
màng màng luống cuống rời giường, trước đây, giờ này bọn chúng còn đang
say giấc! Thế nhưng ánh bình minh vừa lên, thức dậy khi gà vừa gáy
sáng, bọn chúng từ hôm nay trở đi nhất định phải chấp hành. Á Á tối qua
đi ngủ rất trễ, hoàn cảnh lạ lẫm, lại nhớ nhà khiến nó trằn trọc không
tài nào ngủ được. Bây giờ thực sự không tài nào mở được mắt, thế nhưng
lại không dám ngủ thêm. Đợi lúc Á Á mắt nhắm mắt mở lảo đảo đánh răng
rửa mặt xong lấy quần áo tập luyện nhét vào balo chạy xuống lầu, phòng
học lớn lớn nhỏ nhỏ im ắng đứng đầy người. Cái gương sáng loáng, sàn nhà
sạch bóng, nữ hài mặc quần lụa mỏng, nam hài để trần cánh tay, ai nấy
thân thể thon dài, ưu mỹ như thiên nga, nhẹ nhàng như hồ điệp, lại thêm
tiếng dương cầm nhẹ nhàng thanh thoát bầu bạn, nhảy múa nhẹ nhàng uyển
chuyển. Á Á không tự chủ được thả chậm cước bộ, si ngốc nhìn theo. Đây
là thế giới giống như truyện cổ tích, tinh khiết mỹ lệ. Tựa như hình ảnh
nhìn thấy phía sau ô cửa trước đây. Bất quá, là hiện tại chính mình
đang đứng trong thế giới ấy. Ta đến rồi đây.
"Hứa Á! Năm thứ nhất
em đến muộn, thật lười biếng! Nhanh lên một chút, nhanh đứng vào hàng!”
Cô giáo mặc chiếc áo lông bó sát tức giận nhìn nó, ngón tay chỉ vào góc
thanh xà ngang. Mọi người đã đứng kín cả rồi, Á Á quẫn bách đỏ bừng
mặt, chạy nhanh đến đứng vào góc. Tiếng đàn dương cầm lại vang lên, theo
cô giáo hướng dẫn bắt đầu luyện tập căn bản.
"Chân! Mở! Không
được, phải như vậy!” "Thắt lưng ngươi sao lại cứng như vậy? Kiến thức cơ
bản luyện thành như vậy? Duỗi thắt lưng!” Cô giáo xinh đẹp nhịn không
được cau mày, Á Á không hiểu sao mình bị quở mắng, động tác càng thêm
cứng ngắc không biết làm sao. Tất cả hài tử đều chăm chú xoi mói nhìn Á
Á. Khiến mặt nó càng đỏ rực cúi đầu đi qua một bên, đem thân thể dựa vào
thanh xà, cố sức cúi xuống duỗi thắt lưng. Gắt gao cắn môi, Á Á dùng
cảm giác đau đớn từ thân thể chống lại cảm giác xấu hổ mạnh mẽ cường
liệt bao phủ. Dường như từng động tác đều bị người ta đánh giá, Á Á có
ảo giác mình như bị đặt dưới kính hiển vi, mọi chi tiết mà mình xem nhẹ
đều bị con mắt mọi người phóng đại ra mà bắt bẻ.
