Tác giả: An bin
Nguồn: Bin’s computer.
Ý tưởng: Từ những giấc mơ….
Thể loại: shoujo ai (truyện les), học sinh 17+ tình cảm, hài hước,….
Tình trạng: Vừa viết vừa đăng.
Cảnh báo: Không.
------
Chap 1 :
.....
Ánh nắng màu vàng nhạt mang theo những tia ấm áp xuyên qua các lớp
chiếc lá mỏng manh trên cành cây xanh len lỏi vào 1 ô cửa sổ nhỏ được
làm bằng gỗ đến bên chiếc giường nhỏ của một cậu nhóc (tạm gọi là cậu
vậy) chừng 17, 18 tuổi gì đó vẫn đang say giấc nồng bên con gấu bông to
đùng mà hôm sinh nhật cách đây 1 năm cậu được tặng, và cậu chính là Đình
Đình.
6:00 AM ”RENGGGGGGGGGG…..RENGGGGGGGGGG…..RENGGGGGGGGG”
không gian đang yên ắng bỗng nhiên bị chiếc đồng hồ báo thức làm phá vỡ
đi, Đình Đình bỗng cựa quậy mình và tắt tiếng chuông báo ồn ào từ chiếc
đồng hồ đồng báo thức, nhìn đồng hồ và sau đó đứng dậy.
Đình Đình
đi vào làm vệ sinh cá nhân và thay đồng phục xong thì cũng đã 6h20’ vì
không muốn trễ học nên cậu phải nhanh chóng thu dọn nhà cửa….cậu vội vã
đóng cửa nhà, có vẻ như là nó cũng khá cũ kĩ rồi nên phát ra tiếng kêu
"cót két….cót két” nhưng cũng chẳng làm cậu bận tâm, cậu đi đến xoa đầu
con Ròm (là tên con chó cậu nuôi) nó thấy chủ tới thì vẫy đuôi vui mừng,
cậu cũng chẳng tiếc rẻ gì mà nở 1 nụ cười thật tươi với nó:
- Mày ở nhà xem nhà nha !! Tao đi học đây, trưa về tao sẽ nấu cơm cho mày ăn….
Con
chó chẳng hiểu là cậu nói gì nhưng cái cổ của nó ngóc xuống và liên tục
vẫy đuôi coi như là biểu hiện trả lời cậu… nhìn đồng hồ đã 6h30’ cậu
hốt hoảng liền chạy đến bên chiếc xe đạp và dắt nó chạy ra ngoài thật
nhanh rồi dừng lại bước xuống khóa cổng sân lại, tiếp đó cậu lại vội vã
đạp thật nhanh trên chiếc xe đạp cũ kĩ của mình. Có lẽ cậu đã quen với
những buổi sáng như vậy…à không phải nói là cậu đã quen với 1 cuộc sống
đầy bận rộn như vậy suốt 2 năm nay.
Mẹ từng nói với cậu là cậu
không có ba, ngày còn nhỏ cậu cứ nghĩ như vậy thật, nhưng từ khi lớn cậu
mới hiểu ra là ai cũng phải có ba và có mẹ, thì mới có những cô cậu
nhóc như cậu, rồi bỗng cậu cười đó là 1 nụ cười buồn, cậu buồn vì cậu
không có bố chắc là mẹ cậu có nỗi khổ riêng nên chưa kể cho cậu nghe,
cậu tôn trọng mẹ và 1 phần là rất thương mẹ nên cậu cố gắng rất nhiều,
phải nói từ đó đến giờ cậu rất ít khi làm mẹ buồn, cậu cố gắng học để
được là học sinh giỏi trong nhiều năm liền, đi học về cậu ở nhà giúp mẹ
làm việc nhà, mẹ cậu thì làm công nhân nuôi cậu, cuộc sống của 2 mẹ con
khá cơ cực, vất vả nhưng lại rất hạnh phúc và luôn tràn ngập tình yêu
thương trong gian nhà cấp 4 nhỏ.
Rồi bỗng 1 ngày mẹ cậu phát
bệnh, bình thường lo cơm ngày 3 bữa của 2 mẹ con cậu đã khó nói chi đến
tiền viện thuốc…vì mẹ cậu không muốn làm gánh nặng cho cậu nên đã quyết
định không uống thuốc điều trị, 3 tháng sau mẹ cậu cũng mất, có lẽ ông
trời quá bất công với cậu, từ nhỏ cậu đã không có ba, bây giờ ông lại
lấy luôn mẹ của cậu đi, cậu buồn lắm nhưng cậu không khóc đâu, mẹ bảo
cậu phải mạnh mẽ cơ mà… những người hàng xóm xung quanh thương tình 2 mẹ
con nên góp tiền lại mua cái hòm cho mẹ cậu,…đám tang mẹ cậu cũng chẳng
có ai vài 1 vài người hàng xóm và cậu, cậu không khóc chỉ ngồi lỳ 1 chổ
nhìn ảnh của mẹ trên bàn thờ như 1 lời trách móc mẹ cậu sao lại bỏ cậu
ra đi, để cậu ở lại 1 mình bơ vơ trên cõi đời này…. Rồi đến ngày chôn mẹ
cậu cũng vậy, cũng chẳng có ai, cậu buồn lắm, cậu nghĩ tới ba cậu nhưng
chẳng có chút xíu ký ức nào về ông ta cả, cậu cảm thấy ghét và hận ông
ta, vì ông ta bỏ mẹ con cậu nên mẹ cậu mới mất như vậy, cậu thương mẹ
bao nhiêu thì càng hận ông ta bấy nhiêu, gạt đi dòng nước mắt chính cậu
không cho những giọt nước mắt cậu rơi, bởi cậu cho đó là yếu đuối cậu đã
hứa với mẹ cậu là phải mạnh mẽ, phải sống tốt và phải đi tìm ba, cái
người mà đã để cậu và mẹ cậu chịu nhiều ủy khuất.
