Lần đầu Hari Shin post truyện, mọi người ủng hộ cho ạ...
Đăng bởi : piscesautism
Cậu bé Mít Ướt...
Chap 1
Tôi là Sơn, một seme với vẻ ngoài khá ổn, nhưng tất nhiên, vẫn chưa đạt mức hoàn hảo, hiện đang là sinh viên năm 3 của một trường Đại học ở Sài Gòn. Tôi gặp em và yêu em cũng được một năm nay rồi.
...
Em tên Hải, nhỏ hơn tôi 1 tuổi, quê em ở tận miền Trung. Em vào Sài Thành này là để thi đại học, và ngôi trường em chọn lại chính là ngôi trường mà tôi đang theo học. Tôi tình cờ gặp em ở thư viện trường, không phải là một lần mà là khá nhiều lần. Em thích đọc những cuốn sách tiểu thuyết nhẹ nhàng tôi thì những loại này ở nhà không thiếu, với cớ là chia sẻ sách cùng em, tôi đã làm quen được với em... Tôi mang cho em mượn những cuốn sách yêu quý của tôi, em rất vui và cởi mở hơn trong cách nói chuyện với tôi hơn, vì lúc đầu gặp, em có vẻ ít nói. Em thấp hơn tôi khoảng 5 - 6cm gì đó, em có một đôi mắt vô cùng quyến rũ với hàng mi dài chết người. Vài lần gặp nhau, rủ em đi chơi, hình như tôi đã yêu em thì phải, nhưng làm sao có thể nói ra được.
Một lần đi cafe cùng em, tôi có gạ ý, thăm dò em:
- Biết em gần tháng rồi mà anh chưa biết em quê ở đâu. Có thể cho anh biết được không?
- Quê em ở Phú Yên, nơi đầy nắng và gió (em cười mỉm), lên thành phố học thì em đang ở nhờ nhà người bạn. - Em trả lời, tay cầm ly, nhưng mắt thì ở ngoài cửa sổ, có lẽ em hơi buồn.
- Em không có người thân trên thành phố sao?
- Dạ không!
Cuối buổi, tôi có mời em về nhà mình chơi nhưng em không đồng ý, em nói là em có việc cần phải đi. Tôi bảo để tôi đưa em đi, nhưng em lại từ chối vì em sợ phiền tôi. Ừ, thì thôi, tôi để em đi.
Những chuyện về em, tôi đều kể cho mẹ nghe, còn lấy hình của em trên Facebook cho mẹ xem, mẹ tôi cũng thích em lắm, mẹ đùa:
- Phải chi mày lấy nó về làm con dâu cho tao là thích chết được.
Tôi gạt phăng ý nghĩ của mẹ:
- Mẹ này, người ta là cn trai đấy, kì quá đi... - Tôi quay đi, có chút đỏ mặt vì lời mẹ vừa nói lại là điều tôi đã muốn từ lâu...
Một chiều đi công việc, tôi lại gặp em trên đường về, có vẻ em hơi mệt. Tôi đưa em về nơi em ở cùng đứa bạn bằng xe của tôi, hỏi em thì em mới bảo là đang đi kiếm nhà trọ, vì chỗ ở hiện tại chật chội quá. Em xin tôi cho em dựa vào vai tôi một chút, em bảo em nhức đầu. Tất nhiên là tôi đồng ý. trên đường về tôi có ghé tiệm thuốc mua cho em thuốc để về còn uống. Thế là tôi biết nhà trọ nơi em ở, tôi lại bận rộn thêm với việc đưa em đi học mỗi sáng và đón em về khi tan trường, không cần phải đợi em trước cổng trường như mọi khi nữa...
Khoảng 2 - 3 ngày sau, tôi nảy ý định là sẽ xin mẹ cho em về ở chung với tôi, vì phòng tôi cũng còn khá rộng, may mắn cho tôi là mẹ tôi hiểu thoáng về người đồng tính nên không quá khó khăn để tôi thú nhận tôi là người đồng tính. Và tôi biết chắc là mẹ sẽ đồng ý, vì mẹ thích em cơ mà, có lẽ là hơi cả tôi đấy chứ.
Cầm điện thoại lên và gọi cho em, nói với em chuyện mời em sang nhà ở chung với tôi cho thoải mái, em bảo em cần phải suy nghĩ.
- Như vậy có phiền anh không? - Em hỏi.
- Không, anh muốn như vậy mà, 2 đứa thân nhau như anh em thì có gì đâu mà phiền.
- Thế gia đình của anh thì sao?
- Có mẹ anh thôi à, mẹ anh đồng ý rồi.
