Nó,
một con bé xấu xí, xui xẻo, không bao giờ có được tình cảm của mọi
người, kể từ khi yêu anh thì nó lại càng bị ghét nhiều hơn vì anh hoàn
hảo như vậy mà lại yêu một người như nó. Tình yêu của nó và anh gặp
nhiều trắc trở hơn nó tưởng, nó đã từng nghĩ sẽ cùng anh đi trốn, trốn
khỏi những lời nói độc địa và những ánh mắt khinh thường của mọi người
nhưng nó sẽ không bao giờ có thể làm như vậy. Nó cũng đã từng nghĩ sẽ
buông tay anh ra để anh yêu một người khác xứng đáng với anh hơn nó, nó
cũng không muốn làm liên lụy tới anh, tới tương lai và sự nghiệp của anh
nhưng rồi nó cũng không đủ dũng cảm làm điều đó. Anh hơn nó một
khóa, năm sau anh ra trường rồi, anh còn có công việc của anh, một người
thông minh và giỏi giang như anh chắc chắn sẽ có được một công việc ổn
định, còn nó, cuộc đời của nó chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu, nó chỉ có
thể làm việc ở nhà, viết sách, viết truyện rồi cuối tháng đi lấy nhuận
bút. Nhà nó lại nghèo, riêng chỉ nuôi mẹ đang bệnh đã đủ khiến nó áp lực
lại thêm chuyện luôn bị mọi người ghét bỏ và khinh thường, nó lại càng
chán nản. Nhưng mỗi lần như vậy, nó lại nhớ đến anh, nhớ đến lần đầu
tiên gặp anh, nhớ đến những giây phút ở bên anh, chỉ như vậy nó cũng
thấy vui. Lần đầu tiên gặp anh, là hồi nó mới vào đại học, lúc đó nó
chưa bị mọi người ghét như bây giờ chỉ là họ không quan tâm đến sự có
mặt của nó trên thế giới này thôi. Mặc dù sở hữu nhan sắc nhợt nhạt,
thua xa bạn bè nhưng khi cười nó trông rất xinh và có nét duyên, cũng
chính vì vậy mà nụ cười ấy lại trở thành khuyết điểm của nó. Mỗi lần nó
cảm thấy vui và nở nụ cười thì mọi người lại cảm thấy khó chịu và trở
nên ghét nó nhiều hơn, nó là một người trầm tính nhưng mỗi khi có hoạt
động gì hay có bài thuyết trình thì nó lại làm rất tốt, nhưng không hiểu
sao nó lại bị ghét đến như vậy. Chính vì thế, nó quyết định không cười
nữa cũng không làm tốt công việc của mình nữa vì nó không muốn bị ghét
và bị coi thường thêm nữa, nó chỉ cố học cho xong đại học sẽ xin một
công việc viết báo qua mạng hay đại loại là cộng tác viên. Một lần,
nó đi dạy thêm về, trời lúc đó mưa tầm tã, nó sợ, nó nhớ lại cơn ác
mộng mà nó đã trải qua trong quá khứ, nó vừa đi vừa khóc, cơn ác mộng đó
đã biến nó thành như vậy, xấu xí, rụt rè, hay sợ sệt…