Những ngày đầu cậu
cảm thấy ngôi nhà này trống vắng lắm, nhưng sau đó vài tháng thì cậu
cũng quen, cậu học cách thích nghi với cuộc sống không có mẹ và học cách
tự chăm sóc bản thân, chính vì lẽ đó mà có lẽ cậu trưởng thành sớm so
với những đứa bạn cùng tuổi.
Vào 1 buổi chiều năm lớp 9 cậu đang
trên đường về nhà thì có 1 đám học sinh chừng 3 đứa chạy lên chặng đầu
xe cậu, đòi đánh cậu với lý do cậu đẹp trai, học giỏi và có 1 con nhỏ
nào đó trong lớp để ý đến cậu mà không để ý đến hắn nên hắn ghét, hắn
muốn đánh cậu, trong lúc cậu bị đánh, tưởng chừng như chẳng ai cứu thì
cậu chỉ nghe tiếng gầm gừ của 1 con vật nào đó, 1 lát sau thì 3 tên học
sinh kia bỏ chạy mất dép, vừa chạy, vừa rên, vừa la vì đau,… cậu ngước
đầu lên nhìn thì thấy có 1 con chó lông vàng cao to chạy đến bên cậu vẫy
đuôi, cậu dang 2 tay ôm nó, rồi xoa đầu nó như là 1 người em trong nhà
mặc dù trước đó cậu chẳng quen biết gì nó, sau đó thì nó theo cậu về nhà
và sống cùng với cậu từ đó như là 1 người bạn tốt…. Tiền mẹ cậu để lại
cho cậu cũng không có nhiều lắm, nhưng cậu xài tiết kiệm, cũng rất may
mắn khi cậu sắp tiêu hết số tiền mẹ cậu để lại thì cậu lại tìm được 1
công việc cũng khá nhẹ nhàng đó là làm phục vụ trong quán cà phê, tiền
lương cũng khá ít nhưng nó là nguồn thu duy nhất để cậu trang trải cuộc
sống của chính mình, cậu luôn sử dụng tiền 1 cách tiết kiệm nhất có thể
nên tháng nào cũng dư ra chút đỉnh, và cậu bỏ ống heo để sau này có tiền
để học đại học, cậu muốn học hết đại học theo lời mà mẹ cậu dặn.
Hôm
nay là ngày bắt đầu năm học mới và Đình Đình đang cố gắng đạp nhanh hết
mức có thể trước khi bị muộn… Cuối cùng cậu cũng đến được trường cũng
là lúc chú bảo vệ đang khép cửa lại, Đình Đình hoảng hốt la lên:
- KHOAN……KHOAN…KHOAN….CHÚ ƠI!!
Nghe
có tiếng ai đó chú bảo vệ ngước lên nhìn thì thấy Đình Đình, cũng không
nỡ đóng nên hé ra 1 tí cho xe cậu vừa chạy tụt vào trong luôn rồi mới
đóng cửa. (thánh này hên quá đi mà bác bv cũng tốt qá đi bin thì suốt
ngày lên phòng gt vì đi trễ ông bv k tốt đc vầy.)
Khi vào rồi Đình Đình không quên cảm ơn bác bảo vệ:
- Con cảm ơn chú nhiều ạ !!
Cậu
gửi xe nhanh nhất có thể rồi tức tốt chạy như bay tìm phòng học của
mình, trong đầu cậu nghĩ thiệt là phiền toái tại sao nó không nằm ở tầng
trệt hay lầu 1 mà tuốt trên lầu 2, vừa nghĩ cậu lại vừa tăng tốc chạy,
đến cầu thang lầu 1 do cậu chạy quá nhanh mà đã va phải ai đó, không
biết có mạnh hay không mà cậu cũng bị té chẳng biết trời trăng mây gió
lăn lăn mấy vòng luôn, có tiếng chân của ai đó đã vội né, xoay người nên
không bị ngã, cậu lồm cồm bò dậy nhặt cái cặp rồi vội vã chạy đến đỡ
người mình vừa tông trúng dậy, miệng thì luôn xin lỗi:
- Xin lỗi
cậu, cậu có sao không ?! Mình không có cố ý, mình đang vội, xin lỗi cậu
nhiều nhé!! – nói xong cậu toan bỏ đi thì bị nắm cái cổ áo từ phía sau
lại và 1 giọng nói cực lạnh vang lên:
- Cậu tưởng cậu là ai ?! tông trúng người ta rồi còn định bỏ đi hả?!
Nghe xong Đình Đình cũng xoay người lại, đảo mắt nhìn người đối diện đang nhìn mình với con mắt hình viên đạn nhẹ nhàng nói:
- A….Mình đã xin lỗi rồi mà, với người mình tông phải là cậu này mà, có phải là cậu đâu, cậu giữ lại mình làm gì?!
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Chị Thương Anh !! - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/51-13855-1#ixzz4ZpRJsnKE
Vote Điểm :12345