CÔ VỢ NHỎ TUỔI.
(Trích)
Tính đến nay, tôi và anh cũng đã quen nhau hơn năm trời.
Tôi quen anh khi bỏ nhà đi, hay còn gọi là đi bụi ấy.
Lúc ấy tính tôi cũng không khác bây giờ là mấy, chỉ là thuở ấy còn nhỏ, tính tình bốc đồng, ghanh đua, hơn thua và nông nổi.
Tôi tình cờ gặp được một bà chủ bán quán nhậu – cũng chính là dì của anh – dì Nga, tôi may mắn được dì Nga cho cư ngụ ở chỗ của dì.
Khi ấy tôi gặp anh, người con trai có vẻ ngoài hiền lành, dễ thương, thật thà và trầm tính.
Nhà anh rất giàu, mẹ anh – cũng chính là chị của dì Nga. Có lẽ vì thế mà anh rất kĩ tính, kĩ đến nỗi khi ngồi xuống một cái ghế hoặc chạm tay vào một cái muỗng hay ăn uống chung với ai đó một ly nước cũng sợ bẩn.
Có lẽ đối với những người con gái khác, con trai kiểu ấy không nổi bậc, nhưng với tôi thì lại khác, chính vì vậy mà anh đã để lại ấn tượng trong tôi.
Ở với dì Nga được gần hai tháng thì tôi cũng được cha mẹ đón về nhà và cũng từ đó tôi không được gặp anh nữa.
Tôi trở về nhà, chuẩn bị đi học lại, tôi phải học lại một năm vì khi trước bỏ dở dang.
Gần nửa năm sau, tôi nhận được tin dì Nga đã mất.
Tôi sửng sờ, hoang mang và hoảng hốt.
Dù đã quay về nhà và đi học trở lại nhưng lâu lâu tôi vẫn xuống thăm dì Nga.
Tôi còn nhớ tôi mới gặp dì Nga hồi một tháng trước.
Khi ấy dì Nga rất khổ. Quán bán rất ế, không có tiền để mà mua gạo nữa.
Nào ngờ lại ra đi, con người là thế đó… sinh mạng là thế đó… nó mong manh, dễ vỡ lắm.
Tôi cũng bắt đầu thấy sợ, nhưng mà sợ gì?
Tôi xuống dự đám ma của dì Nga, cũng vì vậy tôi được gặp lại anh.
Năm nay anh cũng chửng chạc hơn trước nhiều, và có thêm một thói, theo tôi là thói xấu đó là… chơi game.
Gặp lại anh, tôi rất vui và những kí ức ngắn ngủi có hai chúng tôi ấy, lại sống dậy trong tôi thật mạnh mẽ như những con sóng ngoài biển khơi sâu thẳm.
Nhưng tôi nghĩ chỉ có mình tôi là nhớ, vì với anh tôi không là gì và lại càng không đáng để anh nhớ.
Tưởng như chỉ là người dưng khác họ, tưởng rằng chẳng có thứ tình cảm gì với nhau, thế mà đùng một cái, tôi phát hiện ra mình đã yêu anh.
Và từ ấy tôi lại sợ chính bản thân mình.
Mười mấy năm sống trên cuộc đời này, tôi chưa từng rung động với một ai.
Người yêu ư? Tôi có.
Giới tính ư? Trai gái gì tôi cũng có thể quen.
Nhưng… tôi chưa từng thích hoặc yêu một ai và tôi chưa từng có cái gọi là mối tình đầu.
Có lẽ… tôi nên tự hào, vì bắt đầu từ bây giờ tôi đã có thể nói, tôi đây đã có cái gọi là mối tình đầu rồi.
Tôi đã rất nhiều lần, rất nhiều lần tự hỏi chính bản thân mình rằng: Tình yêu thực sự dễ phát sinh như vậy? Và tôi có thực sự yêu anh không? Hay chỉ là cái say nắng nhất thời của tuổi trẻ bồng bột?
Và tôi biết được, tôi yêu anh, là sâu đậm, là chân thật chứ không phải là say nắng, là nhất thời, là bồng bột.
Anh luôn xem tôi là trẻ con và nói xem tôi là đứa em gái. Nhưng tôi biết tuy bề ngoài anh thật thà là thế, hiền lành là thế nhưng anh không ngốc, anh biết tính toán và đương nhiên – với anh thì tôi vẫn là một người dưng không có gì đáng để tin tưởng.
Tôi và anh khác nhau quá nhiều và cũng có quá nhiều điều khiến chúng tôi không thể đến được với nhau.
Tôi và anh cách nhau 14 tuổi?
Tôi còn đang đi học… vân vân.
Và điều quan trọng nhất là anh không hề yêu tôi.
Tôi đã rất nhiều lần, rất nhiều lần tự hỏi chính bản thân mình rằng: Tình yêu thực sự dễ phát sinh như vậy? Và tôi có thực sự yêu anh không? Hay chỉ là cái say nắng nhất thời của tuổi trẻ bồng bột?
Thực sự thì tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, lại đi yêu một con người đáng tuổi chú của mình và trong tâm cũng tự nói yêu nhau tuổi tác có gì quan trọng?
Chẳng qua khi xưa có mấy ai suy nghĩ được như hiện tại?
Vào những năm này thì thứ tình cảm mà cô đang mang chính là một điều cấm kỵ, chính vì vậy mà cô sợ hãi chính bản thân mình.
~~~~~~~~~~~~
Tôi vừa chỉnh sửa lời văn, vừa nhìn cô ấy.
Cô ấy đưa tay nâng cốc nước lên uống một ngụm nhỏ, nhìn về phía trời xa, tay không tự giác lại châm điếu thuốc.