Lông mày cô giáo
xinh đẹp càng nhíu chặt, đây là hài tử được gọi đích danh? Không có gì
đặc biệt? Vóc dáng đúng là phù hợp tiêu chuẩn ba dài một nhỏ (cánh tay,
cẳng chân, cổ dài; khuôn mặt nhỏ), đôi chân kia quả thật là xuất sắc
nhất trong đám trẻ. Thế nhưng kiến thức cơ bản thực quá tầm thường, lý
lịch ghi nó mới học không đến một năm, so với những đứa trẻ bắt đầu
luyện tập từ 5, 6 tuổi, thực sự không nhìn ra có điểm nào xuất sắc. Nếu
như nói đứa bé này cùng Hồ Cương có quan hệ, cũng không thể nhìn ra hắn
đối với nó có gì chiếu cố, thậm chí cũng chưa từng hỏi đến. Hay là hắn
đã quên đi sự tồn tại của hài tử này? Thực sự nghĩ không ra. 6h sáng rời
khỏi ký túc xá, chỉ có thể trở về sau khi kết thúc giờ tự học lúc 9h
tối. Á Á gần như không còn khí lực mà mang chiếc balo trên vai. Quá mệt
mỏi! Cố lắm mới vượt qua được một ngày đêm học tập. Tiết học văn hóa
buổi chiều còn thiếu chút nữa ngủ gật. Lớp tự học buổi tối nhảy mà như
bất động, phải cắn răng mà vượt qua. Bây giờ vịn vào giường mà đứng, hai
chân không ngừng run rấy, không làm sao bò được lên trên! Ngày mai phải
làm sao bây giờ?
Thật vất vả leo lên giường, Á Á trực tiếp ngã
sấp xuống gối đầu, không bao giờ …muốn dậy nữa. Á Á cắn môi, đau a! Tay
cùng chân như bị người ta hung hăng ngắt nhéo, toàn thân đau nhức. Cả cơ
thể đều như bị kéo căng, cứng ngắc, ngay cả cái giường bằng phẳng cũng
không thể khiến thân thể thả lỏng. Buông màn, Á Á lui về phía không gian
nhỏ của mình. Suốt một ngày trời, nó luôn luôn bị mọi người mang ra
thưởng lãm, không biết tại sao, không rõ nội tình. Bị những ánh mắt trào
phúng nghi hoặc dò xét, sắp không chịu nổi nữa. Ngón tay xoa xoa cái
chân nhỏ của mình, nơi đó sưng lên một khối. Nếu là ở nhà, sẽ có bồn
nước nóng để ngâm mình, sẽ có ca ca thương yêu ôm vào lòng giúp mình xoa
bóp. Đau đớn mệt mỏi còn có thể làm nũng, đòi an ủi. Thế nhưng hiện
tại, cái gì cũng không có. Á Á nhắm mắt lại, tưởng tượng đang xoa bóp
cái chân nhỏ của mình là bàn tay ôn nhu của ca ca.
Điện thoại
sáng lên, ca ca! Á Á thoáng cái tỉnh táo, đem điện thoại dán vào lỗ tai,
"Á Á, hôm nay có ổn không? Đi học có mệt không? Ăn có no không?” Hỏi
han ân cần khiến nước mắt không kìm được rơi xuống, Á Á hé miệng vô
thanh hấp khí, nỗ lực ổn định thanh âm đang không ngừng run rẩy: ” Ca,
em tốt lắm, không mệt đâu, anh đừng lo. Ca ca, anh thế nào? Buổi tối nhớ
ăn uống đầy đủ, đừng uống rượu lúc đói bụng. Còn có… em nhớ anh.” Khóe
miệng hơi cong lên, nước mắt lặng lẽ làm ướt gối đầu. Á Á đưa điện thoại
lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái, giống như hôn lên môi ca ca.
Đang
ngủ say tự nhiên bả vai bị lay mạnh, Á Á kinh động mở mắt. Đồng hồ điện
thoại báo mới 5h sáng, lúc này những hài tử khác vẫn còn đang say giấc,
còn mình lại bị điện thoại đánh thức. Hôm qua, trên lớp có mấy động tác
không được chính xác, vì vậy mới rời giường trước các hài tử khác, tự
luyện tập trước một lát. A~~ Á Á thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Thân thể
khẽ động, lập tức cảm thấy đau đớn thấu xương. Nhất là bắp đùi và sau
lưng đau đến lợi hại, co lại co lại cắn chặt răng mới chịu được. Thực sự
muốn cứ vậy nằm thẳng đến bình minh! Ngực phát ra thở dốc, cắn răng
ngồi xuống.