Và em đồng ý, tôi sung sướng muốn điên, nhảy cẩn lên và hét ầm ầm. Mẹ bảo tôi khùng, nhưng tôi chẳng quan tâm...
...
Đó là lần đầu tiên tôi và em ngủ chung và nói chuyện riêng tư với nhau. Nút thắt tình cảm giữa tôi và em được mở từ đây. Tôi hỏi em vô vàng chuyện. Điều cuối cùng tôi hỏi, tình yêu của em như thế nào...
- Ừm, em có bạn gái chưa?
- Dạ chưa anh, thế này thì ma nào yêu mà gái với trai...
- Anh có đứa em họ, dễ thương lắm, anh làm mai cho em nha?
- Không anh ạ, ờ, thật ra thì, hình như em không thích con gái - Em đang nằm quay lưng lại với tôi - em thích con trai nhiều hơn, em là Gay...
Tôi hốt hoảng, đáng lẽ tôi phải vui chứ nhỉ, bị cứng miệng, tôi chẳng nói được tiếng nào. Em tiếp:
- Em sợ khi nói ra anh sẽ ghét em, sợ hãi em, nhưng... em đã yêu anh từ những cử chỉ quan tâm của anh...
Lấy lại bình tĩnh, tôi kéo em quay lại, đối diện với tôi, em gục mặt xuống, hơi run:
- Em xin lỗi, em sẽ từ bỏ ý nghĩ này, xin lỗi anh!
Em nói với tôi bằng hai dòng nước mắt chảy dài. Tôi dùng tay mình lau nước mắt cho em, để đầu em ngẩn lên, và nói nhỏ vào tai em:
- Em không cần phải từ bỏ ý nghĩ đó, em nghe anh nói này, Anh... cũng yêu Em, ngốc à, đừng khóc nữa..
Dứt lời, tôi đặt ngay môi mình lên môi em một nụ hôn. Em khá bất ngờ và thấy xấu hổ, em bắt đầu khóc, mặt em đỏ ửng, tôi phải tiếp tục lau nước mắt cho em và ôm em vào lòng để cho em đi ngủ. Trước khi đi ngủ, tôi không quên nói với em: "Cảm ơn em.."
...
<Còn tiếp>
#2 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Cậu Bé Mít Ướt
Chap 2
Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi quên rằng mình đang có một người bên cạnh mình, nhìn em vẫn ngủ say, đôi mí mắt dài với cái môi cứ chúm chím, mũm mĩm, nhìn cưng quá. Tôi để cho em ngủ thêm, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, nhưng trước đó là một nụ hôn lên má em.
Việc đầu tiên tôi phải làm là thông báo cho mẹ về nàng dâu này. Mẹ tôi mừng còn hơn cả tôi, hôm nay là ngày nghỉ nên mẹ quyết định sẽ làm bữa sáng thật ngon và hoành tráng để đón đứa con dâu của mẹ.
Tôi và mẹ đang chuẩn bị bữa sáng, hình như em vừa thức dậy, hé cửa phòng và gọi tôi vào, chắc là em còn đang xấu hổ chuyện tối qua. Mẹ nhìn thấy em đang lấp ló sau cánh cửa, cười nhẹ rồi quay sang bảo tôi vào với em. Vừa vào tới cửa phòng, em nhéo tôi một cái, ui cha, đau phếch, còn trách tôi tại sao dậy mà không kêu em dậy. Tôi cười và nói với em là vì tôi thấy em ngủ say quá nên không đành đánh thức. Tôi đưa em xuống phòng để đánh răng, rửa mặt.
Rửa mặt xong, em cùng tôi bước ra nơi mẹ đang chuẩn bị bữa sáng. Mẹ nhìn em, cười và nói:
- Dậy rồi à, con dâu của mẹ. Hôm qua ngủ ngon không con?
Sau câu hỏi của mẹ, em chỉ biết đứng nhìn tôi, em bây giờ nhìn như một bức tượng đá, không chút cử động nào, mặt thì lại bắt đầu đỏ ửng lên. Tôi kéo em lại gần mẹ hơn, mẹ lại hỏi em:
- Sao lại không trả lời mẹ thế nhỉ?
- Dạ... Ngủ ngon ạ! - Em trả lời một cách ngập ngừng, như là vừa bị tan ra từ tảng băng còn đang lạnh cóng. Lại tiếp tục với một cái nhéo dành cho tôi.
- Không sao đâu em, mẹ biết tất cả rồi, mẹ ủng hộ cho anh với em đó, cục cưng à!
- Thôi đi ông tướng, nghe m,à sởn cả gai ốc. - Mẹ trêu tôi.