Cô ấy quay lại nhìn tôi, cười nhạt nói: "Tôi xin lỗi nhé, nếu cô không thích tôi có thể dập.”
Tôi cười nhẹ với cô, lắc đầu bảo: "Không sao, cứ tự nhiên.”
Cô ấy rít điếu thuốc một cái thật sâu, khói bay ra từ miệng và mũi của cô ấy. Tôi thuận hỏi: "Cô có hay hút thuốc không?”
Cô ấy lại rít một hơi, tựa đầu vào cửa sổ, dõi mắt nhìn mặt biển rộng lớn ngoài kia, hương biển bay vào khiến tôi có chút lạnh.
Cô ấy nói nhẹ: "Không, khi có chuyện buồn thôi.”
Tôi im lặng, không nói gì, cô ấy thở dài một hơi, đôi mắt cô ấy tràn ngập hơi nước nhưng cô ấy lại không cho nó rơi xuống.
Cô ấy kể tiếp, bằng chất giọng trầm và nhẹ nhàng.
~~~~~~~~~~~~
Cứ thế, tôi không dám nói với một ai về chuyện của bản thân, cho đến một ngày nọ.
Từ ngày đám của dì Nga qua đi, tôi và anh vẫn giữ liên lạc vì khi đó tôi đã chủ động đòi kết bạn facebook với anh.
Anh làm ở bên Bến Tre, còn tôi thì ở Vĩnh Long, dù đường không xa nhau lắm nhưng tôi lại không thể gặp anh vì anh có lí do gì để đi thăm tôi chứ?
Hôm ấy anh về nhà anh, ở bên Cần Thơ.
Tôi biết được rất vui nhưng rồi nghĩ lại vui thì thế nào? Người ta có gặp tôi đâu?
Qua hôm sau, tính từ ngày anh về nhà, anh nhắn tin cho tôi, bảo: "Muốn ăn kem không?”
Tôi trả lời: "Anh chở em đi ăn chắc.”
Anh lại nói một câu khiến tôi không thể ngờ: "Ừ, anh chở đi.”
Thế là tôi và anh gặp nhau, tôi đứng ở đầu đường chờ anh đến.
Tôi nhìn hai ly kem, một ly của anh và một ly của tôi, tôi vẫn im lặng, anh nhìn tôi cười nói: "Sao không ăn đi?”
Tôi nhăn mặt, ánh mắt hoài nghi hỏi: "Anh có âm u gì đây? Tự nhiên chờ em đi ăn kem, có chuyện gì, khai mau?”
Anh cười cười, nói: "Không có gì, muốn gặp em để coi có mập thêm chút nào không, ai dè vẫn ốm nhom như trước.”
Tôi trề môi nhìn anh cười, lòng chợt sửng lại.
Phải rồi, nên nhớ đây chỉ là nhất thời thôi.
Tôi ghét anh lắm, cơ sao anh lại chưa lấy vợ? Anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, còn nhỏ nhắn gì nữa đâu, vậy mà đến giờ bạn gái vẫn chưa có.
Anh có công việc ổn định, lại tốt tính, cũng không phải là xấu hơn nữa còn chưa nói đến là nhà anh giàu.
Tôi biết anh sợ phiền, nhưng anh có biết hay không? Là hành động đó của anh đang dày vò tôi, khiến tôi băn khoăn và mệt mỏi. Khiến tôi như con nhện giăng tơ, dù biết màn tơ đó không vững nhưng lại ngại công mình nhả tơ nên cứ thế, loay hoay mãi một nơi.
Phải chi anh đã có người yêu rồi thì tôi sẽ dứt khoát một chút, dễ dàng cắt đứt ý niệm không phải này với anh.
Tôi đã quyết tâm từ bỏ, vì… tôi mệt lắm rồi, tôi đã không còn kiên nhẫn nữa.
Tôi nhìn anh, nói: "Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Anh nhìn tôi, cười cười bảo: "Ừ, em nói đi.”
Tôi thở dài, không nhìn anh, hướng mắt ra ngoài đường có xe người qua lại tấp nập, nói: "Em với anh chỉ là người dưng thôi.”
Tôi vẫn không nhìn anh, không, đúng hơn là tôi không dám nhìn vào đôi mắt của anh, tôi nó tiếp: "Và anh chỉ xem như là em gái.”
Tôi ngưng một lát, nói tiếp: "Nhưng em không muốn làm em gái của anh. Em biết anh không có bạn gái vì sợ phiền hà, nhưng anh đã lớn rồi, cần phải có gia đình và cái gọi gia đình đó chính là một cô vợ. Em nghĩ nếu em lớn hơn một chút thì chắc là sẽ có kết quả khác, nhưng mà… hiện thực không như thế.”
Tôi nói xong, lấy hết can đảm quay mặt lại nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nói nhẹ: "Anh đừng vờ không biết, anh có thể lừa ai nhưng em cấm anh lừa em, đồ tồi.”
Tôi biết anh đã biết hết nhưng anh luôn vờ đi không hiểu, anh sợ phiền phức thế nên anh luôn bơ đi trước những chuyện anh không quan tâm và không muốn quan tâm.
Anh luôn luôn đeo chiếc mặt nạ vô hại đó trước mặt người khác, vì anh sợ phiền.
Và tôi ghét cay ghét đắng cái mặt nạ đó của anh.
Anh nhìn tôi, đôi mắt khẽ híp lại, nói: "Kem tan rồi kìa, em không ăn là anh ăn hết luôn đó.”
Tôi bỗng bật cười to, khiến những người trong quán quay lại nhìn.