Cẩn thận mặc y phục, khoác balo trên lưng, toét miệng
tiêu sái bước ra khỏi phòng ngủ. Trăng non vẫn còn treo ngang bầu trời.
Trong phòng tập đã có người! Á Á kinh ngạc đứng trước cửa, dưới ngọn
đèn, một bóng dáng thon dài đang nhảy múa, mồ hôi nhễ nhại. Thấy Á Á ở
cửa, thiếu niên áo đen dừng lại, ôn hòa cười với nó. Á Á tự nhiên đối
với thiếu niên xinh đẹp trước mắt sinh ra hỏa cảm, đây là người đầu tiên
cười với nó. "Sớm a!” Thiếu niên nhẹ giọng bắt chuyện. Cánh tay trắng
nõn thon dài lộ ra dưới chiếc áo ngắn tay, mồ hôi trước ngực họa thành
một mảng nhỏ trước ngực tựa như rồng bay phượng múa, đôi chân đứng trên
những đầu ngón chân cao cao dựng thẳng. Loại áo cổ tròn cùng loại với y
phục tập luyện của trường, cảm giác mềm mại thoải mái khiến nó là lựa
chọn số một để mặc khi luyện tập, Á Á cũng mặc một chiếc cùng kiểu, có
điều của Á Á là trắng tinh còn của thiếu niên kia thì đã bị giặt đến bạc
màu.
"Chào buổi sáng. Tôi… Tôi là Hứa Á, năm nhất.” Người kia
nhất định là học sinh khóa trên, hắn tập thật đẹp! Á Á hơi khẩn trương
nắm chặt quai balo, ánh mắt có điểm kinh ngưỡng. Thiếu niên cong khóe
miệng, dịu dàng nở nụ cười: "Tôi biết, hai ngày trước đã có người nói về
cậu. Nghe nói là thầy Hồ Cương đặc biệt tuyển cậu vào, mọi người đều
rất hâm mộ cậu! Tôi là Dư Nghiêu, hơn cậu hai năm.” Biết nó? Vì sao mọi
người đều biết nó? Hình như nó đã làm chuyện gì không hay. Á Á thùy hạ
mi mắt, ánh mắt có chút ảm đạm bị Dư Nghiêu nhìn thấu. Hai chân thật
dài, tỷ lệ cân xứng. Cái mông nho nhỏ vênh vểnh, hợp với thắt lưng hình
thành một đường cong. Bàn chân mỏng, ###. Hình thể như vậy nhất định sức
bật của hắn rất tốt. Nếu như đủ năng lực, vậy hắn nhất định có thể bay
cao trên sân khấu rồi.
"Tốt lắm.” Á Á kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dư
Nghiêu tập động tác ép chân trên tường. Cái gì tốt? Nói ta đi tập sớm
sao? "Ở trường học này, chiếu cố vĩnh viễn sẽ không đến với cậu. Muốn có
được tất cả đều phải dựa vào chính bản thân giành lấy. Tựa như trong
rừng mưa nhiệt đới, mỗi cây đều là đối thủ, muốn sinh tồn được chỉ có
không ngừng vươn lên cao, mới có quyền được đón lấy ánh mặt trời. Cậu
càng vươn cao, ánh sáng chiếu tới càng nhiều. Tinh lực cùng tâm huyết
của giáo viên đều dành hết cho tiền đồ của đứa trẻ đó, như vậy phải tự
nhìn lại bản thân. Điều này thực tàn khốc, nhưng rất công bằng.” Dư
Nghiêu ép chân từng chút từng chút một, nhẹ nhàng độc thoại. Á Á nghe
những lời Dư Nghiêu nói cái hiểu cái không, lại suy đi nghĩ lại mấy lần.
Cảnh như vậy người như vậy, chưa từng dám mơ tưởng. Muốn sinh tồn chỉ
có liều mình hướng tới chỗ cao sinh trưởng, không ngừng vươn cao, mới có
thể đón được ánh mặt trời.