- Nhưng... nhưng sao mẹ anh lại biết?
Tôi choàng tay mình qua vai em, kéo ghế cho em ngồi, tôi trả lời:
- Tại sao lại là mẹ của anh, phải là mẹ của chúng ta chứ. Từ khi gặp em, chuyện gì liên quan đến em là anh đều kể cho mẹ nghe. Mẹ muốn em là con dâu của mẹ lâu rồi.
Em lườm mắt nhìn tôi:
- Tài lanh quá ha, muốn bị nhéo nữa không? Nhưng mà em không chịu làm con dâu đâu, con trai sao mà làm con dâu được.
- Thế em muốn làm con gì nè?
- Ờ thì... - Em cứng lời.
Tôi và mẹ cười to, em vẫn đang trong trạng thái đỏ mặt. Tôi, em và mẹ bắt đầu buổi sáng vô cùng ngọt ngào như thế.
Càng gần em, tôi càng hiểu rõ về em hơn. Gia đình em không thuộc dạng khá giả, bố mẹ em thì đã ly hôn từ khi em học lớp 9. Em còn một đứa em gái, kém hơn em 2 tuổi, và mẹ em chưa biết em đồng tính. Em bảo rằng em là chỗ dựa duy nhất cho mẹ, không biết khi nói ra thì mẹ em sẽ như thế nào. Còn về phần tôi, bố tôi đã mất từ khi tôi còn bé, mẹ ở vậy nuôi tôi đến bây giờ. Trước nhà, mẹ có mở thêm một tiệm nhỏ để kiếm thêm thu nhập từ những việc làm thủ công như thêu, làm hoa,... nhưng công việc chính của mẹ là một thạc sĩ tâm lí học. Vì thế nên chuyện mẹ biết tôi đồng tính không quá khó khăn.
Kể từ ngày có em, hình như mẹ quên tôi luôn thì phải. Em cũng vậy, trừ buổi tối và những lúc ở trường thì em lúc nào cũng bên mẹ. Em làm thủ công cũng khá đẹp, vì vậy nên phụ được mẹ vài việc. Sao tôi ghen tị với em quá. Nhưng thôi kệ, dù gì thì em vẫn là của tôi nhiều hơn mà.
"Bé mít ướt" là cái biệt danh mới tôi đặt cho em. Em dễ khóc lắm luôn, chọc chút xíu là em sẽ khóc ngay. Chẳng hiểu sao, nhưng tôi lại thích em khóc, để tôi có thể ôm em vào lòng và nói: "Anh xin lỗi". Tính em thì lại không giận lâu, khóc, giận là thế nhưng sẽ cười ngay khi tôi chọc vui em. Có khi em còn dọa:
- Lần sau mà còn chọc em nữa thì xuống đất mà ngủ nha anh.
- Dạ, biết rồi cô nương!
...
Lúc chiều đi học về, tôi có đứng nói chuyện với vài người bạn, làm em phải chờ hơi lâu. Trên đường về, em im lặng đến lạnh người, tôi có hỏi bao nhiêu đi nữa thì em cũng không trả lời. Về nhà thì em vẫn cười nói vui vẻ với mẹ, tôi cứ ngỡ em hết giận. Nhưng đến tối, khi đi ngủ thì em mới bắt đầu hỏi tôi đủ chuyện xoay quanh cuộc nói chuyện đó. Em thì có tài nói kích người khác, tôi biết em giận tôi vì tôi sai, nhưng không hiểu tâm trạng tôi làm sao mà lại nỗi cáu với em:
- Leo lên giường và đi ngủ ngay lập tức!
Chắc chắn là em sẽ khóc vì tôi chưa bao giờ lớn tiếng với em như ngày hôm nay, em không khóc to vì sợ mẹ nghe. Em bước tới giường cầm cái gối:
- Em sang ngủ với mẹ.
- Không, ở yên đó, lên giường ngủ ngay, nghe lời không! - Lại một lần nữa tôi to tiếng với em.
Tôi và em cứ giằng co, em thì đòi đi cho bằng được. Tôi thì không giỏi việc giấu cảm xúc nên đã tát vào mặt em một cái và bước tới cửa phòng, tôi mở cửa phòng và hét vào mặt em:
- Đi đi!
<Mời bạn xem tiếp Chap 3>
#3 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Cậu Bé Mít Ướt
Chap 3 (End)
Sau khi bị tôi hét vào mặt và đuổi ra khỏi phòng, em một tay ôm gối, một tay đưa lên mặt để tự lau nước mắt cho mình thay vì tôi sẽ lau cho em như những lần trước. Tôi thì đang rất bực mình nên đóng sầm cửa lại, tạo lên tiếng động khá to, tôi nghe tiếng em khóc to hơn và cả tiếng mẹ đang dỗ dành em.