Đi vào phòng tập của mình, bật đèn, Á
Á nhìn vào chính mình trong gương. Hứa Á, bắt đầu nào! Chân đặt lên xà,
đau đến thấu xương. Á Á cắn răng đến tê dại, một lần lại một lần lặp
lại động tác buồn tẻ, bắt chước ánh mắt soi mói khi cô giáo nhìn mình.
Nhớ kỹ những lời Lạc Thạch đã nói, cho dù cùng một động tác nhưng một vũ
công ưu tú có thể làm nó trông thật hấp dẫn, đơn giản bởi vì hắn tập
rất nhiều lần.
Mặt trăng ngoài cửa sổ dần mờ đi, bầu trời dần
sáng. Hài tử trong phòng tập đã mồ hỗi đầm đìa. Nhà ăn của Thiên Hoa rất
lớn, bày đầy những món ăn nhiều màu sắc, hương thơm bay tứ phía. Vũ đạo
là dựa vào thể lực để duy trì, vì vậy chăm sóc bữa ăn của học sinh là
công việc quan trọng bậc nhất. Nhà ăn chật ních đám học sinh vừa kết
thúc huấn luyện, Á Á bụng đói meo ôm hộp cơm đứng xếp hàng, đôi mắt
trông mong nhìn hơi nóng bốc lên từ những món ăn. Một ngày kín mít, tập
luyện xong lại học văn hóa, học văn hóa xong lại về phòng tập luyện, bọn
nhỏ lưng đeo balo lớn mà chạy tới chạy lui, bình thường còn chưa tới
giờ ăn mà mắt đã nổi đom đóm. Cơm nước có ngon hơn nữa cũng không quan
trọng, Á Á mua đầy một hộp cơm, ngồi xuống bàn ăn như lang tôn hổ yết.
Ăn nhanh một chút sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn một chút, buổi tối
vẫn còn giờ tự học, hai mấy tiếng luyện tập cũng không phải dễ dàng,
vậy mà Á Á luôn dành thêm cho mình một giờ luyện tập.
Dư Nghiêu
bưng hộp cơm của mình đi tới, Á Á hướng hắn vẫy tay. Nghe các học sinh
nói, Dư Nghiêu là một trong số những học sinh xuất sắc nhất năm hai, tuy
rằng không phải học lớp cao nhất, nhưng hắn lại có kiến thức cơ bản tốt
nhất. Trước khi vào Thiên Hoa, hắn chính là quán á quân của các giải
thi đấu nghiệp dư, vào Thiên Hoa năm thứ nhất, hắn tham gia vào giải thi
đấu cúp thiếu niên Đào Lý còn giành giải nhất. Đây chính là cuộc thi
cao nhất toàn quốc a! Á Á nghĩ, hắn chắc cũng là một trong những người
ngày đêm khổ luyện của trường này! Mỗi ngày lúc sáng sớm, khi Á Á lặng
lẽ tiêu sái đến phòng tập, thì ở phòng tập bên cạnh Dư Nghiêu đang tập
ép chân rồi. Sau khi hết giờ tự học, lúc Á Á đã trong tình trạng kiệt
sức không muốn cử động nữa, thì Dư Nghiêu vẫn đang yên lặng luyện tập.
Có một tấm gương như vậy đi trước, Á Á cố gắng học hỏi.
Dư Nghiêu
không nói nhiều lắm, thần tình luôn thanh thanh đạm đạm như vậy, thế
nhưng khi Á Á cẩn thận cùng hắn chào hỏi, chung quy hắn vẫn luôn nhẹ
nhàng cười đáp lại. Có đôi khi hai người còn cùng nhau tập luyện, nhìn
những động tác mạnh mẽ thành thạo của Dư Nghiêu, Á Á muốn không tán
thưởng cũng khó. Nói lý ra, Á Á đã cùng hắn trở thành bằng hữu rồi. Nhìn
hắn ngồi xuống bên cạnh, Á Á quay đầu nhìn hộp cơm của hắn một chút,
bên trong chỉ có khoảng một nửa cơm canh. "Anh sao lại ăn ít như vậy a?
Anh không đói bụng sao?” Á Á vừa lùa thức ăn vào miệng vừa nhìn Dư
Nghiêu. Dư Nghiêu cười khổ thở dài: "Tôi cũng muốn ăn a! Nhưng tôi không
dám. Gần đấy tôi hơi lên cân, cần chú ý.” Á Á kinh ngạc nhìn thân hình
đơn bạc của Dư Nghiêu, hắn lên cân? Đùa cái gì vậy? Dư Nghiêu cười cười,
dùng thìa múc canh trong bát, nhàn nhạt nói: "Tạng người tôi dễ lên
cân, nếu… không lưu ý rất dễ phát phì. Khi tôi còn nhỏ là một tiểu mập
mạp, mẹ tôi vì vậy mới cho tôi học ballet, không nghĩ tới về sau tôi
không bỏ được. Cậu không tin sao, đã nhiều năm rồi, tôi cũng chưa ăn bữa
nào hảo hảo no bụng.” Á Á kinh ngạc nhìn hắn, Dư Nghiêu thanh tú uyển
chuyển, bình tĩnh ôn hòa, bên trong ẩn dấu cái gì khó ái thấy được. Á Á
cúi đầu ăn, thấp giọng nói: "Tôi với anh không giống nhau, trước khi tôi
học múa, cũng không được ăn no. Được ăn no là một chuyện vô cùng hạnh
phúc.” Ngẩng đầu cho Dư Nghiêu một cái mỉm cười ngọt ngào. Dư Nghiêu
chớp mắt, không hiểu lời nó nói. Bên cạnh có mấy bé gái nhìn như tinh
linh cầm trong tay hộp cơm trống trơn, đôi mắt xinh đẹp nhìn những món
ăn trên giá, cái cổ mảnh khảnh lắc trái lắc phải. Rốt cục lại hai tay
trống trơn đi ra ngoài.
Á Á nuốt xuống miếng thịt sườn trong
miệng, thương cảm nhìn mấy nữ hài chưa ăn cơm. Các nàng cũng muốn giảm
béo. Nữ vũ công ballet phải giữ thể trọng, các cô phải như con chim nhỏ
mới có thể khiến động tác nâng hạ bạn diễn của các nam hài được tự
nhiên. Đáng thương a! May mà mình không phải nữ sinh. Á Á bỏ miếng sườn
cuối cùng vào miệng, được ăn no cảm giác thật thích. "Nhìn ngươi gần đây
hình như vui vẻ hơn, các thầy cô không làm khó dễ ngươi nữa sao?” Dư
Nghiêu thấp giọng cười. Á Á bíu môi: "Sao có thể như vậy? Có tiết nào mà
không bị mắng, có khi càng về sau càng hung giữ hơn. Kỳ thực cô giáo
bọn ta rất đẹp, nhưng tuyệt đối không phải thục nữ.” Dư Nghiêu ha ha
cười: "Để cô giáo các ngươi nghe thấy những lời này nhất ddjnhj sẽ gõ
thủng đầu ngươi!” Á Á le lưỡi. "Thực ra ngươi nên cảm kích mới đúng.” Dư
Nghiêu bình thản nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Á Á: "Ở trường học được
thầy cô mắng là một loại hạnh phúc, càng tức giận cho thấy kỳ vọng của
họ đối với ngươi càng cao, nếu ngươi khiến họ thất vọng, họ sẽ không
thèm liếc mắt tới ngươi.” Á Á yên lặng gật đầu, kỳ thực khi hắn nói điều
này bây giờ nó đã từ từ hiểu được. Gần đây yêu cầu của giáo viên đối
với nó ngày càng cao, một chút cũng không được qua loa. Yêu cầu đối với
động tác của nó hiện giờ thực ra đã vượt xa các hài tử khác, bị mắng vẫn
nhiều như cơm bữa.