- NÍN NGAY! - Tôi hét lớn - Còn khóc nữa là coi chừng đấy.
Nằm một mình trong căn phòng, tôi cảm thấy thực sự trống trải vì thiếu vắng em, tôi bước sang phòng mẹ, gõ cửa và bước vào phòng kéo em về với thái độ còn tức giận của tôi. Em thì chắc vẫn đang còn sợ cái tát của tôi lúc nãy nên em khóc òa lên và không chịu đi cùng tôi. Mẹ có quay sang giúp tôi khuyên em về phòng, em vừa khóc, vừa nói với mẹ:
- Con không đi đâu, con sợ anh Sơn đánh con.
- Không sao đâu, có mẹ ở đây, nó không dám đánh con đâu, đi đi con.
- Lúc nãy anh Sơn có đánh con mà mẹ, đây này - Em chỉ lên chỗ tôi đã tát em cho mẹ xem.
Thế là tôi bị tống ra khỏi ngoài ngay lập tức, vì mẹ là người ghét bạo lực. Tôi hậm hực trợn mắt nhìn em rồi trở về phòng.
Tôi rở về phòng, cố giữ lấy bình tĩnh và suy nghĩ về những gì mình đã làm, cảm thấy có lỗi với em, tôi cầm điện thoại lên và nhắn tin cho em: "Anh biết lỗi rồi, anh hứa sẽ không làm như vậy nữa, anh xin lỗi em nhiều lắm". Tôi ngồi chờ mãi nhưng vẫn không có hồi đáp...
...
Đến nữa đêm rồi mà tôi vẫn không thể nào ngủ được, cứ nằm suy nghĩ mãi về những gì mình đã gây ra cho em. Bất chợt, điện thoại đổ chuông, cứ ngỡ là tin nhắn từ em, nhưng không, đó là tin nhắn của mẹ: "Qua phòng mẹ, đưa em về phòng con ngủ đi, còn con, ngày mai mẹ tính chuyện sau, em ngủ rồi". Tôi liền đứng dậy và chạy sang phòng mẹ đưa em về phòng mình. Em là vậy, mỗi lần khóc xong là ngủ say lắm, trời có sập, chắc em cũng mặc kệ.
Nhìn em ngủ, cái mặt hình như đang sưng lên vì cái đánh của tôi ban nãy, đôi mắt vẫn còn đang lấm tấm vài giọt nước mắt kéo dài từng vệt trên má. Tôi thấy mình thật vô trách nhiệm, không làm cho em vui được thì đã đành, đằng này lại làm tổn thương em. Tôi ôm em vào lòng, chặt hơn mọi khi, cảm thấy mình có lỗi với em nhiều lắm.
...
Tôi mở mắt, là đôi mắt ấy, sáng nào ngủ dậy tôi vẫn thấy, em đang ôm tôi, ừ, cũng chặt, đôi tay nhỏ bé ấy. Em còn đang ngủ, có lẽ tôi không nên đánh thức em dậy, tôi vẫn nằm đó, nhìn em.
Em bắt đầu dụi mắt và thức dậy, tôi cười nhẹ với em khi em nhìn tôi. Sau vài giây nhìn tôi, em giật bắn người ngồi dậy, định bước xuống khỏi giường nhưng không kịp rồi, tôi đã ôm em lại từ phía sau. Em đang cố gắng gỡ bung đôi tay tôi ra nhưng không được. Tôi nói nhẹ vào tai em"
- Anh xin lỗi, không bao giờ anh làm như thế nữa, anh hứa, không bao giờ.
Em lặng người một lúc lâu, rồi em ngoảnh mặt ra phía sau, trả lời tôi bằng một giọng sắc đá:
- Dậy rửa mặt đi, còn ăn sáng, mẹ chờ.
Tôi buông tay ra, em bước xuống giường mà không quay lại nhìn tôi như mọi hôm. Tôi hơi buồn. Đó là hình phạt cho tôi, mỗi khi em giận, tôi sợ vô cùng.
Tôi vội bước xuống giường và đi theo em. Dù biết là em sẽ hết giận ngay, nhưng sao tôi thấy sợ quá. Tôi đứng ở ngoài cửa phòng, chờ khi em vừa bước ra thì tôi ôm chầm em vào lòng, hôn lên môi em một cái hôn thật nhẹ, và nói lời xin lỗi. Em đẩy tôi ra. Tôi dùng tay mình xoa vào má em - nơi tôi đã đánh hôm qua:
- Có đau không em?
- Đưa tui tát vô mặt anh thử anh đau không? - Em lại khóc nữa rồi.
- Anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi.
- Cái gì cũng xin lỗi, xin lỗi hoài vậy sao?
- Chứ em muốn anh phải làm sao đây? Hay em đánh anh đi, tát, hay làm gì cũng được, miễn sao em vui là được, nha em.
- Không cần! Tránh ra để tui còn ra phụ mẹ bữa sáng.
Tôi ôm em chặt hơn nữa, không cho em đi, em đấm vào lưng tôi vài cái.
- Thả ra! - Em hét vào tai tôi.
- Em hứa em không giận anh nữa thì anh sẽ thả em ra.
- Bây giờ không thả chứ gì, không thả thì tui giận thêm ráng chịu nha!
Tôi buông em ra, em chạy vèo đi, hình như tôi thoáng thấy em cười. Mong là em không giận tôi nữa.
Còn mẹ thì la tôi quá trời, cái tội bạo lực. Lúc ăn sáng, mẹ có cầm chiếc đũa và đánh vào tay tôi khá đau, tôi muốn ứa nước mắt, nhìn sang thì thấy em đang mĩm cười, ôi trời ơi, sao mà ghét quá. Cuối cùng kết quả là tôi phải mần mò hết chỗ này đến chỗ khác để mua cho em 2 cái CD của Mỹ Tâm và Adele - 2 thần tượng của em - em mới chịu hết giận tôi, chưa hết nữa, cả ngày hôm đó tôi còn phải làm hết tất cả việc nhà, em thì ngồi chỉ đạo tôi làm việc, tuy mệt nhưng thấy em cười là tôi vui trở lại, tôi có thì thầm:
- Tối nay đừng hòng yên với anh nha vợ!
- Mẹ ơi, anh Sơn dọa con tối nay...
Em hét lớn lên kêu mẹ, tôi phải nhanh tay, ngăn em lại chứ mẹ mà biết được là tôi chết chắc. Trong lúc lơ là, em cầm tay tôi, cắn một cái và chạy ù lên phòng. Lòng tôi nhẹ hơn khi thấy em đã vui trở lại...
...
Mẹ em lên thăm em, nhưng người tiếp chuyện lại là mẹ của tôi. Mẹ tôi nói tất cả cho mẹ em nghe và có ngõ ý cho tôi và em được sống chung với nhau. Vì là thạc sĩ tâm lí nên không quá khó khăn để mẹ tôi thuyết phục được mẹ em. Mẹ tôi còn đưa mẹ em đến những buổi họp mặt của phụ huynh có con của mình là người trong cộng đồng LGBT, để mẹ em có thể hiểu rõ hơn về chúng tôi. Sau một tuần với những cố gắng của mẹ tôi, mẹ em đã đồng ý...
Và thế là chúng tôi chuẩn bị có một lễ cưới thật hoành tráng với sự góp mặt của cả hai bên, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cả hai mẹ thì đã về quê của em để chuẩn bị những thứ cần thiết cho lễ cưới và thuyết phục những người thân của em, và tất nhiên là sẽ thành công.
Nằm bên cạnh em, tôi không thể nào giấu được sự vui mừng của mình khi tôi và em sắp được ở bên nhau suốt đời, không có gì có thể ngăn cản được. Tôi hỏi em:
- Thế bây giờ mình tính sao đây hả em yêu?
Em đang chơi game trên điện thoại, trả lời tôi với giọng nói tỉnh bơ và vẻ mặt ngây thơ:
- Sao là sao ạ?
- Đừng bảo là không nhớ nha.
- Anh định... định "ăn cơm trước kẻng" hả?
- Đúng đấy!
Dứt câu của tôi, em vụt chạy, cũng như mọi lần, làm sao mà kịp được, tôi lại nhanh hơn em:
- Cái tội thất hứa, giả nai, chết với anh đêm nay nha "Mít Ướt"...
...Và đó là lần đầu tiên "mây mưa, bão gió" của tôi và em sau 1 năm yêu nhau, vì em từng hứa: "Nếu mẹ em cho anh và em ở chung với nhau suốt đời thì lúc đó, em mới thực sự trao cho anh sự sống và toàn bộ con người của em"...
< Hết >
Thay lời: Đoạn cuối hơi kích thích ạ. Hari Shin hướng về truyện ngắn là chủ yếu, mong mọi người ủng hộ ri trong những tập truyện sau, cảm ơn mọi người đã theo dõi, nhớ cho ri nhận xét truyện nha
Vote Điểm :12345